Chương 6: Là người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay trời nhiều mây, có chút khí lạnh bao trùm đường phố, mong sẽ không mưa vì còn có buổi chụp ngoài trời, Vương Nhất Bác rời mắt khỏi cửa sổ rồi bước ra khỏi phòng.

Đưa tay xoa nắn một bên cổ, có lẽ hôm qua cậu nằm nghiêng khi ngủ nên giờ có chút đơ cứng. Khoảng bước ngang phòng của Tiêu Chiến đang hé cửa, Vương Nhất Bác đi đến ý định đóng lại chợt phát hiện anh đang nằm im dưới sàn.

Tiêu Chiến hay nói nằm ngủ dưới sàn cho mát, nên cậu không quá bất ngờ chỉ đến gần ngồi xuống cạnh anh.

"Người rừng, chết rồi à?"

Tiêu Chiến dán một bên mặt xuống sàn nhà, mi mắt nhắm nghiền nằm ngủ ngon lành, trong phòng của anh cũng không mở điều hòa.

"Sàn nhà mát đến vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngủ, cậu cũng đưa tay sờ sàn gạch rồi nằm xuống cạnh anh, nhỏ giọng: "Đúng là khác người, giường nệm êm ấm không nằm lại thích nằm chỗ thô cứng lạnh lẽo."

Nghiêng người qua, cậu cứ nằm đó nhìn Tiêu Chiến, nhìn chằm chằm vào một vị trí.

Môi con trai sao đỏ quá vậy?

"Nhất Bác?" Tiêu Chiến nheo mắt: "Sao ngươi nằm ở đây?"

Vội vàng bật dậy, Vương Nhất Bác tự dưng nói lớn tiếng: "Mau dậy đi, ngủ như chết vậy."

Khó hiểu nhìn người bước nhanh ra khỏi phòng, Tiêu Chiến vươn vai ngồi dậy, còn phải xuống chuẩn bị bữa sáng cho Vương Nhất Bác, tối qua anh đã quyết định rồi.

Để cảm ơn lòng tốt của Vương Nhất Bác, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc cậu thật tốt, giống như cách cha của anh nuôi nấng anh vậy.

Xuống bếp liền nhanh tay làm bữa sáng, Tiêu Chiến nấu món cháo thịt và trứng ăn với quẩy, món này ở nhà Trưởng làng rất hay nấu cho anh ăn, ngoài khô thịt trâu thì đây là món ăn anh ưa thích nhất. Vương Nhất Bác nhìn thố cháo rồi múc một muỗng đưa đến miệng.

"Quẩy trong tủ lạnh vẫn còn à?"

"Vẫn còn một ít."

"Có ngon không?" Tiêu Chiến ngồi đối diện mong đợi: "Ngươi ăn có vừa miệng không?"

Vương Nhất Bác cắn miếng quẩy, gật nhẹ đầu: "Cũng tạm được."

Có người cười tít mắt, vừa ăn cháo vừa tâm đắc: "Sau này ta sẽ nấu ăn cho ngươi, nuôi ngươi mập mạp thêm chút nữa, ốm quá."

"Tự nhiên lại đối tốt với tôi, có ý đồ gì?"

"Quan tâm ngươi thôi."

"Điêu."

"Thật, sau này chúng ta sống chung một mái nhà rồi, quan tâm chăm sóc nhau gia đình mới hạnh phúc."

Vương Nhất Bác ho sặc sụa, quả thật không thể tiêu hóa được câu nói vừa rồi.

Gia đình hạnh phúc giống như người nhà của nhau vậy, ý của Tiêu Chiến là như vậy.

"Ngươi thấy món này với thịt trâu khô cái nào ngon hơn? Chắc là thịt trâu khô rồi vì ngươi đã ăn hết còn gì."

Nghe Tiêu Chiến nhắc đến, Vương Nhất Bác nghẹn lại miếng quẩy. Thật ra túi thịt trâu khô đó cậu không hề ăn, cái hôm anh bỏ đi cậu đã vứt nó vào thùng rác rồi. Lúc này chỉ có thể ừ cho qua chuyện.

"Thích ăn thịt trâu khô hơn."

"Ta không biết là ngươi thích ăn thịt khô đến vậy, hay để ta làm thêm cho ngươi ăn?"

"Không cần đâu, nhà tôi không thiếu món gì cả. Tay chân anh lóng ngóng còn muốn bày biện chắc nhà bếp của tôi thành đống hỗn độn quá."

"Ta sẽ cẩn thận. Ta sẽ làm cá khô, thịt gà khô, thịt heo khô, củ cải khô, thịt bò trong tủ lạnh ta sẽ làm khô luôn."

"Anh định cho tôi thành con khô luôn hay gì?"

"Ít nhất ngươi vẫn là con khô đẹp trai."

Có người không nói nữa, chỉ cúi đầu ăn hết bữa sáng, còn không nhận ra bản thân đang mỉm cười.

Ăn xong Vương Nhất Bác định đi vào trong rửa tô chén, chưa chi đã bị Tiêu Chiến kéo ra: "Việc này cứ để ta làm, ngươi không cần động tay vào."

Vương Nhất Bác bị đẩy qua một bên, cậu đứng dựa lưng vào tủ bếp nhìn anh chăm chỉ cọ rửa.

Lát sau Vương Nhất Bác ôm giỏ đựng quần áo của mình mang đi giặt, cậu bước về phòng giặt giũ lại bị Tiêu Chiến chặn trước mặt. Anh giành lấy giỏ đựng về tay mình rồi quay lưng đi: "Để ta giặt quần áo cho ngươi, sau này cứ để ta làm."

Đợi máy giặt vắt khô quần áo, Tiêu Chiến liền hí hửng mang lên sân thượng phơi, anh vừa treo lên móc vừa ngân nga câu hát.

"Làm cha ngươi, làm mẹ ngươi, làm ông nội ngươi, chăm sóc cho ngươi, ố là la..."

Đoạn cầm lên mấy cái quần lót của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trầm trồ rồi dùng tay kéo ra vài lần, quá là co giãn. Thế là có màn kéo đồ lót rồi tức cảnh sinh thơ.

"Giặt quần lót cho ngươi
Hai tay cầm không xuể
Để đền đáp cho ngươi
Việc này đâu đáng kể."

Nhưng anh đâu biết Vương Nhất Bác đã đứng sau lưng từ khi nào, cậu bước nhanh tới giựt lại đồ của mình rồi trợn mắt nhìn.

"Biến thái hả?" Cậu đẩy anh ra: "Việc này để tự tôi làm, không cần anh giúp."

"Nhưng ta muốn giúp." Tiêu Chiến giựt lại quần lót của Vương Nhất Bác, kiên quyết: "Sau này để ta giặt quần áo cho ngươi."

"Không cần, trả đây." Vương Nhất Bác cầm lấy quần kéo về.

"Đưa cho ta." Tiêu Chiến níu kéo lại.

Cả hai giằng co qua lại đến khi chiếc quần lót rách toạc một đường.

"Thấy chưa Nhất Bác, nếu ngươi đưa cho ta thì đâu có rách."

"Rách thì bỏ."

Vương Nhất Bác nói xong liền phơi nốt quần áo rồi đi xuống. Tiêu Chiến ở lại cầm chiếc quần lót đã rách chăm chú nghiên cứu, vẫn còn sửa được, để phơi cho khô rồi anh tìm kim chỉ may vá lại.

Đến giờ đi làm, Vương Nhất Bác tắt tivi rồi bước lên lầu, ngẩng đầu đã thấy Tiêu Chiến vội bước xuống, trên tay còn cầm theo túi đeo của cậu và áo khoác.

"Nè Nhất Bác, ngươi muốn lấy hai thứ này đúng không?"

"Ừ, đưa cho tôi."

Vương Nhất Bác nhận lấy đồ rồi đi xuống kệ giày dép, Tiêu Chiến lại nhanh như bóng ma mà bước tới.

"Ngươi mang đôi nào để ta lấy?"

"Hàng ba đôi thứ hai."

Tiêu Chiến ngồi xuống đặt đôi giày đến trước Vương Nhất Bác, khoảng ngước lên tươi cười, nụ cười chói lóa hơn ánh nắng ấm đang rọi xuống hiên nhà.

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác mang giày vào rồi bước nhanh ra khỏi cửa, ra khỏi mắt cong môi cười ở phía sau.

Cậu chạy xe ra sân chợt dừng lại, mấy hôm nay sân vườn đã được dọn dẹp trang trí lại, cây cối trên sân thượng cũng tươi tốt hơn hẳn. Có lẽ người nhà quê kia đã dọn dẹp mọi nơi trong ngôi nhà này, không bỏ sót một ngóc ngách nào.

"Về sớm nha!" Tiêu Chiến đứng trước cửa vang giọng ra.

A Quẩy cũng bay ra đậu lên vai anh: "Sớm nha!"

"Vào trong thôi A Quẩy."

Ngồi lại sofa mở tivi lên xem, Tiêu Chiến lột nho cho A Quẩy ăn, anh vuốt nhẹ lưng nó, phấn khởi trong câu nói: "Nhất Bác đã giúp chúng ta tìm Quách Thừa rồi, sẽ sớm trở về núi thôi. Ngươi có vui không A Quẩy?"

A Quẩy liên tục cử động đầu: "Quẩy về núi."
.

.
.
Xế trưa trời đổ mưa, Tiêu Chiến nhanh chân bước đến bật công tắc gần bậc thang, mái hiên trên sân thượng sẽ tự động kéo ra che mưa, quần áo sẽ không bị ướt.

Trời mát dễ chịu cùng tiếng mưa rả rích bên ngoài làm Tiêu Chiến buồn ngủ, gió từ điều hòa thổi đến hiu hiu khiến mi mắt lim dim, anh buông thõng remote trên tay ngủ quên trên ghế sofa. A Quẩy dùng mỏ ấn nút tắt tivi trên remote, xong cũng chui rúc vào người anh mà gục đầu. Cho đến khi có tiếng chuông cửa inh ỏi truyền vào ống tai, Tiêu Chiến mới giật mình tỉnh giấc. Anh ra mở cổng, hóa ra là người quen.

"Chào nha Tiêu Chiến, ở nhà một mình buồn quá vậy?"

"Vũ Nặc, ngươi đến có việc gì không?"

"Tôi ghé lấy quần áo cho anh Nhất Bác."

Vũ Nặc ngồi lại ghế sofa trêu chọc A Quẩy xong đi xuống nhà bếp mở tủ lạnh lấy nước uống, tự nhiên hết sức.

"Sếp bảo anh chuẩn bị giùm anh ấy bộ quần áo, hôm nay chụp ngoài trời nên bị mắc mưa, quần áo ướt hết rồi."

"Nhất Bác bị ướt rồi sao? Được rồi để ta lên trên lấy đồ, chờ ta một lát."

Tốc độ vọt lên bậc thang của Tiêu Chiến còn nhanh hơn động tác đóng nắp chai nước của Vũ Nặc: "Gì vậy, chân có gắn động cơ à?"

Tiêu Chiến xếp đồ ngay ngắn rồi bỏ vào túi giấy đưa cho Vũ Nặc: "Đây, ngươi mang cho Nhất Bác thay đi."

"Được rồi, cảm ơn anh." Vũ Nặc nhận lấy túi đồ không quên giơ ngón tay cái khen ngợi: "Tiêu Chiến, phong cách ăn mặc của anh tốt hơn rồi đó. Là anh Nhất Bác mua cho đúng không?"

"Của Nhất Bác mua cho ta hết đó, sau này ta sẽ trả tiền lại." Tiêu Chiến cười cong mắt, chợt nhớ: "Khi nào có tiền ta sẽ mời ngươi và Vũ Ninh đi ăn sủi cảo ở quán lần trước."

"Ok, tôi chờ anh. Đi đây!"

"Chào nha, đi nhanh cho Nhất Bác thay đồ kẻo hắn lạnh."

Tiêu Chiến đi theo sau, ra tới cổng lớn Vũ Nặc chợt dừng lại nghe điện thoại, hình như có chuyện gì rất quan trọng khiến cậu chàng phải giao lại túi đồ mà nhờ cậy anh.

"Anh giúp tôi đến Studio đưa quần áo cho anh Nhất Bác, giám đốc công ty quảng cáo gọi tôi đến có việc gấp nên tôi phải đi ngay."

Cầm túi đồ trên tay rồi nhìn theo người rời đi, Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng gọi A Quẩy theo cùng, trong đầu cứ lo ngại việc Vương Nhất Bác đang bị ướt nên cần phải nhanh chóng mang quần áo tới cho cậu thay.

Mười lăm phút đi bộ cũng đã tới nơi, Tiêu Chiến dừng lại nhìn ngắm phòng trưng bày tranh, ánh mắt trở nên mê đắm. Sực nhớ ra Vương Nhất Bác đang bị ướt nên mau mắn đi tìm cậu. Anh bước xuống bậc thang nơi có cánh cửa màu xanh đang đóng, John từng nói bên trong là Studio làm việc của Vương Nhất Bác, quả thật khi bước vào đã nhìn thấy cậu.

Anh mừng rỡ lớn tiếng gọi, trên tay còn cầm lên cái quần lót sáng nay huơ huơ: "Nhất Bác, quần lót của ngươi ta đã sửa rồi, ta may lại rồi nè!"

A Quẩy cũng góp giọng: "Quần lót! Quần lót!"

Mọi người người bên trong Studio đều quay đầu về phía Tiêu Chiến rồi đến Vương Nhất Bác, họ nén cười đỏ bừng mặt mũi.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn chiếc quần lót bay qua bay lại trên tay Tiêu Chiến, khoảng lấy tay che mặt rồi hướng đến anh gằn từng chữ: "Tiêu Chiến!"

Lôi người ra ngoài đóng cửa lại, Vương Nhất Bác giựt lấy túi đồ nhíu mày nhìn Tiêu Chiến: "Trợ lý của tôi đâu, sao anh lại đến đây?"

"Trợ lý? À, là Vũ Nặc sao. Hắn có việc phải đi nên nhờ ta đem đồ đến cho ngươi đó." Tiêu Chiến giải thích.

"Người rừng như anh có rành đường sá ở đây đâu mà đồng ý giúp?"

"Ta biết đường mà, ta từng đến đây rồi."

"Còn cái tên trợ lý kia nữa, về tôi sẽ xử cậu ta sau."

Trông thấy Vương Nhất Bác có vẻ khó chịu nên Tiêu Chiến nâng tay vuốt qua đầu mày của cậu, tươi cười nói: "Đừng có giận."

Đừng có giận, cùng với nụ cười đó, Vương Nhất Bác thoáng run tay.

Cậu lùi một bước, im lặng giây lát mới hỏi anh: "Ở nhà đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi, đồ ăn trong tủ lạnh sắp hết rồi Nhất Bác."

"Ừm, ngày mai vào siêu thị mua."

"Nhớ mua củ cải, thịt gà, thịt heo, thịt trâu cho ta làm khô nữa đó."

"Biết rồi. Anh nhớ đường về nhà không?"

"Nhớ chứ, thôi ngươi vào thay đồ đi kẻo bị lạnh." Nhìn chiếc áo thấm ướt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chợt thấy lo lắng.

"Chờ ở đây, thay đồ xong tôi đưa anh về."

"Không cần đâu, như vậy phiền ngươi lắm. Ngươi đang làm việc mà, để ta tự về."

"Không nói nhiều, anh đứng ở đây cho tôi."

Có người đành ngồi ngoan ngoãn trên bậc thang chờ người ta đưa về nhà.

Trước khi xuống xe, Tiêu Chiến quyết tâm hỏi Vương Nhất Bác cho bằng được: "Nhất Bác, chỗ S... Studio của ngươi có cần người phụ việc không, có vị trí nào cần thuê ta làm không?"

"Không có." Vương Nhất Bác đảo mắt suy nghĩ mới nói: "Nhưng tôi có việc này cho anh."

Tiêu Chiến khoái trá hỏi liền mạch: "Là việc gì, ở đâu, tiền lương có nhiều không, khi nào thì đi làm?"

"Làm việc cho tôi, ở nhà tôi, bắt đầu từ hôm nay." Vương Nhất Bác nghiêng qua nhếch môi cười.

"Làm việc gì?" Tiêu Chiến đã bắt đầu khó hiểu.

Vương Nhất Bác ung dung trả lời: "Làm cha tôi, làm mẹ tôi, làm ông nội tôi, chăm sóc cho tôi."

"Cái gì?" Đó là lời bài hát của anh mà? Tiêu Chiến nhăn mày hỏi lại cho rõ ràng: "Ý của ngươi là, làm gia đình của ngươi, làm người nhà của ngươi?"

"Ừm, cứ cho là vậy." Vương Nhất Bác trở lại nhìn thẳng: "Không phải anh muốn chăm sóc cho tôi sao, vậy làm người nhà của tôi đi."

Tiêu Chiến cúi mắt suy nghĩ rồi hồ hởi gật gù: "Được, ta sẽ làm người nhà của ngươi, sẽ chăm sóc ngươi."

"Nhất trí."

"Được, nhất trí."

Tối đến, Vương Nhất Bác đặt hai tờ giấy trước mặt Tiêu Chiến bắt anh đọc qua, còn nói đây là hợp đồng lao động.

"Cái chữ này đọc như nào vậy Nhất Bác?"

"Đọc là Osin, nghĩa là người nhà, kiểu cực kỳ thân thiết với tôi."

"Vậy ta là người nhà của ngươi thì gọi là Osin?"

"Ừm."

Tiêu Chiến cúi mắt nhìn những dòng chữ trên giấy, ngắn gọn súc tích.

Osin Tiêu Chiến phải nghe theo lời của chủ nhà Vương Nhất Bác, nếu làm trái sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Hợp đồng sẽ hết hiệu lực trong vòng một tháng, tiền lương sẽ trừ vào số tiền mà Tiêu Chiến đã nợ Vương Nhất Bác.

"Việc đuổi ta đi nếu ta không làm theo lời ngươi, cái này không được."

Tiêu Chiến đứng lên: "Cái đó ngươi đã hứa với John sẽ cho ta ở một tháng rồi, không tính."

Cũng đứng dậy, Vương Nhất Bác đăm chiêu: "Cũng được, khi nào anh không nghe lời, tôi sẽ nghĩ cách khác để đối phó với anh, nhưng tốt nhất đừng có làm trái hợp đồng."

Vương Nhất Bác bước ra phân tích: "Anh ở nhà tôi có việc làm, có lương trả nợ, có chỗ ở còn có thể tìm được Quách Thừa, chưa hết, còn nuôi được A Quẩy. Quá hời rồi còn gì."

"Trước sau gì anh cũng đi làm kiếm tiền trả nợ cho tôi thôi, vậy sao không làm việc cho tôi, người nhà của anh."

Đưa tay gãi đầu, Tiêu Chiến mệt mỏi với cái lý luận của Vương Nhất Bác. Nhưng ban đầu vì biết ơn nên anh muốn chăm sóc tốt cho cậu, dù có làm Osin hay không thì anh vẫn phải trả ơn.

"Được rồi, ta đồng ý."

"Vậy ký tên hoặc lăn tay vào tờ giấy này, mỗi người giữ một bản."

Vương Nhất Bác hài lòng ngồi xuống ghế, nâng tay che giấu miệng cười. Chỉ khi làm như vậy thì Tiêu Chiến kia mới không áy náy, anh ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Với cả, chọc ghẹo anh cũng rất vui.
.
.
.
Sáng sớm, tiếng bước chân di chuyển xuống những bậc thang rồi tiến tới nhà bếp, kéo ghế ngồi vào bàn, Vương Nhất Bác nhướn mày nhìn Tiêu Chiến đồng dạng ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Sáng nay ta nấu mì với thịt bò, ngươi ăn thử đi Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đưa mắt đánh giá bữa sáng trên bàn, nhìn đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị đũa muỗng đưa đến, ngón tay thon gầy cũng lắm vết sạn chai. Tiêu Chiến mấy hôm nay nhiệt tình chăm nom cậu đúng kiểu người một nhà, thái độ nghiêm túc đó không hiểu sao lại làm cậu muốn trêu đùa. Gắp một đũa mì cho vào miệng, ăn xong miếng thịt bò liền chẹp miệng.

"Nhạt quá."

Tiêu Chiến chớp mắt tiếp thu rồi lật đật vào trong lấy thêm xì dầu làm nước chấm: "Có liền đây, ngươi chấm đi."

"Có ly nước cam uống nữa thì tuyệt." Vương Nhất Bác chống tay lên má, nét mặt làm ra vẻ mong đợi.

Có người liền khẩn trương đi vào bếp lấy cam tươi trong tủ lạnh vắt một ly đầy rồi mang ra.

"Đây, uống đi Nhất Bác."

"Cảm ơn nha." Vương Nhất Bác nâng ly hớp một ngụm, điệu bộ ngả ngớn nhếch môi nhìn Tiêu Chiến: "Người nhà."

"Cảm ơn gì chứ, người nhà cả mà." Tiêu Chiến xua tay, nói thật tình: "Cứ xem ta như cha ngươi, như ông nội ngươi thôi."

"Nhất Bác, hôm nào ngươi dạy ta làm sủi cảo đi, để sau này ta nấu cho ngươi ăn."

"Tìm trên mạng là ra, sau đó cứ học theo là được."

"Mạng đó ở đâu, phải đi đâu tìm?"

Vương Nhất Bác nhăn mày, kể ra người rừng trước mặt cũng đâu biết gì về mạng mủng, nên nói ra là ngáo ngơ. Cho nên sau khi ăn xong cậu mới kéo anh ra ghế sofa ngồi lại, lấy ra điện thoại để trước đôi mắt trầm trồ.

"Điện thoại của ngươi đẹp thật đó Nhất Bác."

"Nhà quê như anh chắc chưa cầm qua điện thoại, vì vậy một người đẹp trai tốt bụng như tôi sẽ giúp anh mở mang tầm mắt."

"Ta đã cầm điện thoại mấy lần rồi, là điện thoại của A Lực đó."

"Cái người tên A Lực đó là ai mà nhắc hoài vậy?"

"Là bạn ta, hắn cũng ở thành phố, A Lực hay giúp đỡ người dân Ẩn Dật lắm, cũng tốt bụng giống ngươi vậy đó Nhất Bác."

Vương Nhất Bác cười nhạt, cúi mắt nhìn điện thoại hồi sau lại ngước lên hỏi: "Tôi và A Lực, ai tốt hơn?"

Cái này khó, Tiêu Chiến phải đắn đo suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: "Ngươi nhỉnh hơn chút."

Ai đó ừ một tiếng, xong vẫn hỏi: "Ai đẹp trai hơn?"

Câu này Tiêu Chiến không cần suy nghĩ lập tức trả lời, còn giơ ngón tay cái bắt chước Vũ Nặc: "Tất nhiên là ngươi, ngươi đẹp trai lắm đó Nhất Bác."

Nụ cười nửa miệng thêm kéo cao, Vương Nhất Bác hài lòng nhích gần lại thực hiện vài thao tác trên điện thoại cho Tiêu Chiến xem, mặt mày anh hớn hở như vừa khai phá được gì đó lớn lao, đôi mắt lúng liếng như nhìn thấy sao trời, như vô vàn tinh tú bao trùm lấy võng mạc đơn thuần.

"Thích điện thoại không?"

"Cũng thích, nhưng ta đâu có tiền mua."

"Tôi mua cho anh."

"Thật sao?" Tiêu Chiến phấn khích nhưng cũng nhanh chóng ỉu xìu: "Thôi ta không cần, ngươi mua cho ta lại bắt ta làm trừ nợ."

"Không cần trả tiền, là quà tặng."

"Ngươi tặng ta điện thoại thật sao Nhất Bác, không cần ta trả tiền luôn?"

"Nhưng trước tiên phải làm tôi vui đã, thấy hài lòng thì tôi sẽ mua tặng anh một cái điện thoại."

Gương mặt kia cà chớn lắm, nhưng được tặng điện thoại Tiêu Chiến cũng vui, có khi còn giúp anh mau chóng tìm được Quách Thừa nên anh gật đầu ngay.

"Vậy nói đi, cái gì khiến ngươi vui ta sẽ làm."

Vương Nhất Bác đắc ý lấy tay vỗ lên vai mình: "Chỗ này hơi mỏi."

Hiểu ý, Tiêu Chiến liền vòng ra sau đấm đấm vỗ vỗ rồi xoa bóp hai bả vai cho Vương Nhất Bác: "Như vậy được chưa, đỡ mỏi chưa, Bác ơi!"

Bác ơi?

Vương Nhất Bác ngây người với hai chữ vừa nghe được, cái giọng nói kia dễ nghe mà ấm áp quá đỗi, cộng thêm đôi tay thông thạo đang xoa nắn bả vai rất êm ái dễ chịu. Tự dưng nghe trong lòng bồi hồi rồi chuyển qua thinh thích.

Thấy Vương Nhất Bác không đáp, Tiêu Chiến nghĩ chưa đủ nên anh vòng ra trước mặt cậu, ngồi xuống xoa bóp chân. Anh nghĩ chắc cậu mệt mỏi lắm, nên người nhà với nhau làm cho cậu chút chuyện đâu xá gì.

"Không cần, tôi hết mỏi rồi." Vương Nhất Bác hơi bất ngờ rồi nhích người ra.

Tiêu Chiến liền di chuyển theo, anh kéo chân của cậu lên ra sức đấm bóp: "Để ta giúp ngươi kéo giãn gân cốt, việc này ta hơi bị nghệ đó."

Vừa nhìn Vương Nhất Bác vừa bóp, bàn tay nhiệt tình quá trớn đã di chuyển đến gần ngã ba mà Tiêu Chiến vẫn chưa hề hay biết.

Vương Nhất Bác cúi mắt nhìn rồi chụp lấy tay Tiêu Chiến hất ra, cậu lùi người thoát khỏi bàn tay ấy: "Đã nói không cần."

"Không cần thì thôi, làm gì hung dữ?" Tiêu Chiến trề môi nhìn người đang bước nhanh lên phòng.

Trở lại A Quẩy đang gục đầu trên xích đu gỗ, Tiêu Chiến nhận ra ánh mắt đượm buồn đó có lẽ nó đang nhớ thung lũng rộng lớn giữa rừng núi, nơi nó có thể tự do sải cánh bay lượn, không phải gò bó chật chội như ở đây.

Anh bước tới ôm lấy vẹt xanh ngồi lại sofa, dùng ngón tay trỏ vuốt nhẹ đỉnh đầu của nó: "Cha ở nhà chắc đang tức giận lắm, A Quẩy, ta hy vọng sẽ mau chóng tìm được Quách Thừa, sớm ngày trở lại núi."

"Trở lại núi." A Quẩy ngẩng đầu cất giọng, nó chợt bay đến cửa sổ trông mắt ra ngoài rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến.

"Muốn ra ngoài sao?" Tiêu Chiến hiểu ý nên mang theo A Quẩy đi ra sân, cứ để nó bay lượn một lát cho khuây khỏa: "Đừng bay xa đó A Quẩy."

Vẹt xanh hào hứng vỗ cánh bay lượn vài vòng, nó đậu lên tán cây cao rồi thích thú nhảy từ cành này qua cành khác, thỉnh thoảng lại cất giọng gọi Chiến Chiến.

Chuyện sẽ không có gì nếu A Quẩy không nhìn thấy đàn bồ câu rồi ham vui mà bay theo chúng, kể cả khi Tiêu Chiến lớn tiếng gọi trở lại mà nó vẫn không nghe thấy, chỉ mải miết vỗ cánh đọ tốc độ với con bồ câu dẫn đầu.

"A Quẩy mau quay lại đây!"

Tiêu Chiến gấp gáp vượt qua cổng lớn tăng tốc đuổi theo A Quẩy, ở nơi thành phố xa lạ này không giống như bản làng, anh lo lắng nó sẽ đi lạc.

Người chạy trên đường luôn ra sức gọi đồng thời đưa tay vào miệng huýt tiếng lớn, con vẹt xanh ham vui càng vỗ cánh nhanh hơn cho đến khi bay mất. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn trời ngay lúc này đã mất dấu của A Quẩy, anh tức mình mắng nhỏ một tiếng.

"A Quẩy hư, ngươi muốn đi theo Quách Thừa luôn đúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net