CHƯƠNG 25 - MỘT NỬA SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng vẻ Nghiêm Từ giờ đây không khác gì một con mèo bị dội nước lạnh. Run rẩy, sợ sệt. Cảm nhận sức lực ở cổ càng lúc siết càng chặt, cuối cùng ông ta cũng chọn kế hoãn binh. Cây súng trên tay buông lỏng, hay tay hướng về phía trần nhà mà lên tiếng.

"Được, cậu bỏ súng xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."

Nghiêm Từ vạn lần không ngờ trong một phút vì tức giận che mờ để mất đi cảnh giác. Bị hắn tiếp cận ông lại không hề hay biết. Nhìn ra mảnh sân vườn phía ngoài, cánh cửa kính chống đạn vẫn còn đang mở lớn từ lúc ông trở vào bất giác mắng thầm bản thân đã quá sơ ý.

Vương Nhất Bác ở phía sau nở một nụ cười nhếch mép cướp đi thứ nguy hiểm kia từ tay Nghiêm Từ đưa về phía sau cho thuộc hạ mình đứng gần đó. Hắn dần hạ khẩu súng trên tay, ấn Nghiêm Từ xuống ghế còn mình hướng về phía đối diện. Trong gian nhà chính giờ đây phân rõ ba vùng tựa hệt một tam giác quỷ dị. Một lúc sau, Vương Nhất Bác là người lên tiếng trước.

"Được rồi. Ông có thể bắt đầu."

Nghiêm Từ miễn cưỡng nở một nụ cười nhìn về hướng Vương Gia Hành đầy gượng gạo.

"Năm năm rồi không gặp, Nhất Bác đã trưởng thành rồi. Ông nói có phải không Lão gia?"

Vương Nhất Bác bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa kia, chỉ im lặng đứng một bên dựa tường quan sát. Lúc này, giọng Tiêu Chiến thản nhiên vang lên đem Nghiêm Từ trở lại câu chuyện.

"Bà Emma Welfein...biết mối quan hệ của hai người?"

Nghiêm Từ ngả lưng xuống chiếc ghế sopha, giọng trầm ổn tựa hệt như đang kể lại câu chuyện cũ một cách êm ả không chút gợn sóng. Phía bên kia, ánh mắt Vương Nhất Bác khẽ nhíu lại, im lặng lắng nghe câu chuyện giữ họ.

"Biết chứ. Cô ta còn biết rất rõ nữa là đằng khác."

"Nhớ lại năm đó lần đầu tiên biết cô ta bước chân vào Vương Gia, tôi đã sớm nhìn chẳng thuận mắt. Vì sao ư? Vì cô ta mới chính là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ giữa tôi và Lão gia. Chỉ với một cái danh phận Vương phu nhân, công khai xuất hiện như một vật trang trí tôi vốn dĩ không màn đến. Nếu cô ta muốn, cứ để cô ta lấy đi. Thế nhưng, duy chỉ có trái tim của Lão Gia, nếu cô ta không mơ tưởng đến, cô ta vẫn có thể an ổn làm Vương phu nhân thêm vài năm. Nhất Bác cũng không sớm như vậy mồ côi mẹ."

Vương Nhất Bác nghe không sót bất kỳ từ nào thốt ra từ người kia. Nghe Nghiêm Từ nhắc đến mẹ mình giọng điệu cợt nhả, ánh mắt hắn đã sớm một tầng mây đen bao phủ.

"Cô ta đúng thật có rất nhiều thứ tôi không bì kịp. Gia thế hoàng thất, hậu thuẫn vững chãi. Là một thiếu gia năm đó đầy tham vọng muốn nắm cả một gia tộc họ Vương thì Lão gia làm sao không để mắt đến. Duy nhất ông ấy không ngờ tới chính là ngài Vương Tước Leo kia lại không chấp nhận cuộc hôn nhân này mà rút hết mọi tài nguyên về tay. Cậu nghĩ xem, tình yêu so với quyền lực, Vương Gia Hành lúc đó sẽ chọn gì? Còn tôi, năm đó vẫn luôn kề cạnh giúp ông ấy leo từng bước lên vị trí cao nhất của Vương Hành. Đá đi những viên đá chặn đường. Ông ta có thể bạc đãi tôi sao?

Lại nói đến người mẹ ngu ngốc kia của cậu, nếu bà ta không phải vì yêu quá hoá bi luỵ, bà ta trước sau gì cũng sẽ chết dưới từng đòn roi của Lão gia. Suốt ngày chỉ biết khóc lóc thì có thể giúp được gì? Tôi chỉ là tình cờ, tiễn bà ta đi một đoạn."

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn trực diện ánh mắt của Nghiêm Từ như thể muốn xem điều ông ta nói có bao nhiêu phần là sự thật.

"Tình cờ?"

"Đúng, là tình cờ. Là bà ta chọc tức Lão gia, tự mình tìm đường chết."

Vương Nhất Bác nghe đến đây, dường như không thể nghe lọt tai những điều kia liền có phản ứng.

"Ông nói dối."

"Chỉ có cậu còn quá nhỏ mới không hiểu được mẹ mình.Cậu nghĩ vì sao cô ta bị đưa đến Điệp Lạc Vương tựa hệt như một nhà giam? Người mẹ mà cậu luôn cho rằng dịu dàng, ấm áp kia ở phía sau Lão gia cho người theo dõi mọi động tĩnh. Ngay cả những chuyện không cần biết như tham nhũng, mua bán vũ khí cũng bị cô ta nắm thóp để đem ra uy hiếp Lão gia về bên mình, lấy đó làm lá chắn để Lão gia không đụng được đến cậu hoặc cha ruột mình. Cậu nghĩ xem, Lão gia làm sao có thể để yên một người sống sờ sờ biết rõ mọi điểm yếu còn chống đối ông ta. Một kẻ đang đứng ở đỉnh cao tất nhiên thứ họ sợ nhất chính là mất đi mọi quyền lực trong tay.

Cũng thật nực cười thay cô ta làm được tất cả để có thể bảo vệ chính mình nhưng cuối cùng cũng vì yêu nhầm người mà rời bỏ thế gian."

"Ông đã giết bà ấy bằng cách ép bà ấy uống thuốc độc sao?"

Tiêu Chiến vừa dứt lời, ánh mắt Vương Nhất Bác bất ngờ nhìn về hướng anh đôi chút kinh ngạc. Chẳng lẽ anh ta đã sớm biết về hồ sơ pháp y kia? Là Khả Uy Mặc đã đưa sao? Trong lòng hắn bất chợt cười lạnh. Chỉ có hắn, chỉ có hắn ngu ngốc bị người khác trêu đùa chẳng biết chút gì. Lại còn tin rằng gã Bang chủ kia mang thứ này có thể giữ được bí mật.

"Là tôi ư? Đúng, là tôi. Nhưng không phải chỉ một mình tôi."

Tiêu Chiến khẽ nhíu mày ra chiều không hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia.

"Ý ông là?"

"Nếu cậu yêu một người hết tận tâm can mà người đó lại chính là kẻ đã mang đến cho cậu một ly rượu độc, cậu nói thử xem, giây phút đó thứ giết chết cậu là ly rượu kia hay người mang nó đến?"

Câu hỏi biểu lộ ý tứ Nghiêm Từ đều đặt lên người Tiêu Chiến khiến anh trong nháy mắt thoáng cứng đờ. Dĩ nhiên, Nghiêm Từ không cần nhận câu trả lời mà tiếp tục câu chuyện.

"Khi tôi đến Điệp Lạc Vương tìm Lão gia thì nhìn thấy ông ấy bước ra từ cánh cửa phòng của cô ta, bên trong còn có hai kẻ người hầu đang ép cô ấy uống vào thứ thuốc đó nhưng lại không cách nào làm được. Tất nhiên, với một người nhìn thấy tình địch mình đang thoi thóp thế kia lại nhìn thấy người mình yêu muốn trừ khử đi mối hiểm hoạ, tôi cư nhiên sẽ giúp ông ấy một tay cũng muốn để bà ấy ra đi thật nhẹ nhàng. Như cách tôi giúp ông ấy đi lên lãnh đạo Vương Hành."

Vương Nhất Bác giờ đây như không thể tin vào tai mình. Trước giờ anh chỉ hận ông ta vì nhiều năm đó vẫn luôn bỏ mặc mẹ con hắn. Vậy mà giờ đây, ông ta vốn dĩ còn có thể tàn nhẫn hơn thế mà muốn bức chết mẹ hắn.

"Ông đã làm gì mẹ tôi?"

Nghiêm Từ chỉ cười. Lần nữa, ông ta hướng mắt về phía hai người trước mặt lần nữa đặt câu hỏi.

"Trong lúc tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất, vỡ vụn nhất, nếu cậu nhìn thấy người cậu yêu cùng người khác ở một chỗ nó là cảm giác như thế nào? Hahaha"

Vương Nhất Bác ánh mắt u ám, không trả lời.

Riêng Tiêu Chiến trong lòng anh đã có sẵn đáp án nhưng vẫn im lặng. Người duy nhất phản ứng lúc này chỉ có mỗi Lâm Ngạn một bên nhíu chặt mày. Chỉ muốn cho gã kia câm miệng. Nhìn thấy bọn họ không ai trả lời mình, Nghiêm Từ chỉ lắc đầu cười gượng.

"Tôi và cô ta quy cho cùng đều là những kẻ đáng thương trong tình yêu. Nhưng so với việc chọn cách chống đối yếu đuối của cô ta, tôi đã chọn dùng sự im lặng. Lão gia những năm đó vốn nổi danh đào hoa vô số, tôi chỉ đưa cho cô ta xem những hình ảnh đặc sắc lúc ông ấy say sưa bên tình trẻ thôi. Và chỉ cần bấy nhiêu đó, cô ta đã tự cầm lên thứ nước kia nuốt vào. Và tất nhiên, những thứ sau đó đều là Lão gia dọn sạch sẽ."

Luồng khí lạnh dường như lan tỏa khắp gian phòng, Nghiêm Từ vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã ập đến nắm lấy hai bên cổ áo ông ta thẳng tay xách lên.

"Các người dám đối xử với mẹ tôi như thế chắc chắn sẽ không nghĩ đến ngày hôm nay."

Ngay cả khi đang ở trong tay Vương Nhất Bác, Nghiêm Từ vẫn chưa dừng lại đường cong trên khoé môi.

"Đúng, chưa từng nghĩ đến. Năm năm trước tôi cũng không nghĩ cậu có thể sống đến ngày hôm nay."

"Thật tiếc, tôi làm ông thất vọng rồi."

Vương Nhất Bác vung tay, Nghiêm Từ lảo đảo về phía sau rồi ngã ngồi lại ở ghế sopha. Giọng cũng mang theo đôi phần chua chát thừa nhận.

"Năm đó tôi sẽ không đến mức muốn giết cậu nếu như ông ta có một chút sự công bằng dành cho tôi. Ông ấy thừa biết tôi là cái gai trong mắt cậu ở Vương Hành thế mà khi rời khỏi vị trí Chủ tịch ông ta liền muốn đem tất cả công sức tôi lót đường suốt hai mươi năm kề cạnh đều để lại cho cậu, một đứa con trai từng bị ông ta bỏ rơi."

"Hung thủ thật sự giết chết mẹ cậu không phải tôi. Người giết mới chính là ông ta. Cậu nghĩ vì sao ông ta yêu cô ta nhưng lại không hề cản tôi? Bởi vì lúc đó ông ta nham hiểm, ông ta tham lam nên mới để cô ta chết bằng cách lợi dụng cơn giận và lòng ghen của tôi. Vậy mà tôi lại yêu một người như thế gần hai mươi năm nay. Những thứ bây giờ tôi nắm trong tay chính là những thứ tôi đáng được nhận. Không phải sao?"

Tiêu Chiến một bên từ đầu đến cuối câu chuyện ông ta vẫ luôn đổ lỗi. Thế nhưng sự thật chính là vì hai người kia, Emma mới chết. Nhất Bác bị hãm hại là do ông ta sắp đặt. Anh bị truy sát cũng một tay ông ta thao túng. Tiêu Chiến khẽ động, những vết thương lại ẩn nhẫn đau. Nhưng anh vẫn kìm nén để khiến chính mình không quá khác thường.

"Sau tất cả những gì ông đã làm, đến giờ ông vẫn nghĩ mình đáng sống?"

Nghiêm Từ ngửa cổ cười lớn, hướng mắt về phía Vương Nhất Bác hỏi tựa như châm chọc.

"Tại sao không? Chẳng phải cậu ta vẫn để những kẻ phản bội mình lởn vởn xung quanh đến giờ phút này sao? Kẻ đem thông tin mật của Vương Hành dâng cho Tiêu Thịnh Thế và kẻ đã chiếm lấy những thứ vốn là của cậu ta về tay. Cậu thật giống với mẹ cậu, đều là những kẻ yếu đuối ngu ngốc!"

Vương Nhất Bác hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Nghiêm Từ gằn giọng, cánh tay chạm đến vật lạnh bên hông toan rút ra nhưng lại kìm nén vì nhắc nhở.

"Ông muốn chết?"

"Đừng để ông ta kích động cậu. Được rồi, mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi. Ông ta, cậu tự xử lý."

Tiêu Chiến nhìn thấy ánh giận trong mắt hắn bị Nghiêm Từ khiêu khích, anh lên tiếng nhắc nhở muốn hắn trong lúc này cần phải tỉnh táo. Đừng bị kẻ kia dùng lời nói thao túng.

Lời Tiêu Chiến vừa dứt, Nghiêm Từ đã bật cười, giọng điệu đày châm chọc.

"Kết thúc sao? Tiêu Tổng, mọi chuyện đâu có dễ dàng đến thế. Chuyện năm xưa chẳng phải cậu đã dính dáng không ít sao?"

Vương Nhất Bác nhíu mày lên tiếng hướng về phía Nghiêm Từ dò xét.

"Chuyện năm xưa? Là năm năm trước?"

Nghiêm Từ tinh mắt nhìn thấy phản ứng kia của hắn liền đoán biết quan hệ của hai người vốn không tốt đẹp như ông ta đã tưởng. Trong lòng thầm hiện lên một mưu đồ không tốt đẹp mà lên giọng khiêu khích.

"Ồ, Tiêu Tổng à, không lẽ cậu ta thật sự không biết gì sao? Xem ra âm mưu của cậu không tồi a. Giăng một cái bẫy lớn như vậy mà vẫn không bị đối phương vẫn mù tịt chẳng biết gì."

Tiêu Chiến ngồi một bên khẽ nhíu mày, giọng nói cùng trầm đi, hai mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào kẻ muốn giở trò ly gián.

"Ông muốn nói gì?"

"Năm đó tôi cũng thật thắc mắc vì sao người thừa kế Vương Hành mất tích mà chưa đầy một ngày sau đó gã bạn thân của cậu ta, Hạc Thần, đã dâng toàn bộ tài liệu mật cho Tiêu Thịnh Thế khiến những cổ đông khác không thể không tháo chạy. Thuận lợi chưa đầy một tháng đã nắm hơn phân nửa số cổ phần kia. Một kế hoạch tính không sai một li. Tôi không biết làm thế nào sau đó cậu có thể tìm về với Gia tộc Welfein. Nhưng

... tôi lại biết rất rõ kẻ đã tống cậu đi đến nơi khác nhằm thuận lợi thâu tóm Vương Hành."

Nụ cười trên môi Nghiêm Từ càng lúc càng cong lên đầy vẻ gian tà. Ông ta chậm rãi đưa tay lên chỉ về hướng bên cạnh.

"Năm đó, kẻ đưa cậu rời khỏi không chút dấu vết...chính là cậu ta!"

Hướng cánh tay ông ta hướng đến đích thị là chỗ Lâm Ngạn.

Không đúng, năm đó rõ ràng Vương Nhất Bác đã hỏi ông mình vô số lần người đưa hắn rời khỏi chính là một thuộc hạ của ông đã đem hắn rời đi. Vì sao, vì sao giờ đây Nghiêm Từ lại bảo là Bạch Ưng? Nhất định có điểm không đúng.

Tiêu Chiến một bên vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhìn về hướng Vương Nhất Bác lên tiếng vờ như muốn trấn an để hắn đừng tin những lời kia. Chỉ cần giải quyết xong việc của Nghiêm Từ mọi chuyện sẽ kết thúc. Chỉ là Tiêu Chiến không ngờ đến, ông ta lại biết rõ chuyện đưa hắn sang Ý, lại còn bị ông ta để lộ trước mặt Vương Nhất Bác.

"Đừng tin lời ông ta, ông ta đang muốn khiêu khích chúng ta."

Nghiêm Từ không hề có ý định từ bỏ liền tiếp tục lên tiếng, tay ông ta lẳng lặng ở phía sau chạm vào con dao nhỏ được vắt ở phía sau lưng không ngừng bịa chuyện kích động để chờ cơ hội.

"Là chính mắt tôi nhìn thấy, Tiêu Tổng, cậu đừng lừa người nữa. Trước đây tôi nhìn thấy cậu và cái gã Hạc Thần bên cạnh nhau tôi liền biết ánh mắt kia có ý nghĩa gì. Nhân danh vì tình yêu sao? Cậu đúng là khiến Vương Thiếu gia đau đớn không ít. Cậu hoá ra lại giống Vương Gia Hành đến thế. Hahahaa"

Tiêu Chiến đối với lời nói kia tức giận đỉnh điểm. Ai cũng có thể nói anh duy chỉ có ông ta thì không thể. Ông ta không đủ tư cách để nhạo báng tình yêu anh dành cho Nhất Bác. Càng không xứng đáng đồng thứ tình yêu nham hiểm kia với tình yêu của anh. Một chút cũng không bằng!

"Ông im miệng!"

Đoàng!!!

Tiêu Chiến cả người bỗng trở nên cứng đờ nhìn thân ảnh Nghiêm Từ trước mắt từ từ ngã xuống. Lòng anh càng lạnh lẽo hơn khi nơi phát ra tiếng súng kia lại từ người đang đứng ở cạnh anh.

Lâm Ngạn giết chết Nghiêm Từ rồi!

Nghiêm Từ ở phía sau giọng nói lạnh nhạt vang lên.

"Thiếu chủ, ông ta biết quá nhiều rồi!"

Vương Nhất Bác ánh mắt bên cạnh đầy tơ máu. Khẩu súng bên hông cũng lập tức rút ra hướng về phía trán Lâm Ngạn chạm vào. Thế nhưng Lâm Ngạn không có ý định phản kháng, để mặc khẩu súng trên tay bị người khác lấy đi. Hắn nhìn Lâm Ngạn rồi dời mắt nhìn sang anh, giọng nói gần như gầm rống

"Anh thật sự là kẻ đã đưa tôi rời khỏi đây? Vì sao không để hắn ta nói tiếp? Các người chột dạ ư?"

Tiêu Chiến ngay tức khắc đứng bật dậy nhìn về phía Lâm Ngạn không thể thốt nên lời. Vì sao? Vì sao cậu lại bắt chết ông ấy? Tình thế này chúng ta nên nói gì đây?!

Anh giữ bình tĩnh, hướng về phía Vương Nhất Bác giọng nói hoà hoãn chỉ mong hắn giờ đây đừng kích động muốn lên tiếng giúp Lâm Ngạn vài câu. Anh biết rõ hành động bất ngờ kia của Lâm Ngạn sẽ khiến hắn càng nghĩ càng đi xa.

"Sự thật không phải như cậu nghĩ đâu, cậu ấy.."

Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn còn chưa dứt lời, Lâm Ngạn giờ đây như một người bất cần mạng sống, cũng chẳng quan tâm đây là cục diện gì cứ thế cất tiếng trả lời.

"Phải, chính tôi là người đã đưa cậu rời khỏi đây. Sao hả? Cậu không vừa lòng?"

Lâm Ngạn giờ đây cũng chẳng muốn kiêng dè bất cứ thứ gì, hắn muốn giết liền có thể giết. Chỉ cần hắn bắn đi phát súng này, cả đời hắn sẽ càng chẳng biết gì, cả đời đều chìm ngập trong cảm giác tội lỗi. Một kẻ ngu ngốc ngay cả cục diện hiện tại vì sao được Lâm Ngạn cùng Tiêu Chiến đưa đi chẳng phải đã quá rõ ràng sao. Vì cái gì cứ u muội cố chấp. Vì cớ gì lại một mực tin rằng Tiêu Chiến phản bội hắn. Một kẻ trắng đen bất phân này càng không có tư cách ở bên Tiêu Chiến.

"LÂM NGẠN!"

Tiêu Chiến gần như hét lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Ngạn hệt như đang ra lệnh cậu ta hãy im lặng. Trước nay anh chưa từng để mình mất khống chế cảm xúc đến mức này. Cậu im ngay, cậu càng như thế, hắn càng không tin chúng ta và càng muốn lấy mạng cậu. Tình trạng tôi bây giờ làm sao có thể bảo vệ được cậu.

"Nói đi. Vì sao lại mang tôi đi? Vì sao lại không một viên đạn giết chết tôi? Muốn cướp mọi thứ từ tay tôi như vậy há chẳng phải dễ dàng hơn sao?"

Tiêu Chiến nhìn cục diện trước mắt, giờ đây anh chỉ có thể nói sự thật. Không có ý định sẽ kích động hắn. Chỉ cần hắn buông tha cho Lâm Ngạn, hắn muốn biết gì anh đều có thể cho hắn biết. Đem tất cả sự kiên nhẫn cùng chân thành nhỏ giọng hướng về phía hắn, Tiêu Chiến nhỏ giọng.

"Vì muốn cứu cậu. Năm năm trước là vì..."

Anh vẫn còn chưa dứt lời, giọng cười của hắn đã vang vọng. Phía đối diện, Lâm Ngạn bất giác quay đầu nhìn về hướng Tiêu Chiến. Dáng vẻ anh càng lúc càng đau đớn, tổn thương đến cùng cực. Lời nói của hắn dường như không chút kiêng dè, áp đặt như thể anh bị định tội trước khi sự thật kia phơi bày.

"Các người càng lúc càng biết nói đùa! Nếu như hôm nay tôi không tự tìm đến đây chứng kiến màn đặc sắc vừa rồi có phải anh vẫn muốn giấu tôi? Có phải nếu tôi không ở đây anh sẽ ép ông ta giao ra tờ giấy uỷ quyền kia?

Tiêu Chiến bất giác lùi về sau hai bước. Anh nhìn dáng vẻ giễu cợt kia của hắn đã nhìn đến đau lòng. Anh hết lần này đến lần khác đều không nói dối hắn, chỉ là hắn chưa từng thật sự lắng nghe lời anh nói. Anh thừa biết hắn không tin nhưng một lần, rồi lại một lần muốn thử nhưng kết quả đều như nhau. Đều là cay đắng.

"Đúng. Tôi sẽ làm vậy. Sau đó, tôi sẽ đem toàn bộ chứng cứ ấy về cho cậu."

Thế nhưng, Vương Nhất Bác đều triệt để đem sự chân thành kia của anh vứt ngoài tai. Nhếch mép nở một nụ cười, ánh mắt trở nên khinh thường nhìn Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, tôi thật sự cảm thấy anh quá đáng sợ rồi. Điều gì anh cũng có thể nói ra được. Anh nghĩ tôi giờ đây sẽ tin anh sao? Anh cùng gã phản bội kia đã làm gì phía sau lưng tôi anh đừng nghĩ tôi không biết. Bây giờ,
gay cả nhân chứng duy nhất cũng bị các người diệt khẩu rồi.  Được thôi, nếu như các người đã không muốn nói sự thật, tôi sẽ có cách cạy miệng anh ta ra. Mang anh ta đi."

Vương Nhất Bác dứt lời, từ phía sau bốn tên thuộc hạ ập đến chế ngự Lâm Ngạn sau đó mang đi.

Tiêu Chiến liền có phản ứng với lấy cánh tay Vương Nhất Bác níu lại. Giọng đã gần như không thể kìm chế nài nỉ hắn.

"Không được, Vương Nhất Bác. Thả Lâm Ngạn ra. Muốn bắt, cậu hãy bắt tôi."

"So với việc dày vò anh, tôi ra tay với anh ta chẳng phải sẽ khiến anh đau lòng hơn sao?"

Vương Nhất Bác hất tay, Tiêu Chiến dường như ngã ngồi lại ở ghế sopha. Phía dưới bị chạm đến, hạ thân đau nhức lại cuộn trào khiến anh ngay cả nhấc chân đuổi theo người kia cũng chỉ đi được hai bước đã quỵ xuống nơi thềm nhà. Đến khi anh ra khỏi gian nhà chính, đã nhìn thấy đám thuộc hạ mang theo đều bị hạ gục lăn lộn dưới bãi cỏ trong vườn. Miễn cưỡng ra lệnh, một lúc sau xe Tiêu Chiến mới rời khỏi hiện trường đuổi theo đám người của Vương Nhất Bác.

Thế nhưng, một chút dấu vết cũng không hề tìm ra.

—-
Update:26.09.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net