26. Mối Quan Hệ Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warns: Cảnh báo có H, dị ứng lướt qua, đừng nán lại đây buông lời cay đắng.

________

Vốn định hoàn thành mọi việc trong ba ngày sau đó liền bay về nước, nhưng cuối cùng vì việc không mấy tốt đẹp kia phát sinh nên cả hai phải tốn thêm hai ngày ở lại bệnh viện.

Hôm nay là ngày Vương Nhất Bác xuất viện, nói thật thì hắn đã chán ngán bộ đồ bệnh nhân với mùi thuốc khử trùng xộc lên mũi lắm rồi. Hẳn là hai hôm qua Vương Nhất Bác như sống trong địa ngục, đối diện với bố dượng của mình hắn đã phải nuốt nước bọt nhẫn nhịn cực khổ đến cỡ nào, thậm chí còn đau khổ hơn nghiêm hình lăng trì. Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến trong chiếc áo sơ mi cùng quần âu đầy cấm dục, Vương Nhất Bác lại không nhịn nổi mà cương lên, cảm giác miếng thịt để ngay miệng lại chỉ có thể ngửi chứ không thể ăn, đúng thật là vô cùng khó chịu.

Hắn ẩn nhẫn đến trong mơ cũng nhìn thấy xương quai xanh ẩn hiện sau lớp sơ mi là phẳng, song lại nghĩ đến gò mông được quần tây ôm chặt, căng tròn cong mẩy, quần ôm sát khe mông ngăn ra thành hai quả đồi ưỡn cao ngạo nghễ. Vương Nhất Bác như thế này đúng là quá khổ rồi!

Tiêu Chiến hôm nay lại mang bộ dạng cấm dục đó đến thăm Vương Nhất Bác. Anh nâng cao kính cận gọng vàng trên mắt, nhìn vào hồ sơ bệnh án của Vương Nhất Bác, không thấy có điểm nào đáng lo ngại nên cực kì an tâm.

"Tôi đi hoàn thành thủ tục xuất viện cho em."

Đoạn Tiêu Chiến định xoay người rời đi thì bị bàn tay to lớn kéo lại, trót lọt nằm trọn trong vòng tay Vương Nhất Bác. Hắn thấp giọng nỉ non bên tai Tiêu Chiến.

"Để Quân Quân lo chuyện đó đi."

Dường như sự nhẫn nhịn của Vương Nhất Bác đã đạt tới giới hạn. Hai ngày đã là quá đủ, hắn thật sự càng nhìn càng muốn đem chiếc sơ mi đắt đỏ kia mà xé toạc ra, cũng giống như lần trước mà mạnh bạo trừu tống, ức hiếp dượng mình đến khóc lóc thảm thương. Ngay sau khi lời vừa dứt, Vương Nhất Bác rướn người ngậm lấy thính tai Tiêu Chiến, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến anh nhất thời không kịp thích ứng mà khẽ run.

Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt tự trấn an mình, lên tiếng nhắc nhở Vương Nhất Bác: "Ở đây là bệnh viện."

Ngược lại với vẻ quan ngại của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vốn từ đầu đã không hề để tâm, từ giây phút Tiêu Chiến chấp nhận đi đến mối quan hệ có nền móng với hắn, hắn thậm chí đã nghĩ ra ba ngàn kịch bản play trong đầu: Sòng bạc play, nhà tắm play, Mercedes Benz play, phòng khách play, thậm chí là còn có ý định phòng của mẹ play, thế nên bây giờ thêm bệnh viện play cũng chẳng sao.

Vương Nhất Bác không dừng lại mà tiếp tục vân vê vành tai Tiêu Chiến khiến nó thấm đầy dịch vị, hắn nở nụ cười đầy thích thú: "Bệnh viện thì sao?"

Bệnh viện thì sao? Em con mẹ nó không nhìn ra cái tường bằng kính không có nửa điểm che chắn, xuyên thấu từ hành lang vào đây hay sao còn hỏi. Vương Nhất Bác em là bị tinh trùng thượng não à?

Đoạn chừng rất muốn mắng nhưng lại không thể mở lời, trông như còn vì áy náy chuyện Vương Nhất Bác đỡ đạn thay mình nên Tiêu Chiến cũng không nỡ nặng lời. Thanh âm lí nhí từ cổ họng truyền tới, Tiêu Chiến sau đó chỉ nói: "Về khách sạn rồi làm."

Nhận lấy câu trần thuật nhưng lại mang ý tứ ra lệnh như vậy Vương Nhất Bác cũng không dám chống đối nên đành hậm hực buông ra.

Tiêu Chiến giúp hắn hoàn thành thủ tục xuất viện. Quân Quân sau đó lái xe đưa hai người trở về khách sạn, còn bản thân sẽ đi chuẩn bị vé máy bay cho anh và hắn để có thể kịp quay về Bắc Kinh vào ngày mai. Làm thuộc hạ cho Vương Nhất Bác đúng thật là rất khổ, tính khí thất thường lúc nắng lúc mưa, đã thế còn cực kì không có lí lẽ. Rõ ràng tốc độ đã nằm ở 180km/h mà Vương Nhất Bác còn bảo chậm.

Rốt cuộc là chậm cái gì? Nếu như không đợi được thì tôi ngay lập tức xuống xe trả lại không gian riêng tư cho hai người.

Nhưng những lời thất thố như vậy Quân Quân chỉ có thể giấu trong lòng, cố gắng đưa cả hai về khách sạn nhanh hết mức có thể.

Vương Nhất Bác dường như không đợi thêm được nữa nên ngay khi đến hành lang khuất người, hắn đã ép anh vào hôn lấy hôn để. Phía sau là tường phòng lạnh lẽo, phía trước là dã thú với dục tính kinh người, Tiêu Chiến chính là bị ép đến không thở nổi. Muốn nghẹn, Tiêu Chiến đánh vào vai Vương Nhất Bác mới khiến hắn kéo lại chút linh thức mà li khai.

"Phòng ở ngay bên cạnh, em nhịn một chút liền chết sao?"

"Dượng có biết mình có bao nhiêu phần quyến rũ không? Tôi nhịn không nổi, còn nhịn thêm nữa thì sẽ chết thật đó."

Không luận đúng sai, không bàn lí lẽ, Vương Nhất Bác sau đó lại đem môi mình áp chặt lên môi Tiêu Chiến. Tham lam mà cạy mở khớp hàm, tham lam mà mút lấy dịch vị ngọt ngào từ nơi ẩm ướt nọ. Cảm giác bứt rứt khó chịu vẫn chưa có phần nào được giải thoát, cơ mặt Tiêu Chiến bị hắn khóa chắc trong tay, khuôn miệng xinh đẹp mặc sức để hắn vân vê trêu ghẹo. Ngay khi dừng đến trước cửa phòng khách sạn, tiếng "tách" quét mật khẩu cất lên, Vương Nhất Bác dường như đã mở cửa bằng một tiếng "rầm" lớn.

Môi lưỡi giao triền suốt quãng từ sofa đến giường ngủ, Tiêu Chiến cũng không biết bằng cách nào bản thân đã chẳng còn một mảnh vải che thân, trần trụi nằm vật ra giường nhìn Vương Nhất Bác thoát y.

Chiếc áo phông rộng rãi bị Vương Nhất Bác mạnh bạo ném sang một bên, đến cả chiếc thắt lưng tiện dụng kia cũng bị hắn cho là thứ rườm rà khó cởi nhất, Vương Nhất Bác chật vật hồi lâu, lớp y phục phía dưới mới miễn cưỡng được li khai khỏi cơ thể.

Bị cơ ngực săn chắc của Vương Nhất Bác đè lên khiến lồng ngực Tiêu Chiến có chút nặng nề, hắn vẫn đang rất cật lực hôn lấy yết hầu cùng xương quai xanh của anh, lần trước hay lần này đều là như vậy, hắn đều dành sự ưu tiên ở thứ xinh đẹp đó, bởi lẽ đấy chính là thứ thu hút Vương Nhất Bác từ những ngày đầu gặp gỡ, cũng bởi những thứ đó mới khiến Vương Nhất Bác yêu điên cuồng người đàn ông này.

Vì đầu lưỡi Vương Nhất Bác quá mức mềm mại, quá mức điêu luyện thế nên ngay khi hắn mân mê tìm đến nhũ hoa trên ngực, Tiêu Chiến không biết làm gì ngoài ngửa cổ hưởng thụ, không nhịn được khẽ rên mỗi khi nhũ hoa bị Vương Nhất Bác ma sát với đầu ngón tay. Mỗi một cử chỉ, mỗi một thanh âm Tiêu Chiến phát ra đều như chất kích thích len lỏi vào trí óc Vương Nhất Bác, nó thậm chí còn khiến người ta đê mê hơn thuốc phiện. Vương Nhất Bác là người có chừng mực, những thứ như cờ bạc hàng trắng hắn không bao giờ đụng đến, tưởng chừng đời này không trụy lạc hóa ra lại nghiện phải thứ còn đáng sợ hơn cả thuốc phiện. Vương Nhất Bác đời này mang một loại bệnh, nghiện Tiêu Chiến.

Hắn mân mê đầu ti đến sưng tấy, trước khi dời xuống vòng eo nhỏ nhắn mê người kia của anh còn không quên cắn một cái. Tiêu Chiến vì đau nên nhăn mặt, nhỏ giọng mắng.

"Ah... Em là chó à? Cắn nó làm gì, đau chết đi được!"

"Không phải là chó, là chồng của dượng."

Không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc tán dóc, Vương Nhất Bác thậm chí còn sợ từ giờ đến khuya không có đủ thời gian để hắn bù đắp cho hai ngày nhẫn nhịn kia. Thêm nữa sáng mai liền phải bay sớm, Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến mệt. Thế nên hắn đánh nhanh rút gọn, chẳng mấy chốc mà lấy ra lọ gel bôi trơn lần trước đã dùng quá nửa.

Vương Nhất Bác tự nhận thức được hạ thân của mình chính là kích thước mà người thường khó tiếp nhận nỗi, huống chi nơi tư mật Tiêu Chiến chỉ mới một lần được cạy mở, vì thế hắn đối với công đoạn khuếch trương giúp anh lại cực kì chú trọng. Vương Nhất Bác lấy một lượng gel vừa đủ để lên tay, song tay còn lại mạnh bạo đánh vào bờ mông căng mẩy trần trụi của Tiêu Chiến, hắn hừ nhẹ mấy tiếng.

"Vểnh mông lên."

Vì tính chất gấp gáp của sự việc mà Vương Nhất Bác không quá chú ý, lực truyền đến bàn tay vừa rồi có chút mạnh nên khiến gò mông trắng trẻo của Tiêu Chiến ửng đỏ năm dấu tay. Tiêu Chiến ngứa mồm muốn mắng gì đó song lại không biết nên mắng thế nào mới hợp ngữ cảnh, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu cũng chỉ biết im lặng vểnh mông theo lời hắn nói.

Nhìn thấy người trước mặt ngoan ngoãn nghe lời Vương Nhất Bác cực kì vui vẻ, hắn vì thế cũng sẽ cố gắng tiết chế một chút. Ngón tay thon dài thấm đầy gel bôi trơn xoa xoa chỗ nếp gấp nơi mật huyệt vài lần rồi trực tiếp cắm vào. Nơi tư mật xinh đẹp vẫn chưa thể thích ứng nên khi có dị vật xâm phạm đã tự co mình bảo vệ bản thân. Tiêu Chiến cả cơ thể căng cứng kéo theo mật huyệt hút càng chặt ngón tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tàn nhẫn đánh vào gò mông Tiêu Chiến thêm vài lần, bờ mông trắng trẻo kia lại thêm một lần đỏ ửng, năm dấu tay hiện lên trên làn da trắng trẻo đàn hồi của anh lại càng trở nên nổi bật, đỏ đến đau mắt. Vương Nhất Bác vô cùng đắc ý, kiểu tình tiết này cũng quá mức mê người rồi ấy chứ. Hắnhừ nhẹ, song nhỏ giọng bảo.

"Thả lỏng ra một chút. Có mỗi ngón tay cũng hút chặt như vậy, chốc nữa tôi làm sao mà vào đây?"

Tiêu Chiến thực rất bức bối, hắn không nằm dưới làm sao mà biết được, ngón tay của hắn cũng không phải loại ngắn gọn gì. Anh cau mày, là tưởng Vương Nhất Bác không hiểu cho mình, lại còn vì trướng đau nên sinh buồn bực. Tiêu Chiến quát.

"Em có giỏi thì để tôi thượng em xem, xem em có như tôi hút đến căng cứng thế này không?"

Nhận thấy được chút giận dỗi từ người yêu, Vương Nhất Bác cuối cùng là nhận ra bản thân có chỗ nói không đúng nên đành cúi thấp người, từ phía sau hôn lên vành tai Tiêu Chiến, nhỏ giọng dỗ dành.

"Xin lỗi bảo bối, là anh nói sai rồi. Anh cũng chỉ là sợ em đau nên muốn giúp em khuếch trương thật tốt thôi. Em thả lỏng một chút, nha?"

Dỗ dành thì dỗ dành nhưng ngay khi lời vừa dứt, Vương Nhất Bác cũng không đợi được sự thả lỏng từ Tiêu Chiến mà lập tức động, ngón tay thon dài mô phỏng theo nhịp điệu giao hợp mà ra vào đều đặn, mật huyệt mẫn cảm cứ theo sự ra vào không kiêng nể kia của Vương Nhất Bác mà nuốt vào nhả ra.

Vì sự xâm nhập bất chợt của ngón thứ hai, Vương Nhất Bác lại còn nghịch ngợm gãy lên tuyến tiền liệt nên cơ thể Tiêu Chiến dường như mất hết sức lực. Giọng nói có chút nhũn ra, anh khẽ quát.

"Mẹ nó anh mà sợ tôi đau á? Nếu sợ tôi đau thì đừng có làm!"

"Ưm... Đừng có chạm vào chỗ đó..."

Ngón thứ hai rồi lại ngón thứ ba, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo, từ chậm đến nhanh, Vương Nhất Bác trong loại chuyện này cực kỳ thuần thục, mà cũng vì vậy Tiêu Chiến dần dần thích ứng liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ mới chút dạo đầu mà drap giường đã bị siết đến nhăn nhúm, Tiêu Chiến cũng vì kích thích mà ngón chân co quắp lại, anh có thể cảm nhận rõ ràng các đốt ngón tay của Vương Nhất Bác đang ở bên trong mình vui đùa bỡn cợt. Dường như có chút hụt hẫng, Tiêu Chiến không muốn thứ bản thân tham lam nuốt vào phun ra chỉ là các đốt ngón tay lạnh lẽo kia, anh nhỏ giọng nỉ non.

"Vương Nhất Bác... Tôi muốn."

Vương Nhất Bác dường như rất biết trêu ghẹo Tiêu Chiến, ngay khi nhận thấy lời thỉnh cầu quá mức xấu hổ kia của anh, hắn lại độc ác mà không báo trước đã vội rút ngón tay ra. Khoái cảm đang ở trên cao bỗng dưng biến mất, Tiêu Chiến như rơi xuống địa ngục, đuôi mắt ánh nước phiếm hồng nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến giọng đầy hụt hẫng, cũng đầy trông đợi.

"Vương Nhất Bác..."

"Muốn anh vào lắm đúng không?"

Tiêu Chiến co chân, hai tay cũng có lẽ vì chút xấu hổ dấy lên trong lòng mà che ở khóe miệng, không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Nhớ đến mấy lúc Tiêu Chiến cao ngạo đứng trước mặt tỏ vẻ lạnh lùng không để tâm, so lại lúc này không một mảnh vải che thân nằm bên dưới nỉ non cầu mình thao anh, Vương Nhất Bác thật sự là bị kích thích đến tê dại cả người. Hắn đem hạ thân đã bị trướng đến cực hạn của mình cạ vào nơi tư mật của Tiêu Chiến. Mặc dù bản thân hắn sớm đã không thể nhịn nổi thế nhưng hắn lại dùng nó để trêu đùa người bên dưới, hắn chỉ lướt qua song lại không có ý tiến vào.

Đúng là đồ độc ác! Vương Nhất Bác ánh mắt đầy ác ý nhìn Tiêu Chiến, môi kéo thành một đường cong hoàn hảo.

"Gọi gì đó dễ nghe đi."

"Ưm... Chồng ơi."

Nghe người yêu gọi mình hai tiếng "Chồng ơi" Vương Nhất Bác sớm đã không trụ nổi. Môi hắn kéo thành một đường đến cao, tay lại không chịu yên phận theo thói cũ đánh lên gò mông đỏ chót của Tiêu Chiến, cao giọng nói: "Đồ dâm đãng nhà em!"

Đoạn sau đó không cần nói cũng biết, hạ thân to lớn gân guốc của hắn nhắm thằng cửa huyệt Tiêu Chiến mà đâm. Nơi đó của Vương Nhất Bác nếu như không to lên thì thôi chứ tuyệt không nhỏ lại, Tiêu Chiến thật sự rất ham muốn thứ đó chôn chặt vào cơ thể mình thế nhưng ngay khi thật sự bị xâm nhập, anh không tài nào có thể tiếp thu nổi. Hạ thân Vương Nhất Bác tựa như một thanh chùy sắt được nung nóng chôn sâu vào cơ thể, mật huyệt mẫn cảm hút chặt đến không thể thở, Vương Nhất Bác nhăn mặt, hừ nhẹ mấy tiếng.

"Tiêu Chiến em định sát phu sao? Thả lỏng chút đi, em cắn anh chặt quá."

Tiêu Chiến theo lời thả lỏng, bởi nếu cứ tiếp tục căng trướng như vầy, hắn không thoải mái mà anh cũng không mấy dễ chịu. Ngay khi mật huyệt buông thõng ba phần, quy đầu to lớn lần nữa cắm thẳng tắp vào mật huyệt trơn trượt non mềm, cự long một phát lấp đầy cửa nhỏ, trực tiếp mà đâm sâu vào thành ruột chật hẹp bên trong. Tiêu Chiến có chút đau đớn, song lại rất nhanh đã thích ứng thoải mái kêu lên, tràng đạo chặt khít non mềm theo phản xạ kẹp chặt hạ thân nam nhân nọ, Vương Nhất Bác từ từ luận động, hai gò mông trắng trẻo cũng không tránh khỏi số phận bị Vương Nhất Bác nhào nặn.

"Đau quá...", Tiêu Chiến nhịn không được la lên. Vương Nhất Bác ngay sau đó cũng đã biết tiết chế mà chậm lại, huống hồ gì bác sĩ đã dặn vết thương vẫn chưa khép miệng, tránh vận động mạnh. Hắn dù sao cũng nên quan tâm cho sức khỏe của bản thân, vì thế lực eo phát ra cũng ít hơn ba phần.

Sau hơn mấy mươi lần chào hỏi vào ra, Vương Nhất Bác dường như đã khám phá ra được chút bí mật nhỏ. Hắn hoan ái tìm thấy điểm G mẫn cảm giấu sau thành ruột gồ ghề ẩm ướt bên trong. Nắm lấy điểm yếu của người yêu, cự long lại một lần nữa đâm đến nơi đầy khoái cảm mềm mại trong huyệt động, bên trong Tiêu Chiến dường như đã bị Vương Nhất Bác làm đến nhận chủ. Ngay khi hắn lần nữa mạnh bạo mà trừu tống, thịt huyệt lập tức nghênh đón, hấp thụ hạ thân, nhúc nhích từng chút giống như đang lấy lòng thứ vừa thô vừa cứng kia.

Loại khoái cảm như này quá mức mê người, kích thích nước mắt Tiêu Chiến theo khóe mi tuông trào ra ngoài, cả cơ thể anh run bần bật, cổ họng nức nở rên rỉ, đến đoạn Vương Nhất Bác chạm vào điểm G một lần nữa, Tiêu Chiến hừ lên mấy tiếng xong lại phát tiết, tinh dịch nồng mùi xạ hương bắn đầy lên drap giường.

Tiêu Chiến thở hổn hển, cả người dường như muốn xụi lơ thì Vương Nhất Bác vẫn chưa có phản ứng gì. Dù cho nệm có dày thì đoạn Tiêu Chiến quỳ như vậy Vương Nhất Bác thực sự rất lo anh sẽ bị mỏi, vì thế ngay khi Tiêu Chiến đến đoạn cao trào, hắn đã miễn cưỡng đem thứ nóng hổi kia li khai khỏi cơ thể quyến rũ của anh. Vương Nhất Bác xốc cơ thể Tiêu Chiến ngồi dậy, chỉnh lại gối để anh có tư thế nằm thoải mái nhất. Lúc này đây khi mặt đối mặt nhau, Vương Nhất Bác mới thật nhận thấy biểu cảm trên gương mặt Tiêu Chiến có mấy phần kích dục.

Tiêu Chiến khoác tay lên cổ Vương Nhất Bác, kéo hắn vào một nụ hôn sâu cùng mình. Môi lưỡi giao triền, tay Tiêu Chiến buông thõng mà vuốt ve lưng trần Vương Nhất Bác không có kiểm soát. Đôi bàn tay búp măng mềm mại đó vuốt ve một lúc rồi lại dừng hẳn, Tiêu Chiến bỗng chốc li khai khỏi nụ hôn khiến Vương Nhất Bác ngỡ ngàng.

Tiêu Chiến nhỏ giọng, thông qua đầu ngón tay trên lưng Vương Nhất Bác nhận định lại một lần nữa, anh sau đó mới nói.

"Hôm nay tới đây thôi, lưng em chảy máu rồi, không thể vận động mạnh nữa."

"Không được.", Vương Nhất Bác bĩu môi: "Tôi còn chưa xong sao lại ngưng được. Sao đây, ăn no quẹt mỏ à?"

Vương Nhất Bác sau đó bắt lấy tay Tiêu Chiến cưỡng ép đặt lên thanh chùy sắt nóng hổi kia của mình, hắn ảo não nói: "Dượng sờ thử mà xem, nó còn trướng đến như thế mà."

Thông qua ngón tay Tiêu Chiến liền có thể cảm nhận rõ được hạ thân Vương Nhất Bác vừa to vừa gân guốc, hiện tại còn nóng đến lợi hại. Nhưng chung quy anh là lo cho vết thương sau lưng hắn. Tiêu Chiến thở dài, xong nói tiếp.

"Dùng tay xử lý đi. Em còn làm nữa không sợ sau này liệt nửa người à?"

"Liệt phần trên nhưng phần dưới vẫn dùng rất tốt nha.", Vương Nhất Bác bỡn cợt.

"Nếu liệt hết cả người thì sao?"

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy có chút hớ hênh, song lại xoay người nằm xuống giường, thong thả vắt tay lên tráng: "Vậy lên đây, dượng tự mình động."

Tiêu Chiến ngồi dậy, hai mắt dán chặt vào thứ đang dựng đứng ở bên dưới hắn. Anh tự nuốt cho mình một ngụm nước bọt bình ổn lại tâm trạng, bản thân Tiêu Chiến biết rõ nếu ở cái tư thế này thanh chùy sắt đó liệu sẽ đâm sâu đến đâu, đến anh cũng không thể tưởng tượng được. Thế nhưng cũng không thể ngoảnh mặt quay đi, dù sao Vương Nhất Bác cũng đã khiến anh đạt đến khoái cảm mà bản thân mong muốn, anh ngay lúc này rời đi chẳng khác nào đẩy Vương Nhất Bác vào địa ngục.

Suy nghĩ rồi lâu Tiêu Chiến cũng quyết định tự mình động.

Tiêu Chiến leo lên, dang chân sang hai bên để có thể ngồi lên người Vương Nhất Bác. Song nhắm làm sao cho mật huyệt nằm ngay đỉnh đầu hạ thân Vương Nhất Bác mà ngồi xuống, thanh chùy sắt đó lần nữa được nơi tư mật Tiêu Chiến ủ ấm. Anh chống tay lên cơ bụng săn chắc của hắn tìm điểm tựa, từ từ vận động eo để mật huyệt nuốt vào nhả ra thứ to lớn gân guốc kia. Cũng không biết sau bao lần nhấp nháy, bên trong Tiêu Chiến mới nhận được vài cơn rụt rịch từ cự long Vương Nhất Bác, hắn sau đó hừ nhẹ mấy tiếng, Tiêu Chiến liền có thể cảm nhận được một dòng chất lỏng đặc sệt nóng hổi rót vào cơ thể mình.

Cả anh và hắn đều xụi lơ không còn sức lực, Tiêu Chiến an ổn nằm trên ngực Vương Nhất Bác thở hổn hển, song lại chẳng còn chút sức lực mà khép mi mắt, Vương Nhất Bác bên dưới dang rộng vòng tay ôm lấy nam nhân bên trên, ý cười trong mắt vẫn chưa một lần thu lại.

"Tiêu Chiến, cảm ơn dượng."

"Cảm ơn dượng đã soi sáng cuộc đời đầy tăm tối của tôi."

"Lần trước là tôi nói sai rồi, không phải là thích. Tiêu Chiến, là tôi yêu dượng, yêu chết đi được."

"Vương Nhất Bác, tôi cũng yêu em."

_______

Thịt thà như vầy mà hong thả sao cho tui là tổn thương lắm á =[[

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net