Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đi về phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến đã ngủ say, hắn có chút yên tâm, cũng may cậu không nghĩ chuyện gì dại dột làm hại đến bản thân.

Vương Nhất Bác ngồi xuống giường, đưa tay vén đi những sợi tóc phủ lên trán, sau đó hắn cúi xuống hôn lấy môi cậu.

Đang mãi mê ngắm nhìn, bổng nhiên điện thoại hắn reo lên, người đó là mẹ hắn.

" Con nghe mẹ! "

" Nhất Bác, khi nãy cha nuôi con đến tìm con đúng không? "

" Ông ta không phải cha con, mẹ tốt nhất đừng nhắc đến lão già đó nữa, con không muốn nghe "

" Ta biết con có thành kiến với ông ấy, nhưng cũng nhờ ông ấy mà mẹ con chúng ta suốt mấy năm trời sống bình yên, đầy đủ... không có công lao cũng có khổ lao chứ!"

" Mẹ dễ tin người quá rồi đấy! Con thừa nhận ông ta yêu thương mẹ, nhưng con thì không. Ông ta vốn dĩ chỉ xem con là con cờ để chiến, xong xuôi liền vứt đi, thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào, con nghĩ mẹ nên về nhà ở cùng con, con không muốn mẹ ở cạnh ông ta thêm giờ phút nào nữa "

" Nhất Bác, con nghe mẹ nói đi được không? Mẹ..."

" Được rồi, mẹ suy nghĩ đi rồi hẳn quyết định, hiện tại con có việc rồi, con cúp máy trước "

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác liền cúp máy, không đợi bà Vương trả lời thêm bất cứ câu nào nữa.

Lần nào cũng thế, mỗi lần mẹ hắn điện thoại hoặc muốn gặp mặt hắn, thì y rằng điều nói về ông ta.

Đúng là mọi thứ trên thế gian này đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào, giống như lòng người muốn thay đổi liền thay đổi, dù cho cố ngăn cản đến đâu cũng hoài không.

Từ ngày hôm đó, Vương Nhất Bác luôn ở cạnh Tiêu Chiến, công việc ở công ty đều đem về nhà làm, chỉ có cuộc họp quan trọng mới ra khỏi nhà.

Vương Nhất Bác gần đây thấy trong lòng vô cùng bất an, vì thế hắn không dám rời xa cậu một chút nào. Nhớ lại câu đe doạ của Bạch Hào hôm đó, hắn lại cảm thấy khó chịu, nên cứ như vậy mà ở cạnh cậu suốt cả tuần nay.

Gần đây, hắn phát hiện Tiêu Chiến rất ít nói, ngay cả việc làm tình với hắn trên giường cũng nhẫn nhịn, cho dù hắn đã cố tình nhấn mạnh bạo vào nơi nhạy cảm của cậu, nhưng duy nhất cậu chỉ phát ra tiếng rên nhỏ, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Tiêu Chiến hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng, giống như một con rối mặc sức Vương Nhất Bác chơi đùa, cậu không còn phản kháng lại hắn nữa.

Tuy rằng cậu đã ngoan ngoãn hơn trước, thế nhưng hắn cảm thấy bức rức không thể chịu được, hắn ghét cảm giác im lặng từ cậu, thái độ thờ ơ giống như khinh thường hắn.

" Tiêu Chiến, tôi chịu đủ rồi đấy! Em định bày vẻ mặt vô hồn như vậy cho tôi xem đến bao giờ? Em đừng nghĩ làm cách này sẽ khiến tôi thả em ra, sẽ không bao giờ có chuyện đó "

Vương Nhất Bác tức giận đến nổi không kiềm chế được cảm xúc hiện tại, hắn lay mạnh người cậu đến đau điến, mặc cậu nhăn nhó mặt mày ra sao hắn cũng không thèm quan tâm đến.

" Mau trả lời tôi? "

".......... "

" Tôi bảo em trả lời tôi có nghe không? Được, em không trả lời cũng không sao? Vậy nếu tôi cho người đào xác ả ta lên, đến lúc đó chắc hẳn em sẽ để tâm đến đấy!"

Vương Nhất Bác đưa tay bóp chặt cằm cậu, sao đó buông ra những lời đe doạ, chỉ muốn xem cậu có lấy lại cảm xúc như ban đầu hay không.

Quả nhiên có tác dụng, Tiêu Chiến nhíu mày đưa ánh mắt tức giận nhìn hắn.

" Vương Nhất Bác, bao nhiêu đó chưa đủ với anh hay sao? Anh giết Tiểu Kỳ chưa đủ thoả mãn tâm địa độc ác của anh hay sao?"

" Chịu lên tiếng rồi sao? Tôi tưởng em câm luôn rồi chứ! Tại sao không trả lời tôi? "

" Không muốn "

" Tôi đã nói rồi, là do ả ta tự động muốn chết tôi không hề ép, em vì cớ gì lại đổ lỗi cho tôi hại chết ả ta "

" Nếu không phải tại anh cho người cưỡng bức em ấy, thì đã không đến nổi như thế! Anh chính là kẻ ném đá giấu tay, còn muốn miệng lưỡi điêu hoa chối bỏ không chịu phủ nhận"

Tiêu Chiến không tin rằng việc này không có liên quan đến Vương Nhất Bác, nếu không tại hắn thì mọi chuyện sẽ không xảy ra đến bước đường này.

" Nói giỏi nhỉ? Em nghe cho rõ đây, tôi chưa hề cho người cưỡng bức cô ta, đó chỉ là lời đe doạ nhất thời chỉ vì muốn em ngoan ngoãn cùng tôi ân ái. Nói cho cùng, là chính bản thân em hại chết cô ta, đừng có gán ghép tội danh giết người lên tôi "

Vương Nhất Bác nhếch mép cười, hắn không làm thì chuyện gì hắn phải sợ. Đúng là như thế, lúc đó hắn chỉ muốn đe doạ cậu, dùng cô ta để cậu ngoan ngoãn nghe lời, chứ chưa hề làm gì xâm phạm đến cô ta. Nếu có, chỉ là những cái hôn khắp cơ thể nhằm mục đích là đe doạ.

Suy cho cùng, có lẽ lý do khiến Tiểu Kỳ tự tử là do nhìn thấy cảnh tượng trước nay cô không hề nghĩ đến, đó là nhìn thấy người mình yêu làm tình trước mặt cô, đã vậy còn thấy chính cậu khẩu giao cho hắn. Thêm vào đó, cộng với vết thương trên người, kèm theo nổi tuyệt vọng mà xưa nay chưa nghĩ đến, dẫn đến bản thân không chịu nổi mà muốn tự tử.

" Tôi không có "

" Không có. Em nghĩ xem thấy người mình yêu nhất làm tình trước mắt thì sẽ như thế nào? Chính em đã hại chết cô ta "

" Không phải tại tôi, anh mau im đi "

" Hừ... kích động rồi sao?"

Vương Nhất Bác xoay người gọi thuộc hạ bảo bác sĩ riêng vào khám cho cậu, sẵn tiện tiêm một mũi an thần cho cậu bình tĩnh trở lại.

Sau khi thấy cậu đã im lặng, mắt cũng đã nhắm lại ngủ say, hắn mới dễ chịu hơn. Dù sao câu nói lúc nãy chỉ là do hắn nhất thời nóng giận, chứ không có ý định làm hại gì đến cậu.

Vương Nhất Bác đắp chăng cho cậu rồi rời đi, hắn ra ngoài dặn dò mọi người một chút.

" Tình trạng của em ấy thế nào?"

Vương Nhất Bác chăm điếu thuốc, hít một hơi sâu quay sang hỏi Khương Đình.
Đây là bác sĩ riêng của hắn, cũng là bạn học cùng đại học với hắn, chỉ là mỗi người một hướng đi riêng, một người làm việc vì tất cả mọi người, người còn lại bây giờ chẳng phải là một tội phạm đang bị cảnh sát dòm ngó đến hay sao.

" Tâm lý có chút bất ổn, tôi đã cho dùng thuốc an thần rồi, chỉ cần về sau cố gắng đừng kích động cậu ta nữa "

" Được rồi, cậu có thể về "

" Nhất Bác, cậu định thế này mãi sao?"

" Không thế này thì cậu muốn thế nào?"

" Nếu như cậu thật sự yêu Tiêu Chiến rồi, thì hãy lựa chọn hạnh phúc cho chính bản thân cậu và người mình yêu, bỏ tất cả của hiện tại đến sống cuộc sống tốt hơn, tôi có thể giúp cậu được, cậu..."

" Đừng nói nữa, cậu đã nhắc đi nhắc lại việc này bao nhiêu lần rồi. Cậu nghĩ mọi thứ dễ dàng như vậy sao? Vương Nhất Bác tôi đã không còn đường lui nữa rồi, chẳng hiểu sao lại càng muốn tổn thương em ấy cho dù biết cảm giác hiện tại không giống như trước, chỉ đơn thuần là thờ ơ, vô cảm. Có lẽ tôi đã yêu rồi, nhưng chưa chắc rằng mọi chuyện sẽ thế nào, khi giữa tôi và người ấy là hai chí tuyến khác nhau "

" Nhất Bác..."

" Được rồi, về đi "

Lần nào cũng thế, mỗi lần Khương Đình muốn khuyên ngăn hắn thì lại đều nhận kết quả thất bại, Vương Nhất Bác quả thật là một người cố chấp, không ai có thể làm thay đổi hắn được.

Vài ngày sau, Vương Nhất Bác có chuyến hàng quan trọng cần đích thân hắn đến kiểm tra, nên hắn phải rời đi một chuyến.

Cũng ngay lúc hắn vừa ra khỏi nhà, thì Bạch Hào đã cho người bắt Tiêu Chiến, như lời lão ta đã nói là sẽ giết chết cậu thì nhất định sẽ làm.

___________

Hôm nay viết dài quá rồi chắc cuối tuần mới ra tiếp được, ngày mai tôi lại phải học tiếp rồi, sáng chiều tối nên không có thời gian, mn đợi tiếp nhé😀🤦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net