Chương 8: Bình lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ. Người con rể yêu quý của mẹ lại mời con tới xem người ta bày tỏ tình cảm với người khác kìa.

Tiêu Chiến nghĩ số mình cũng thật khổ, sống tới hai mươi tám tuổi rồi, khó khăn lắm mới quen được một huynh đệ tốt, bây giờ lại thành vật cản trở người ta. Mẹ anh nói đúng không nên bước chân trái ra khỏi nhà. Tiêu Chiến chửi thầm một câu " Chết tiệt."

Tiêu Chiến đợi được một lúc thì Vương Nhất Bác cuối cùng cũng quần áo xộc xệch bước ra, vừa đi vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi đã lệch đi vì cuộc thanh lý huynh đệ vừa xong. Tiêu Chiến nhìn qua liền biết tình cảm của họ cuối cùng cũng đi tới mức nào rồi, rốt cuộc cái mục đích mời anh đi ăn rồi tới đây chính là xem họ tình tứ sao? Anh cũng không phải chó, cẩu lương gì đó anh cũng không muốn ăn. Cái thứ cảm giác chết tiệt gì thế này. Huynh đệ tốt có đôi có cặp anh nên mừng mới phải, cảm giác mất mát này là thế nào?

Vương Nhất Bác đi ra lại cảm thấy tinh thần Tiêu Chiến có chút không tốt, khi nãy còn rất vui vẻ chúc mừng cậu cái gì đó, giờ lại thế nào bày ra vẻ mặt buồn bực đó? Hắn thật sự không nói quá, Tiêu Chiến thật sự rất đáng yêu, phải nói thể nào cho đúng? Chính là cảm giác Tiêu Chiến lúc nào cũng chỉ có hình dáng của một người bạn nhỏ chứ không phải một người bạn lớn tuổi. Nói xem ở cái tuổi đầu ba mươi có ai khó chịu mà còn chu chu môi, hai mươi tám tuổi còn ăn kẹo mút? Hắn không hẳn thấy anh không chững chạc, chỉ là cảm thấy anh có chút đáng yêu, có chút nổi bật hơn trong mắt hắn so với những người bạn khác. Một người lúc cần có thể rất chững chạc nghiêm túc, khi không có thể trở thành một đứa trẻ, người như vậy vốn không hợp với một kẻ tẻ nhạt như hắn, thế nhưng hắn phát hiện khi ở cạnh anh câu chuyện giữa hai người dường như không có hồi kết, hắn cũng thấy không có gì không tốt. Hắn tiến lại chỗ Tiêu Chiến đứng mỉm cười nói.

- Về thôi!

Trái với mọi lần Tiêu Chiến lần này không đáp, chỉ bĩu môi đi trước. Vương Nhất Bác có chút không hiểu, chẳng lẽ hắn lại làm gì đắc tội rồi?

" Vương Nhất Bác được lắm, còn bày ra vẻ mặt mãn nguyện đó với tôi. Tôi nói cho cậu biết tôi chẳng thèm quan tâm đâu." - Tiêu Chiến bực bội đội mũ bảo hiểm lên đầu. Thứ chết tiệt này cũng muốn chống đối anh, cài mãi không được.

Vương Nhất Bác ở bên này nhìn Tiêu Chiến cứ như có thù với mũ bảo hiểm của cậu vùng vằng mãi cũng đội không xong, cuối cùng chẳng biết nghĩ sao lại tháo ra ném cho cậu, bày ra bộ mặt tức giận, cứ như mũ bảo hiểm kia và anh không đội trời chung vậy. Vương Nhất Bác bị chọc cho phì cười, có phải cậu làm gì anh nên anh mới trút giận lên mũ bảo hiểm của cậu? Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu trước giờ cũng đâu có làm gì quá đáng, Tiêu Chiến lại là người vô cùng tốt tính, lại chỉ mới gặp tình trạng này một vài phút trước. Quay lại thời điểm anh bước vào phòng Tiểu Vũ mặt còn vui vẻ chúc mừng gì đó, vừa ra khỏi liền như đeo chì. Cuối cùng cũng nghĩ ra được, hóa ra Tiêu trẻ con Chiến là nghĩ hắn có người thương lại không nói trước với anh, lại còn đem anh tới ăn cẩu lương, dù gì anh cũng luôn nói hắn là anh em tốt, khó trách lại khó chịu như vậy. Hắn cũng đâu có nghĩ chuyện này lại gây họa lớn tới vậy, chọc giận tới Tiêu Chiến một phen, hắn với tên Tiểu Vũ kia ngoài quan hệ anh em thì cái gì cũng không có, hắn còn thiếu đánh cậu ta một trận nữa chứ tỏ tình. Tiêu Chiến lại vừa hay xem khúc hắn tặng hoa cho tên họ Triệu kia, liền nghĩ anh em có người yêu rồi cho nên ủy khuất, hắn lại không rõ ràng giải thích với anh, là hắn không chu đáo rồi. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ở bên vừa nhìn vừa cười, thẹn quá hóa giận định bụng mặc kệ hắn mà ra cửa bắt taxi về. Vương Nhất Bác biết mình đùa hơi quá trớn thấy anh có ý định bỏ đi, liền đuổi theo kéo tay anh lại, thuận tay cầm lấy mũ bảo hiểm đội lên cho anh, tay cẩn thận thắt dây qua cằm cho anh.

- Vừa nãy quả thực không phải như anh nghĩ, Tiểu Vũ là muốn tác hợp cho chúng ta, nhà hàng là do cậu ta đặt, hoa cũng là của cậu ta, không phải yêu đương. Đừng nghĩ nhiều.

Vương Nhất Bác thật ra không tìm ra lý do phải giải thích với anh nhưng vẫn rất kiên nhẫn giải đáp, hắn nghĩ mình cũng đâu phải có bạn gái, chỉ là có huynh đệ tốt thôi mà, nghĩ tới việc sau này thật sự có bạn gái thì sẽ là một mớ phiền phức rồi.

Tiêu Chiến ở trong mũ bảo hiểm cảm thấy có chút nóng rồi, là anh đỏ mặt xấu hổ hay do cái mũ quá bí bách. Mình như thế mà lại hiểu lầm chuyện lớn như vậy. Còn nữa là muốn tác hợp cho anh và hắn, chuyện tốt thế sao anh lại không biết? Tiêu Chiến không đáp chỉ thấy cổ họng mình cũng nghẹn đi rồi, cái cảm giác vui vẻ này là sao? Chắc chắn là do anh em tốt của anh không phân phát cẩu lương nữa rồi. Đúng chắc chắn là như vậy. Tiêu Chiến tự nghĩ tự trấn an mình. Vừa hay Vương Nhất Bác cũng thắt xong dây mũ cho anh, hắn đội mũ cho mình rồi ngồi lên xe, hắn hơi quay đầu lại nói.

- Được rồi.Chúng ta về thôi!

Tiêu Chiến ngẩn ngơ lúc này mới kịp định thần liền đáp.

- Đư... ợ...c ...

.

.

.

Thế mà lại một tuần mới lại trôi qua, Tiêu Chiến bận tới rối bù đầu óc lên, cả ngày chỉ lo thiết kế, hai mắt anh đã sớm hoa chẳng thấy đường nữa rồi. Cuộc họp trưa nay tiến hành thuận lợi, dự án được thông qua khiến anh cũng nhẹ được phần nào công việc, có thể nghỉ ngơi rồi. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã gần 6h tối rồi, bụng cũng cảm thấy có chút đói rồi, giờ này về chắc chắn là đã có cơm, có thể ăn ngon một chút liền sống lại rồi. Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về thì chuông điện thoại vang lên. Là cậu bạn nhỏ họ Vương gọi, cả tuần nay bận tới nỗi điện thoại cũng không động tới luôn.

- Bạn nhỏ Vương, có chuyện gì thế?

- Đừng gọi là bạn nhỏ. Tôi cũng không chê anh già.- Vương Nhất Bác khó chịu đáp.

Đầu dây bên kia thế mà lại có tiếng bật cười. Tiêu Chiến chính là muốn chọc tức Vương Nhất Bác này, cuối cùng lại bị người ta chọc tức lại. Tâm trạng lại vui vẻ lên đôi chút.

- Có chuyện gì sao lão Vương?

- Không có gì, muốn hỏi anh tan làm chưa? Có thể cùng đi ăn không?

- Đi ăn sao? Được. Hẹn ở đâu tôi tới?

Tiêu Chiến nghe được mời đi ăn liền quên luôn một phút trước còn mơ tới mâm cơm mẹ nấu, tất thảy đều bị anh vứt qua sau đầu.

- Không cần tôi đang ở gần công ty anh, đợi một lát tôi tới sẽ gọi anh.

- Được. Cẩn thận một chút.

- Được. Đợi tôi!

Tiêu Chiến cúp điện thoại, lại để đống tài liệu dở ra xem một chút, dù sao cũng là người ta đón đi ăn, cần gì gấp gáp chứ? Tranh thủ sửa lại báo cáo chút cũng không muộn mà.

Vương Nhất Bác quả nhiên đang ở gần, mới mười phút sau chuông điện thoại Tiêu Chiến lại vang lên. Tiêu Chiến rốt cuộc sửa chẳng được bao nhiêu chữ lại đem báo cáo nhét vào trong cặp rồi thong thả đi xuống.

Vương Nhất Bác quả nhiên là tay đua ưu tú, tiền cũng nhiều tới như vậy, còn mời anh tới nhà hàng tây. Tiêu Chiến lắc lắc đầu nghĩ, sau này có bạn gái nhất định phải tìm một người biết vun vén một chút. Nhưng quả thực món ăn ở đây rất ngon, không thua kém món mẹ Tiêu nấu là mấy. Vốn nhà chỉ có hai mẹ con cho nên việc ra ngoài ăn anh hạn chế tối đa, tan làm liền về nhà làm trạch nam ngoan ngoãn chịu sự chăm sóc của mẹ, mẹ anh cũng vì thế mà lấy làm phiền luôn cho nên mới có sự tình ngày hôm nay quen biết Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bây giờ cũng coi là có tiếng tăm, có fan hâm mộ, đi đường đôi lúc cũng bắt gặp bọn họ, Vương Nhất Bác đối với chuyện này lại lấy làm phiền, anh thấy tốt như vậy, cậu ta có năng lực lại đẹp trai, người ta mê thích cũng là chuyện thường tình, tới anh còn thích bộ dạng lúc đua của huynh đệ nhà mình nữa là đám con gái bọn họ. Nhưng Vương Nhất Bác cứ thấy con gái là bày ra vẻ mặt thật phiền phức, Tiêu Chiến cũng vì thế mà kết huynh đệ với hắn cùng làm cách mạng với mẹ anh.

- Công việc của anh hiện giờ thế nào? Vẫn còn bận rộn như vậy?

- A hết hôm nay là cũng xem như được thả lỏng rồi. Cậu bao giờ thì bắt đầu cuộc thi?

Tiêu Chiến thấy bản thân có huynh đệ rất tốt, có lúc bận tối mắt tối mũi không có thời gian ăn sẽ có người mời đi ăn, khi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sẽ có người hỏi thăm rồi chúc anh một câu, ngủ ngon. Vương Nhất Bác đúng là huynh đệ tốt khó tìm.

- Sang tháng 7 sẽ bắt đầu. Khi đó bớt chút thời gian đến xem.

- Đương nhiên rồi. Bây giờ tôi vì cậu cũng nghiện xem đua xe mất rồi.

Thi thoảng vì mấy câu chuyện phiếm sẽ khiến hai người cười mãi không thôi, Tiêu Chiến không biết từ lúc nào lại mặc định người trước mặt kia chính là người huynh đệ đặc biệt thân thiết, chuyện gì cũng đều có thể nói với hắn. Chuyện ở công ty bị ức hiếp liền có thể tìm được cảm giác che trở ở chỗ người bạn nhỏ kém 6 tuổi này. Vương Nhất Bác ngược lại lại rất thích nghe Tiêu Chiến kể chuyện, nuông chiều sở thích của anh,hắn khi cần sẽ chêm vào vài câu, Tiêu Chiến cũng rất lắng nghe chuyện mô tô hắn kể mà người khác đều xem là nhàm chán, rồi chẳng biết có những chuyện gì mà hai người có thể nói mãi không thôi.

- Đợi một lát tôi đi vệ sinh. - Vương Nhất Bác buông đũa xuống nói.

- Được. - Tiêu Chiến đương nhiên đồng ý, ai lại đi quản vấn đề đó.

- Có muốn gọi thêm món không? - Vương Nhất Bác sợ anh ăn không đủ liền gợi ý. Hắn đi vệ sinh tiện thể có thể gọi thêm món cho anh.

- Không cần, đi nhanh về nhanh.

Vương Nhất Bác kia thật sự không tiếc tiền ư? Chỗ này đắt lắm đấy, anh tiếc dùm hắn được không? Hắn cũng không phải đang nuôi heo, một bàn thế này còn muốn anh ăn thêm, từ khi quen hắn tới giờ anh tăng thêm mấy cân rồi, mẹ anh cũng nói cái gì "Tiểu Vương nuôi con thật tốt, sắp thành heo rồi, có thể xuất đi được rồi." khiến anh tức chết.

-Được.- Vương Nhất Bác đáp rồi đẩy ghế hướng nhà vệ sinh mà đi.

____^_^____

Các cô ạ. Các cô k thể tưởng tượng được để viết được 1 chương thế này tôi đã phải chia nhỏ ra tận mấy ngày. Cả ngày ngồi máy tính từ 8h sáng tới 5r chiều, thật sự chỉ rời đi khi đi vệ sinh thôi. Cổ tôi muốn gãy đôi ra. Về nhà thật sự chỉ muốn ngủ thôi. Híc. Các cô vẫn còn theo truyện đấy chứ?
Cho tôi chút động lực đi.
--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net