Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối sẽ đem tất cả âm thanh phóng to đến vô tận, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập "thình thịch thình thịch", anh bị nhốt trong vòng tay của Vương Nhất Bác, tất cả những cảm xúc ẩn giấu từ ngày cửu biệt trùng phùng đều giống như miếng gỗ xếp sai vị trí, lập tức sụp đổ trong phút chốc.

Vương Nhất Bác xoa đầu anh, giọng nói nghe có vẻ rất bất đắc dĩ, giống như bị ngâm mình trong nước mưa: "Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến mơ hồ nhớ lại hôm qua Vương Nhất Bác không nói lời nào cõng anh đi qua cả con phố, trái tim như có nham thạch nóng chảy đang phun trào, nước mắt trên khóe mi sớm đã quên không chảy, anh ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, trực tiếp ngẩn người khịt mũi nói: "Anh đừng có kêu em buông ra, hôm nay em sẽ không buông nữa."

Vương Nhất Bác để anh quấn lấy mình như con bạch tuộc, nói: "Em có đi nữa không đây?"

Tiêu Chiến chân thành như cậu học sinh tiểu học viết giấy cam đoan: "Không đi nữa, anh đuổi em em cũng không đi."

Vương Nhất Bác hắng giọng một tiếng, cúi đầu xuống gỡ tay anh ra: "Thế em qua đêm ở đây đi, anh phải về nhà đây."

Tiêu Chiến bấy giờ mới phản ứng ra, Vương Nhất Bác thật sự đang hỏi anh có đi nữa hay không, không phải bảo anh bảo đảm thề thốt. Chút mầm mống vui mừng trong trái tim Tiêu Chiến hơi khô héo, nhưng anh dính lấy Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu, Vương Nhất Bác cũng không hất anh ra. Tiêu Chiến cảm thấy trái tim lại lên lên xuống xuống, anh có chút cạn kiệt sức lực nói: "Ai đưa anh từ tầng hai mươi ba xuống thế...... Qua cầu rút ván."

Vương Nhất Bác không cố ý đùa giỡn anh, nhưng nghe thấy hai câu lầm rầm trách móc này của anh, đột nhiên trái tim lại mềm xuống một cách kỳ lạ, cậu không nói bất cứ câu gì, nhưng Tiêu Chiến cảm nhận được cậu đang cười.

"Anh cười gì?" Tiêu Chiến dẹt miệng ra hỏi.

Vương Nhất Bác không biết tối đen như mực thế này Tiêu Chiến nhìn kiểu gì ra mình đang cười, nhưng lúc cậu đưa tay ra đẩy cửa có kéo Tiêu Chiến một cái, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không cười em."

Vì để đảm bảo ra vào an toàn, qua chín giờ bảo an đã khóa cánh cửa thông giữa thang bộ và hầm để xe lại, bọn họ chỉ đành đi vòng một vòng ở bên ngoài tòa nhà, đi vào hầm từ lối vào bên ngoài. Cũng may xe trong hầm để xe cũng đã về gần hết, dù cho tối đen như mực nhưng bọn họ không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được xe của Vương Nhất Bác.

Chỉ cách mỗi một ngày, cùng là một chiếc xe, cùng là ghế phụ, tâm trạng của Tiêu Chiến đã khác một trời một vực. Anh cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng vụng về tay chân như thế, lúc đưa tay ra thắt dây an toàn, tay cứ run mãi, phiến cắm làm thế nào cũng không khớp được vào ổ, cuối cùng vẫn là một bàn tay có những khớp xương rõ ràng đưa sang ấn lên giúp anh.

Giọng Tiêu Chiến lí nhí như muỗi nói câu cảm ơn, sau đó liền nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, hình như không muốn đối mặt với khoảnh khắc xấu hổ của mình.

Ánh đèn đường ảm đạm giống như nước, tràn vào từ tấm kính trước mặt sau đó lại rút đi, hai người đều ăn ý không nói gì. Nhà Tiêu Chiến cách Infi không tính là xa, cũng chỉ lái xe mất mười mấy phút mà thôi. Chạy gần tới điểm dừng, tất cả mọi thứ xung quanh đều cuốn lấy vô số kí ức nối đuôi nhau quay về.

Con đường dài mà họ đã từng đi qua, trạm xe buýt đã từng đứng đợi và con hẻm ở cổng sau trường 19. Cảnh tượng những con phố đó dung hòa thành một mảng, nặng trĩu đè lên trái tim Tiêu Chiến.

Anh đột nhiên nghĩ, mình còn có thể nhớ nhung mãi không quên với một sân trượt băng cũ, sau khi Vương Nhất Bác về nước lại định cư ở Hàng Châu, làm việc, sinh sống ở một nơi gần như thế, mỗi lần lái xe qua những chỗ này, sẽ có tư vị thế nào đây.

Tiêu Chiến quay đầu sang, Vương Nhất Bác vừa hay dừng lại trước một cột đèn giao thông, cũng nghiêng đầu sang nhìn anh. Ánh mắt chạm nhau, trong ánh mắt của cậu, Tiêu Chiến nhìn ra sự bình tĩnh gần như chết lặng sau không biết bao nhiêu lần thử thách đau đớn, cậu thở dài một hơi rất nhẹ, trong giọng nói có đem theo một sự bất đắc dĩ khó mà hình dung: "Tiêu Chiến, mười năm thật sự rất dài."

Giọng của Tiêu Chiến nghẹn lại, anh cụp mắt xuống đáp: "Em biết......"

Vương Nhất Bác không trả lời câu nói của anh.

Mấy năm ở Mỹ, cậu và bạn mình từ Boston đi du lịch dọc một đường về phía tây, uống không ít rượu, cũng quen biết rất nhiều người. Vương Nhất Bác hạ quyết tâm phải quên đi quá khứ, phải đổi một cách sống khác, nhưng trong không khí ái muội của quán bar, giây phút cậu con trai mắt xanh tóc vàng muốn hôn tới, Vương Nhất Bác vẫn là không có triển vọng gì mà nhớ tới Tiêu Chiến.

Nhớ tới mái tóc ngắn đen nhánh của anh, khi gió thổi tới có mấy lọn tóc ngốc nghếch vểnh lên, chóp mũi lạnh tới mức phát đỏ, nhớ tới đôi mắt trong sáng như pha lê, nhớ Tiêu Chiến quay mặt qua cười tươi nói: "Có phải tuyết rơi rồi không? Hình như em trông thấy tuyết rồi!"

Mỗi một cảnh đều như con dao khắc sâu vào bộ não, dù cho Vương Nhất Bác trước nay không chủ động nhớ đến, kí ức vẫn giống như ám khí cứ chốc chốc lại đánh lén cậu một cái.

Hôm đó, cậu chạy ra khỏi quán bar ồn ào huyên náo mới phát hiện bên ngoài đã đổ tuyết lớn. Cậu đứng một lát, mặt lạnh tới mất cảm giác, đến cả lông mi cũng dính đầy hoa tuyết, trước lúc bị bạn bè kéo vào trong xe, Vương Nhất Bác vẫn đang bàng hoàng.

Tuyết rơi rồi, sao em vẫn chưa về bên anh?

Thời gian như bão tuyết, chôn vùi rất nhiều thứ, nhưng lại trông thấy manh mối vào giây phút trùng phùng.

Ngày hôm gặp được Tiêu Chiến trong thang máy, Vương Nhất Bác lần đầu tiên phá lệ xin nghỉ cho chính bản thân mình. Những kinh mạch bao năm qua vẫn chưa đứt đoạn bắt đầu vươn dài ra như dây leo, nó khơi dậy tất cả tinh thần, cùng với những ảo tưởng liên quan tới việc trùng phùng bao năm qua, cùng với nỗi hận không phát tiết được ra ngoài, xây dựng lên một diễn xuất vụng về, dùng hết toàn bộ sức lực để chứng minh rằng mình đã đi qua.

Vương Nhất Bác sớm nên hiểu rằng, chẳng qua chỉ với mỗi một ánh mắt đó, lòng cậu đã loạn rồi, bộ dáng đầy thể diện mà sau này cậu diễn ra, chẳng qua cũng chỉ là tự bảo vệ bản thân mà thôi.

Cậu luôn muốn thắng, nhưng trước giờ lại luôn thua Tiêu Chiến.

Đèn đỏ chuyển thành xanh, Vương Nhất Bác không nói thêm gì nữa, tiếp tục lái xe về phía trước.

Tiêu Chiến vẫn đang nghĩ lại câu nói vừa nãy của cậu, đột nhiên không đầu không cuối nghĩ, mười năm quả thực rất dài, cũng lại không đủ dài. Hai năm gặp được anh đó, đủ cho em nhớ nhung cả đời.

Anh tất nhiên biết Vương Nhất Bác tâm tư rối bời, chính bản thân anh cũng đâu phải không như vậy. Những năm tháng bị khoét rỗng tồn tại giữa hai người bọn họ, Bắc Kinh từng có hơn mười trận tuyết lớn, sao có thể chỉ mỗi một cái ngoảnh đầu đã có thể lấp đầy, gắn bó thân mật với nhau như ban đầu được chứ.

Xe dừng trước đầu ngõ. Ngọn đèn tròn giống như mặt trăng vẫn được treo ở đó, từng chứng kiến vô số lần "hẹn ngày mai gặp" của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác khi còn là thiếu niên mười bảy tuổi.

Tiêu Chiến túm lấy dây an toàn trong tay, nửa ngày chẳng động đậy. Bốn phía yên tĩnh giống như chân không, không có bất cứ âm thanh nào lọt vào, Tiêu Chiến chầm chậm chớp mắt một cái, quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, đột nhiên nói: "Cảm giác thật không chân thực...... Bây giờ em đang nằm mơ sao?"

Anh đã chuẩn bị cho việc bị cười nhạo, nhưng không ngờ Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn sang phía anh, thở ra một hơi, nói: "...... Anh cũng không biết." Nói rồi cậu đưa tay sang véo mu bàn tay Tiêu Chiến một cái, "Đau không?"

Tiêu Chiến "này" một câu, cúi đầu xuống cười thành tiếng, Vương Nhất Bác cũng cười, cứ vô duyên vô cớ cười rất lâu, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt hai người đều đã đỏ.

Mùa đông nhiệt độ rất thấp, điều hòa lại bắt đầu chầm chậm làm việc, phát ra những tiếng vận hành nho nhỏ, thổi ra từng luồng khí ấm. Tiêu Chiến cụp mắt xuống nhìn nhành liễu trơ trụi bị gió thổi lắc la lắc lư, như đang nói mê vậy: "Cứ có cảm giác vừa cùng anh học xong quay về."

Anh dường như đã bật chế độ máy phát, tự mình nói với mình: "Có một thời gian, em mơ thấy mình đang học ở lớp của Kim trọc, ông ấy kêu em lên bảng làm bài, em mãi vẫn không biết làm. Em gọi anh mãi, cứ cầm phấn lẩm bẩm 'Vương Nhất Bác bài này làm thế nào', quay đầu lại mới phát hiện anh căn bản không có ở chỗ ngồi."

"Kim trọc nói, cậu đang gọi ai thế, Vương Nhất Bác đã tốt nghiệp mấy năm rồi."

Dáng vẻ nói chuyện đơn giản nhẹ nhàng như vậy của Tiêu Chiến lại khiến Vương Nhất Bác không kịp đề phòng mà đau đớn một trận.

Nhưng bản thân Tiêu Chiến lại hoàn toàn không hay biết, anh ngập ngừng một lát, thành khẩn nói: "Em biết bây giờ anh vẫn......chưa tha thứ cho em. Em không chỉ vô cùng kém cỏi, còn làm chuyện vô cùng gay go......"

Mấy lời liên quan tới xin lỗi nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ có hai từ "Xin lỗi", nói nhiều rồi lại tỏ ra yếu đuối và mệt mỏi, Tiêu Chiến vô thức ma sát mấy khớp ngón tay, vô cùng trân trọng nói: "Chúng ta......từ từ, từ từ bắt đầu lại từ đầu, được không?"

Bắt đầu lại từ đầu......

Mặt băng nằm giữa trái tim Vương Nhất Bác bị câu nói này đánh trúng, giống như bị một ly nước ấm nóng đổ lên đầu tim vậy, một lúc lâu sau, cậu mới "ừm" một tiếng.

Tiêu Chiến cảm thấy hòn đá đè nặng trong tim mình đã nhẹ đi không ít, anh không còn lý do gì để ngồi đây tiếp, nói tạm biệt xong liền nhanh chóng xuống xe, quay đầu lại, trông thấy Vương Nhất Bác đút tay trong túi áo khoác ngoài, đứng ở đầu ngõ nhìn anh đi vào phía bên trong.

Cảnh tượng như thế này anh từng thấy vô số lần, có lúc Vương Nhất Bác đeo balo, có lúc Vương Nhất Bác cầm ô, có lúc Vương Nhất Bác vì ánh nắng quá mạnh nên nheo mắt lại. Những cảnh tượng đó từng xếp chồng lên nhau, cuối cùng rơi lên viên đá lót đường dưới chân, hình thành một cảm xúc chân thật, hình thành nên mùi hương cây thường thanh và gió mùa đông man mác.

Tiêu Chiến đột nhiên quay người lại, chạy bước nhỏ mấy bước, quay lại trước mắt Vương Nhất Bác, đôi mắt đen láy long lanh ánh sáng, anh mím môi lại, nói: "Có thể ôm thêm cái nữa không?"

Vương Nhất Bác đứng trước mắt nhìn anh, mặt Tiêu Chiến dưới ánh đèn không được tính là sáng hơi đỏ lên, anh vụng về giải thích: "Vẫn có chút giống như đang mơ."

Anh nhấc tay lên ôm Vương Nhất Bác, đối phương cũng dùng sức ôm lại anh. Tai của Tiêu Chiến dán lên gò má Vương Nhất Bác, hơi thở của Vương Nhất Bác lại lần nữa ôm trọn lấy toàn bộ cơ thể anh.

Hàng Châu tháng mười hai trời đông giá rét, nhưng vòng tay của Vương Nhất Bác ấm áp giống như đã tích tụ lại tất cả những nguồn nhiệt của mùa đông.

Đây là cái ôm kiên định hơn cái ôm ban nãy trong thang bộ, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim treo lơ lửng của mình cuối cùng đã vững vàng đáp xuống mặt đất. Anh nói dối, đây không giống mơ, đây là cảnh tượng mà anh căn bản không dám mơ tới.

Anh nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác hỏi ngay bên cổ mình: "Em định bắt đầu lại từ đầu như thế nào?"

Hơi nóng phả lên da, Tiêu Chiến giống như con thỏ dựng lông lên, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, thành thật như đang đếm của quý trong nhà: "Sau này em sẽ đem đồ ăn sáng cho anh...... Ngày nào cũng đem, em, em còn có thể mời anh xem phim, ăn cơm...... Chiều mai anh có rảnh không?"

Vương Nhất Bác bật cười, Tiêu Chiến thích nghe tiếng hơi thở rung động trong lồng ngực của Vương Nhất Bác khi cậu cười, đã trôi qua lâu như vậy vẫn không thay đổi. Vương Nhất Bác cười anh: "Từ từ có nghĩa là bảo em từ từ bù đắp cho anh, không phải từ từ theo đuổi anh......"

Tiêu Chiến vùi mặt trong cổ Vương Nhất Bác, lông mi nhẹ nhàng quét lên làn da sau gáy cậu, đầu óc anh đang thắt nút, vẫn chưa hiểu hết câu nói này của Vương Nhất Bác, lại cảm thấy ôm lâu quá sợ đối phương thấy phiền, đang định luyến tiếc ngẩng đầu dậy thì nghe thấy Vương Nhất Bác hỏi: "Em có muốn ngắm bình minh không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net