Chương mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy khó chịu cực kỳ, cậu chưa từng cảm thấy Tiêu Chiến vững tâm.

Cho dù quan hệ của hai người họ hiện tại như đi trên băng mỏng, cho dù trong lòng Tiêu Chiến ngổn ngang trăm mối, thì cậu vẫn biết, Tiêu Chiến rất dễ mềm lòng, vẫn luôn... thương cậu.

Buổi tối có lúc Vương Nhất Bác phải đi xã giao, khi về đến nhà, đèn phòng khách luôn sáng, trong bình giữ nhiệt đã pha sẵn nước mật ong, bên cạnh còn đặt một chai thuốc giải rượu.

Cho dù Tiêu Chiến không muốn ngủ chung với cậu, thì đến buổi tối khi đi ngủ, Vương Nhất Bác trong lúc mê man vẫn phát hiện ra có người dém chăn cho cậu. Sau khi Tiêu Chiến vào ở, Vương Nhất Bác rất ít khi vì lạnh mà tỉnh giấc giữa đêm.

Tiêu Chiến sống không có kỷ luật đã lâu, ăn uống cũng không tốt lắm. Nhưng mỗi khi cậu nấu ăn, Tiêu Chiến sẽ đều cố gắng ăn hết, có lúc sẽ lơ đãng gắp món không cay vào bát cậu.

Có lúc công ty nhiều việc phức tạp, người phía dưới làm việc không tốt, Vương Nhất Bác cũng sẽ bực bội đến tăng xông, thức đêm gõ bàn phím mà như muốn phá huỷ nó.

Mỗi lần tâm tình cậu không tốt, Tiêu Chiến lại trùng hợp đến phòng sách tìm sách để đọc. Không hỏi cũng không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ở trong phòng sách chịu đựng cùng cậu.

Tiêu Chiến luôn miệng nói mình đã thay đổi rồi, nhưng cái ôn nhu như nước từ trong xương tuỷ, cho dù chịu lạnh kết thành băng, thì cũng chỉ cần che chở trong tay một chút là đã có thể trở về dáng vẻ ban đầu.

Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy rõ ràng cậu làm không tốt, rõ ràng cậu chưa làm được gì cả.

"Vương Nhất Bác, em không muốn ăn cơm chứ anh vẫn còn muốn ăn đấy."

"Mau buông ra," Tiêu Chiến giãy giụa.

"Ôm một lát nữa thôi..." Giọng Vương Nhất Bác mềm mại, giống như làm nũng.

Cậu không nỡ buông ra, không nỡ rời bỏ sự ấm áp chân thật hi hữu trên nhân gian này.

Tiêu Chiến cảm nhận được nỗi khổ sở của Vương Nhất bác.

Sau khi quay lại, Tiêu Chiến luôn cảm giác được nỗi khổ sở không do lý do của Vương Nhất Bác. Lúc Tiêu Chiến đối xử tốt với cậu một chút, Vương Nhất Bác lại không khống chế nổi cảm xúc.

"Có phải anh không thể đối xử với em quá tốt không?" Tiêu Chiến cười nói, "Ngài Vương cứ thích bị người ta lạnh nhạt?"

Vương Nhất Bác ậm ừ không nói lời nào, hơi hơi lắc đầu, anh biết Tiêu Chiến đang nói đùa.

"Anh, cảm ơn anh..."

Vương Nhất Bác dừng một chút, dường như nghĩ đến chuyện gì, ngữ khí bi thương, ngưng lại một chút rồi nói.

"Vẫn luôn chăm sóc em..."

Tiêu Chiến cảm thấy cổ mình hơi ướt, không biết là mồ hôi của mình, hay là ... nước mắt của Vương Nhất Bác.

"À, lúc trước thì là chăm sóc em thật, nhưng giờ thì không dám nhận," Tiêu Chiến không muốn cảm xúc của Vương Nhất Bác kém đi, lời nói mang theo ý cười trêu trọc.

Nhưng Vương Nhất Bác rất cố chấp, nói, "Không phải... Anh có mà..."

"Lúc trước có, bây giờ cũng có," Cậu nói hơi gấp, nói xong mũi cũng nghẹn lại.

Tiêu Chiến thở dài trong lòng, xoay người, nhẹ nhàng ôm hờ lấy Vương Nhất Bác, rối rắm thật lâu sau mới thật sự ôm người vào lòng.

Môi mỏng khẽ động, lời an ủi xoay vần trong miệng, lại chẳng chọn được câu nào.

Cuối cùng, Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc nâu của Vương Nhất Bác, mềm mại, rất giống sự mềm mại ngoan ngoãn của nhiều năm trước, nhẹ giọng nói,

"Ừ, không cần cảm ơn ~"

/

Tiêu Chiến làm một đĩa sườn xào chua ngọt đơn giản, làm thêm mấy món chay và canh trứng rong biển. Lâu rồi không xuống bếp, tay chân cũng hơi lạ, tốc độ chậm hơn chút.

Vương Nhất Bác dựa vào cửa kính phòng bếp, lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến bận rộn ở bên trong. Tiếng dao chạm xuống cái thớt gỗ vang lên đều đều, tiếng nước rửa rau tí tách tí tách, tiếng nước sôi trào đẩy nắp nồi lạch cạch vang lên, những tạp âm đơn điệu nhạt nhẽo của cuộc sống, chỉ như vậy thôi, Vương Nhất Bác lại nghe tới hốc mắt đỏ lên.

Khiêm khiêm quân tử, như trác như ma, ôn thuận như ngọc*. Dáng người thon dài thẳng tắp của Tiêu Chiến, đứng giữa khói lửa nhân gian, chẳng hề tách biệt chút nào.

*Tạm dịch: Người quân tử khiêm nhường như đã được mài giũa rèn luyện, dịu dàng như ngọc (mọi người có thể tham khảo bài "Kỳ úc" nếu muốn hiểu rõ hơn nha)

Ngón tay linh hoạt, thuần thục phối hợp các loại gia vị, không hề hoảng loạn, gọn gàng ngăn nắp.

Vương Nhất Bác đứng mệt rồi, nhưng lại không muốn rời đi. Dựa vào cửa, ngồi trên sàn nhà. Trái tim suốt sáu năm nghiêng ngả lảo đảo, chìm nổi không ngừng ấy, cuối cùng cũng thấy đường về rồi.

Lúc Tiêu Chiến bê đồ ăn quay người lại, phát hiện Vương Nhất Bác đã dựa vào cửa ngủ mất rồi. Tiêu Chiến thả nhẹ bước chân, đặt đồ ăn lên bàn cơm.

Đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, ngồi thẳng xuống, tay đặt trên đầu gối, cằm gác trên khuỷu tay, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn dáng vẻ khi ngủ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi hé miệng hít thở, lông mi ẩm ướt, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu. Chỉ là lông mày hơi chau lại.

Tiêu Chiến cũng nhíu nhíu mày, uốn lượn ngón tay, duỗi tay dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nếp uốn giữa lông mày Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngủ cũng không sâu, chậm rãi mở mắt ra. Giơ tay khoá chặt ngón tay thon dài của Tiêu Chiến vào trong lòng bàn tay mình.

Một người ngồi, một người ngồi xổm, yên lặng đối diện với nhau.

Ánh mắt hai người dây dưa lưu luyến , lần này Tiêu Chiến không trốn tránh nữa, không ai dời mắt đi cả.

Tiêu Chiến rõ ràng nhìn thấy con ngươi đen như mực của Vương Nhất Bác phản chiếu lại gương mặt mình, ánh mắt sâu thẳm như muốn cuốn Tiêu Chiến vào sâu trong linh hồn mình.

Trái tim Tiêu Chiến giống như một mảnh hồ yên tĩnh, đột nhiên bị một trận gió thổi qua, chậm rãi lay động, hơi phiếm gợn sóng, có chút ngứa, cũng có chút tê dại.

Tiêu Chiến dường như không chịu nổi, cuối cùng vẫn thu ánh mắt lại.

Rũ mắt xuống, lại nhìn thấy bàn tay giao triền của hai người, Tiêu Chiến thở dài, lại lần nữa ngẩng đầu lên. Rõ ràng thấy trong ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn còn nỗi mất mát chưa kịp che giấu.

Trái tim Tiêu Chiến tê dại, cúi người tới gần Vương Nhất Bác, dùng đôi môi hơi lạnh chạm vào mắt Vương Nhất Bác.

Mí mắt Vương Nhất Bác khẽ run lên, bàn tay nắm tay Tiêu Chiến đột nhiên siết chặt, lại không kìm nổi run rẩy.

Sáu năm, hai mươi tư mùa, hơn hai ngàn ngày đêm. Thế giới nhợt nhạt tiều tuỵ, cả ngày chẳng thấy ánh mặt trời trong mắt Vương Nhất Bác, kể từ trong nụ hôn ôn nhu của Tiêu Chiến mới một lần nữa nhuốm đủ muôn vàn màu sắc.

Khoé mắt Vương Nhất Bác ứa nước, Tiêu Chiến dùng đầu ngón tay có hơi ấm lau đi, đuôi mắt chính mình cũng nhuốm đỏ.

"Còn nói anh nữa,"

"Sàn nhà lạnh thế mà em dứt khoát ngồi xuống luôn."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác nói,

"Đứng dậy nào, ăn cơm."

Sau khi Vương Nhất Bác đứng lên, cả người như dính trên người Tiêu Chiến, giống như dính keo vậy, bẻ cũng không ra.

Tiêu Chiến liếc nhìn cậu, Vương Nhất Bác mở to đôi mắt vô tội, ấm ức mở miệng: "Chân tê cả rồi..."

Cả bữa cơm Vương Nhất Bác ăn ngấu nghiến, đũa không hề ngừng, Tiêu Chiến nhìn mà có chút không đành lòng.

"Có cần phải thế không?"

"Có ai tranh với em đâu?"

"Ăn từ từ thôi..."

Tiêu Chiến thuận tay lấy tờ giấy ăn cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mới nâng mắt lên, dừng đũa, vươn tay lấy.

"Có phải sau này không làm nữa đâu..." Tiêu Chiến nhẹ giọng lẩm bẩm.

Vương Nhất Bác giương mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, đôi mắt mở to lấp lánh, vừa vô lại lại vừa mang theo chút vui mừng không hề che giấu.

Tiêu Chiến bị nhìn, có chút mất tự nhiên, gắp một miếng sườn đặt vào bắt cậu, tức giận nói,

"Ăn nhanh lên, ăn xong thì rửa bát."

_____________

Chuẩn bị tinh thần chưa các tình yêu =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net