Chapter 32: Cuốn tiểu thuyết buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hương thơm quen thuộc khiến Thục tỉnh giấc. Mở mắt, cô nhìn thấy Tâm đang bước lại giường, tay cầm một ly café đang bốc hơi nghi ngút, tỏa hương thơm quyến rũ khắp căn phòng khách sạn. Có người pha café và bê vào tận giường cho mình mỗi sáng luôn nằm trong định nghĩa về hạnh phúc của Thục. Nhận lấy chiếc ly café Tâm, Thục mỉm cười tươi rói, rướn người dậy đặt lên môi người yêu một nụ hôn nhẹ bẫng.

Thục ngồi thẳng dậy, hai tay ôm lấy ly café ấm nóng, đưa lên hít hà. Uống thử một ngụm, cô gật đầu hài lòng. Tâm biết chính xác Thục uống café như thế nào: café đen và thêm một thìa đường.

Tâm với tay mở chiếc rèm cửa cho ánh nắng ban mai rọi vào phòng. Cửa sổ phòng khách sạn nhìn thẳng ra bờ sông Hàn thơ mộng. Tiết trời mùa thu mát mẻ, dịu dàng. Thục dựa đầu lên thành cửa sổ, để cho mái tóc dài khẽ tung bay trong gió. Hít một hơi đầy buồng phổi thứ không khí trong lành của buổi sớm mai, Thục ước gì cô có thể ngồi đây mãi, ngụm từng ngụm café, nghe tiếng chim rả rích và ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này.

"Tâm đã báo về nhà rồi, mình sẽ ăn trưa ở nhà ba mẹ nhé?", Tâm lên tiếng.

"Ba mẹ nói vậy sao? Cả em nữa hả", Thục hỏi lại, có phần hơi ngạc nhiên vì ba mẹ Tâm có ý mời cô ở lại dùng bữa.

"Tất nhiên là cả em rồi...", Tâm trả lời. Sáng nay khi gọi điện cho chị Quý nhờ báo với ba mẹ rằng Tâm và Thục sẽ về thăm, chính cô cũng khá bất ngờ khi nhận được lời nhắn lại từ ba mẹ.

"Ok", Thục gật đầu đồng ý nhưng vẫn có đôi chút băn khoăn.

Nhanh chóng uống xong cốc café, Thục đứng dậy bước vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt để đến nhà ba mẹ Tâm. Nhìn chằm chằm vào chiếc va li chỉ có vài bộ quần áo, Thục đắn đo mãi không biết nên chọn bộ nào.

"Đừng lo quá, cứ bình thường thôi", Tâm nhận ra sự hồi hộp của Thục, lên tiếng trấn an.

"Ừ, em mặc cái này được không?", Thục nhấc lên một chiếc đầm suông không tay kẻ sọc đen trắng, hỏi ý kiến Tâm.

"Được, em mặc gì cũng đẹp mà", Tâm cười.

"Không hở quá đâu đúng không?", Thục băn khoăn.

"Không có, có gì hở đâu", Tâm khẳng định.

Hai người nhanh chóng thay quần áo. Thục quay lưng ra để Tâm cài cúc váy cho mình. Cài xong, Tâm bất ngờ vòng tay ôm lấy Thục từ phía sau.

"Sẽ ổn thôi, đừng lo gì cả", Tâm thủ thỉ, dựa đầu vào vai Thục.

"Em biết rồi", Thục mỉm cười, đưa tay lên chạm vào má Tâm.

Xong xuôi, hai người sửa soạn đồ đạc để lên đường. Từ đêm hôm trước Thục đã nhớ soạn mang đi hai bịch nhân sâm và nhắc Tâm đi mua trà la hán quả, loại trà ba Tâm rất thích uống. Lúc Tâm đang mải soạn đồ không để ý, Thục nhanh tay bỏ mặt chiếc dây chuyền đôi giấu vào trong áo.

-------

Chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa căn nhà của ba mẹ Tâm ở quận Thanh Khê của thành phố Đà Nẵng, cách khách sạn Thục và Tâm đang ở khoảng 10 phút đi xe. Thục ngước nhìn mình trong gương một lần cuối, đưa tay chỉnh lại áo và tóc. Cô và Tâm đều để mặt mộc, không trang điểm.

"Để đó em tự xách được", Thục lên tiếng khi Tâm tính xách luôn cả túi của cô. Mở cửa bước xuống xe, Thục hít một hơi dài khi Tâm bấm chuông cửa.

"Ổn cả chứ?", Tâm hỏi.

"Ừ", Thục gật đầu.

Cánh cửa mở ra, Tâm và Thục nhìn thấy chị Quý. Nhìn thấy Tâm, chị đưa tay ôm lấy khuôn mặt hốc hác của cô em gái, ánh mắt đầy xót xa.

"Bé về rồi hả? Có khỏe không? Hai đứa vào nhà đi. Mọi người đang chờ", giọng chị Quý đầy trìu mến. Chị là người chị gái mà Tâm luôn gần gũi nhất. Thời gian chị Quý còn đi cùng Tâm khắp nơi để biểu diễn, chị cũng gặp Thục khá nhiều lần và rất quý cô bạn thân của em gái. Chị Quý cũng là một trong số ít những người biết về chuyện của Tâm và Thục trước tất cả mọi người.

"Em chào chị", Thục cúi đầu lễ phép chào.

"Ừ, vào nhà đi em", chị Quý mở cửa cho hai cô gái. Theo phản xạ, Tâm toan nắm tay Thục bước vào nhưng Thục thoáng gạt đi. Tâm không nói gì.

Tâm và Thục vừa bước vào nhà thì đã thấy gia đình Tâm có mặt đông đủ. Vài ba anh chị khác của Tâm ở Đà Nẵng cũng đã sang nhà ba mẹ cô để ăn trưa. Tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng cười đùa của lũ trẻ vang vọng khắp căn nhà. Vừa nhìn thấy mọi người, Tâm đã tự hỏi có phải các anh chị đến vì biết cô về không, và họ định đến đây để làm gì. Cô chuẩn bị tinh thần cho việc sẽ phải tham gia một cuộc "họp gia đình" không báo trước, và sẽ phải nghe ý kiến của mọi người về mối quan hệ giữa cô và Thục. Cô cũng không biết cả nhà đã bàn bạc những gì trước khi cô đến.

Thấy Tâm và Thục bước vào, tiếng nói chuyện giảm đi một phần. Mọi người quay ra nhìn hai cô gái.

"Tâm về rồi đấy hả? Bay ra từ lúc nào?", anh Dũng lên tiếng hỏi.

"Dạ, bé bay ra từ tối qua...", Tâm trả lời.

"Ủa, sao về từ đêm qua mà không về nhà mà ngủ? Ngủ khách sạn hả?", anh Dũng hỏi. Bình thường những lần về Đà Nẵng chơi hay biểu diễn, Tâm vẫn thường về nhà ba mẹ ngủ.

Tâm chưa kịp trả lời thì đám trẻ con thấy cô Tâm về đã ùa ra, ôm lấy cô, ríu rít hỏi han.

"Cô Tâm về rồi!! Cô Tâm có mua quà cho con không?"

"Dì Tâm, con nhớ dì Tâm quá!"

Tâm cười rạng rỡ khi giang tay ôm lấy tụi nhỏ. Được trở về trong vòng tay của gia đình, Tâm thấy hạnh phúc lắm. Một cảm giác ấm áp, bình yên thật khó để thay thế.

Lạc lõng trong đám đông những thành viên gia đình Tâm mà cô hầu hết mới chỉ gặp lần đầu, Thục bối rối không biết phải làm gì. Cô cúi đầu chào các anh chị nhưng họ chỉ ậm ừ hoặc gật đầu đáp lại. Thục không nhìn thấy ba mẹ Tâm đâu.

"Hai bác đâu hả chị?", Thục bám lấy chị Quý, gương mặt quen thuộc duy nhất, đưa cho chị túi quà hai người đã chuẩn bị.

"Ừ, ba chị ở trên phòng, còn mẹ chắc đang chuẩn bị đồ ăn trong kia", chị Quý nhận lấy túi quà rồi bước về phía bếp. Quay lại nhìn thấy Tâm vẫn đang bị bao kín trong vòng vây của tụi nhỏ, Thục đi theo chị Quý vào trong.

"Hai đứa nó đem quà về cho ba mẹ nè", chị Quý lên tiếng thông báo với mẹ, đặt chiếc túi lên bàn ăn.

Mẹ Tâm đang thoăn thoắt nêm nếm nồi nước dùng. Nghe tiếng, bà quay lại thì nhìn thấy Thục và chị Quý.

"Con chào bác", Thục cúi đầu lễ phép chào, có phần hơi lắp bắp. Tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ừ, con tới đó rồi hả?", mẹ Tâm gật đầu rồi lại quay lại phía bếp.

Dù đã từng gặp mẹ Tâm một vài lần và biết bà rất hiền lành, nhưng Thục vẫn không khỏi ngạc nhiên trước thái độ thân thiện của bà trước những gì xảy ra gần đây.

"Bác có cần con giúp gì không ạ?", Thục mạnh dạn hỏi.

"Không, con cứ ra ngoài ngồi uống nước đi", mẹ Tâm nói mà không quay lại.

Thục đang loay hoay không biết làm gì thì Tâm bước vào bếp.

"Mẹ...", giọng Tâm hơi nghẹn lại khi nhìn thấy mẹ. Đã hơn một tháng trời cô không nói chuyện với bà. Tâm chạy tới ôm chầm lấy mẹ.

"Khỏe không con?", mẹ Tâm đưa tay áp vuốt ve má con gái. Vẻ tiều tụy, gầy gộc của cô khiến bà muốn ứa nước mắt.

"Con khỏe. Mẹ gặp Thục rồi đúng không?", Tâm đưa tay ra hiệu cho Thục bước lại gần.

"Ừ, từ hồi hai đứa đi học với nhau mẹ cũng gặp rồi mà", bà nói nhưng vẫn cố tránh ánh mắt của Tâm và Thục, quay lại với nồi nước dùng đang bốc hơi nghi ngút.

Đúng lúc đó thì ba Tâm bước xuống từ cầu thang. Người chủ gia đình trông có phần bơ phờ, mệt mỏi. Ông ốm đi trông thấy còn mái tóc thì bạc thêm rất nhiều.

"Ba ạ...", Tâm lên tiếng, bối rối không biết thái độ của ông như thế nào. Thục cũng cúi đầu, lắp bắp chào.

"Ừ, hai đứa về chơi hả?", ba Tâm gật đầu. Không nói gì nữa, ông lặng lẽ đi qua hai người, bước ra phòng khách ngồi xuống nơi các anh chị Tâm đang nói chuyện.

Tâm và Thục liếc nhìn nhau, trao đổi nhanh ánh mắt. Có lẽ mọi thứ không tệ như hai người tưởng tượng. Tâm không giấu nổi một nụ cười.

Đúng lúc đó thì đám trẻ con lại ùa vào, đòi cô Tâm ra ngoài chơi cùng.

"Cho cô tham gia với được không?", Thục lên tiếng hỏi.

"Dạ được!", lũ trẻ đồng thanh la lớn khiến Thục cười tít mắt. Chúng lôi xềnh xệch Tâm và Thục ra ngoài, chia đội để chơi cá ngựa.

"Cô Thục chơi giỏi không? Cô Thục xinh quá, con muốn cùng đội với cô Thục", một đứa nhỏ hồn nhiên thốt lên làm cả Tâm và Thục đều bật cười.

Vốn là người tâm lý và yêu trẻ con nên Thục nhanh chóng nhận được sự yêu mến từ những đứa trẻ nhà họ Phan. Chúng bắt đầu tín nhiệm cô Thục hơn cả dì Tâm, cô Tâm, tranh nhau đòi ở cùng đội với cô Thục khi chơi trốn tìm, đuổi bắt. Sự hóm hỉnh, dễ thương và tâm hồn trẻ thơ của Thục khiến chúng coi cô như một người bạn. Vài đứa lớn hơn nhận ra cô Thục là cô ca sĩ hát những bài hát chúng từng nghe và thích, yêu cầu cô hát cho chúng nghe và còn xin cả chữ kí để khoe với bạn. Hội con gái thì tranh nhau chụp hình tự sướng với cô.

"Không cho dì chụp cùng với hả?", Tâm lên tiếng đòi quyền lợi.

"Dì Tâm hổng biết làm mặt cu-te như cô Thục", ai đó trả lời khiến mấy cô cháu cùng cười phá lên. Nhìn Thục vui đùa với các cháu như một thành viên trong gia đình, Tâm thấy vui lắm. Cô chỉ ước gì người lớn cũng có thể công bằng như bọn trẻ, đánh giá một con người bằng tính cách thật của họ chứ không để những định kiến xã hội đè nặng rồi không cho Thục lấy một cơ hội để thể hiện con người thật của mình. Tâm tin nếu gia đình cô mở lòng hơn, họ sẽ thấy được điều gì đã khiến cô yêu Thục nhiều đến thế.

------

Sau khoảng một tiếng đồng hồ chơi đùa và trò chuyện, cả nhà bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Mọi người vẫn nói chuyện rôm rả nhưng không ai nhắc đến việc mà có lẽ ai cũng đang nghĩ tới. Lũ trẻ con vẫn ríu rít hỏi chuyện cô Tâm và cô Thục. Mỗi lần Tâm gắp thức ăn cho Thục, Thục lại đụng nhẹ vào đùi Tâm, ra hiệu cho cô đừng làm vậy trước mặt mọi người, nhưng Tâm không chịu quan tâm. Cô vẫn luôn miệng nhắc Thục ăn nhiều thêm. Mọi thứ dường như suôn sẻ cho đến khi một đứa nhỏ bỗng lên tiếng hỏi:

"Sao cô Tâm lại gọi cô Thục là em?"

Câu hỏi bất ngờ làm cả nhà im bặt, nhìn nhau.

"Hả, con hỏi gì cơ?", Tâm hỏi lại.

"Hai cô bằng tuổi nhau, phải gọi là bạn chứ?"

"À... tại vì dì với cô Thục không chỉ là bạn...", Tâm ngập ngừng.

"Con biết tại sao không?", Thục lên tiếng ngắt lời Tâm. "Tại thực ra là dì Tâm của con hơn cô một tuổi đó. Dì Tâm sinh tháng một, tuổi con khỉ. Cô Thục sinh tháng năm, tuổi con gà. Vậy nên cô Thục mới làm em", Thục nhanh trí giải thích.

"Nhưng dì với cô sinh cùng năm mà, chỉ hơn tháng thôi, thì vẫn là bạn chứ? Bạn Nam ở lớp con, sinh trước con hai tháng, nhưng con vẫn gọi bạn ấy là bạn thôi mà?", cậu bé lém lỉnh vẫn không thỏa mãn trước câu trả lời của Thục.

"Tibon, dì hỏi con nhé?", Tâm chen vào.

"Dạ?"

"Con nghĩ nếu hai người đang yêu nhau, thì có gọi nhau là bạn được không?"

Thục thúc vào người Tâm, ra hiệu cho Tâm dừng lại nhưng Tâm làm ngơ. Mọi người im phăng phắc, lắng nghe hai dì cháu.

"Yêu nhau ý ạ?"

"Ừ, yêu nhau ấy, giống như đi hẹn hò này, cầm tay này, con biết không?"

"Con biết yêu rồi, nhưng mà dì với cô Thục đâu có yêu nhau?"

"Sao con biết là dì với cô Thục không yêu nhau?"

"Vì... vì cả hai đều là con gái mà?", giọng cậu bé đầy băn khoăn.

"Ai bảo con là...", Tâm đang định nói thì mẹ cô lên tiếng ngắt lời:

"Tâm, thôi con, thằng bé chưa hiểu được đâu."

"Chưa hiểu thì phải nói cho nó hiểu, sau này Thục cũng sẽ là cô của nó...", Tâm buột miệng khiến cả nhà thốt lên đầy ngạc nhiên, trao đổi những ánh mắt hoang mang. Thục cũng bị bất ngờ, quay sang nhìn Tâm đầy bối rối.

"Vừa nói cái gì cơ?", ba Tâm lên tiếng hỏi.

Biết mình buột miệng và hơi vội vàng nhưng Tâm không muốn rút lại lời. Nuốt nước miếng khan, cô dõng dạc tuyên bố:

"Đúng thế, con muốn Thục sẽ trở thành một thành viên trong nhà mình. Nên con muốn giải thích cho tụi nhỏ hiểu, sớm muộn gì tụi nó cũng phải biết."

"Tâm!", Thục thì thào bên cạnh khi biết cô đang chơi một nước cờ quá mạo hiểm.

"Ai cho phép nó thành người trong nhà này?", giọng ba Tâm lạnh băng. "Đừng nghĩ nó mua chuộc được tụi nhỏ, là thành người trong nhà được."

"Mua chuộc? Ba nói vậy là sao?", Tâm cãi lại.

"Cái nhà này, không phải ai muốn vào thì vào, ra thì ra...", ba Tâm gằn giọng, cố để không nổi giận trước mặt các cháu.

"Ba à!", Tâm la lên, bất bình. Có lẽ cô đã tự huyễn hoặc bản thân khi nghĩ rằng việc cho phép Thục ở lại ăn cơm với cả nhà là bước đầu của cái gật đầu đồng ý.

"Thôi được rồi, đang ăn đừng cãi nhau", mẹ Tâm lên tiếng khuyên can.

"Bác trai nói đúng ạ...", Thục bất ngờ lên tiếng làm Tâm ngạc nhiên quay lại. Mẹ Tâm cũng ngước lên nhìn Thục.

"Con không nghĩ con được nhà mình mời ở lại ăn cơm nghĩa là con thành người trong nhà hay gì cả đâu ạ. Con chơi với tụi nhỏ cho vui vậy chứ cũng không có ý mua chuộc hay gì cả, mong bác đừng nghĩ vậy. Đúng như bác nói, con hay Tâm đều chưa hỏi ý kiến, xin phép gì bác, thì không có quyền nghĩ mình là người trong nhà hay giới thiệu gì với các cháu. Dạo này tâm trạng Tâm không được tốt, bạn ấy có nói gì hơi quá thì mong bác bỏ qua....", Thục cúi đầu, cố lựa lời giải thích cho ba Tâm dịu lại. Dù nói năng mạch lạc nhưng thực ra Thục cũng đang rất run sợ.

"Tâm nó là con gái tôi. Nếu nó thấy sai thì nó xin lỗi tôi, không cần cô phải xin lỗi dùm cho nó", ba Tâm cười khẩy, giọng đắng ngắt.

"Ba à! Ba đừng như vậy được không?", Tâm gần như gào lên. Thấy Tâm dám lên giọng với mình, ba cô ngẩng đầu lên, nhìn Tâm đầy cáu giận:

"Mày... mày vẫn không thấy mình sai đúng không?", ba Tâm ném phăng đôi đũa đang cầm, gầm lên lớn tiếng khiến lũ trẻ hoảng sợ. Các anh trai xen vào can nhưng ông gạt đi. Chị Quý và chị Lan đứng dậy, xua bọn trẻ ra ngoài để không phải chứng kiến cảnh cãi vã. Thục xiết chặt lấy người Tâm, quyết không để cô manh động.

"Người ta còn biết mày có lỗi, còn đi xin lỗi hộ mày", ba Tâm nói tiếp, giọng đầy chua xót. "Còn mày thì vẫn đi bênh người ngoài mà không thèm nghĩ xem ba mẹ, anh chị mày nghĩ sao đúng không? Thằng bé nó mới tám chín tuổi, mày tiêm nhiễm vào đầu óc nó những thứ ấy, mày có nghĩ đến việc hỏi ý kiến ba mẹ nó không? Mày có còn coi người lớn trong nhà này ra cái gì nữa không? Mày nghĩ mày làm sếp ngoài xã hội nên về nhà mày cũng không cần biết phép tắc gì nữa phải không Tâm?"

"Ba!! Ý con không phải vậy. Con cũng muốn xin phép ba mẹ, nhưng con xin mọi người đừng có định kiến về Thục quá, ba đừng gọi Thục là người ngoài nữa có được không?", giọng Tâm gần như vỡ òa.

"Với tao thì nó chưa làm gì để không là người ngoài cả. Còn định kiến, thì chưa ai nói ghét bỏ gì nó hết, chỉ có chính mày đang khiến mọi người nghĩ xấu về nó hơn thôi Tâm ạ", ba Tâm cười nhạt, đứng dậy bước ra khỏi mâm cơm.

"Ba!!", Tâm lớn tiếng, toan đứng dậy chạy với theo nhưng Thục kéo cô lại.

"Tâm! Nhìn em này", Thục giữ người Tâm lại, bắt Tâm nhìn thẳng vào mắt cô.

"Nhìn em đi. Bình tĩnh lại. Đừng làm gì để rồi phải hối hận. Có nhớ không? Thở đi, bình tĩnh lại nào", Thục nhìn sâu vào mắt Tâm, trấn an cho Tâm bình tâm lại.

"Con xin phép đứng dậy trước, mọi người cứ ăn tiếp đi ạ", Thục lên tiếng xin phép rồi dắt Tâm đứng dậy đi vào bếp để nói chuyện.

"Tâm vừa làm cái gì vậy hả?", Thục kéo Tâm vào một góc khuất trong bếp rồi lên tiếng hỏi. Chính cô cũng cảm thấy bực mình và mệt mỏi trước sự bồng bột của Tâm. Cứ mỗi lần tình hình đang tốt đẹp lên thì Tâm lại phá hỏng mọi thứ.

"Làm gì? Tâm bảo vệ em chứ làm gì?", Tâm ngạc nhiên trước câu hỏi của Thục.

"Bảo vệ em? Bằng cách đi cãi nhau với ba hả? Tâm nghĩ làm vậy hay lắm sao? Làm vậy thì ba sẽ thích em hơn hả?", Thục lên giọng.

"Tâm không thể chịu được khi thấy ba quá đáng với em như vậy...", Tâm thanh minh.

"Em thấy bác chẳng có gì quá đáng. Tâm thử đặt mình vào địa vị của người chủ gia đình thì sẽ hiểu, cảm giác khi ý kiến của mình không được tôn trọng thì chẳng vui vẻ gì..."

"Thôi được rồi, Tâm biết Tâm hơi quá, Tâm xin lỗi. Nhưng Tâm chỉ muốn... chỉ muốn em trở thành một phần trong gia đình Tâm thôi", Tâm dịu giọng khi biết Thục đang bực.

"Tâm muốn, vậy Tâm đã bao giờ hỏi em chưa?", Thục buột miệng.

"Hả, cái gì cơ?", Tâm bất ngờ trước câu hỏi của Thục.

"Tâm đã bao giờ hỏi em xem, liệu em có muốn trở thành một phần trong gia đình Tâm hay không? Hay Tâm tự quyết định là như vậy?"

Bênh vực cho ba Tâm nhưng chính Thục cũng là người cảm thấy mình không được tôn trọng. Điều gì khiến Tâm nghĩ Tâm có thể hỏi các cháu xem chúng có đồng ý để Thục trở thành cô của của chúng không, hay cãi nhau với ba mẹ về việc muốn Thục trở thành người trong nhà, khi Tâm chưa hề hỏi ý kiến của chính Thục? Thục đã quá mệt mỏi với việc Tâm tự mình quyết định và hành động mà không bàn bạc gì với cô. Hơn nữa, cô không muốn hình ảnh của mình bị xấu đi trong mắt mọi người, khiến mọi việc còn trở nên tệ hơn. Rất có thể gia đình Tâm sẽ nghĩ Thục xui khiến Tâm làm những việc này, mặc dù cô không hề muốn vậy.

Tâm sững người trước câu hỏi của Thục. Mãi một lúc sau, Tâm mới lên tiếng:

"Ý em là sao?", Tâm không thể hiểu nổi thái độ của Thục. Nhẽ ra Thục phải đứng về phía cô mới phải. Nhưng ngược lại, Thục không những bênh vực ba Tâm mà còn chỉ trích cô. Tâm chỉ muốn bảo vệ Thục thôi mà.

"Thôi bỏ đi", Thục gạt đi, định quay đầu lại bước ra ngoài.

"Thục, em đang nghĩ gì, nói với Tâm đi", Tâm giữ tay Thục lại.

"Nói chuyện sau. Bây giờ không phải lúc", Thục giật tay ra khỏi tay Tâm, bước ra khỏi phòng bếp, để Tâm lại một mình. Thẫn thờ, Tâm không thể không suy nghĩ về câu nói của Thục. Cô không biết mình đã làm gì sai để Thục tỏ thái độ như vậy. Chẳng lẽ Tâm đã sai khi nghĩ Thục cũng muốn trở thành một thành viên trong gia đình Tâm, cũng như Tâm vẫn tha thiết muốn được mẹ và con gái Thục công nhận? Tâm biết Thục rất hồi hộp trước khi đến đây và muốn gây ấn tượng tốt đẹp với gia đình cô, vậy câu hỏi ấy từ đâu mà ra vậy?

Thục chưa kịp bước ra tới phòng khách thì mẹ Tâm đã đứng ở đó. Nhìn thấy Thục, bà lên tiếng hỏi:

"Thục, bác nói chuyện riêng với con được không?"

"Dạ? Dạ được ạ...", Thục hơi bất ngờ với lời yêu cầu của bác gái nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Bà ra hiệu cho Thục lên nhà để nói chuyện cho yên tĩnh.

"Mẹ với Thục đi đâu vậy?", Tâm hỏi khi nhìn thấy hai người đi lên cầu thang.

"Bác muốn nói chuyện với em một chút", Thục trả lời.

"Nói chuyện? Em muốn Tâm lên cùng không?", Tâm hơi nghi ngờ và không yên tâm lắm với lời đề nghị "nói chuyện riêng" này của mẹ. Cô biết ba cũng đang ở trên nhà.

"Không, Tâm cứ ở dưới với mọi người đi. Bác muốn nói chuyện riêng với em", Thục từ chối.

"Có gì mà phải nói chuyện riêng? Mẹ, có gì mẹ muốn nói với Thục thì cũng nói được với con. Bọn con không giữ bí mật với nhau gì hết. Phải không Thục?", Tâm chạy lại, nhìn Thục dò hỏi.

"Mẹ không ăn thịt mất nó đâu, đừng có như vậy", mẹ Tâm lên tiếng, giọng bà vẫn từ tốn nhưng thoáng chút bực dọc. Bà không thoải mái khi nghĩ đến việc Tâm lo rằng chính ba mẹ mình sẽ làm Thục bị tổn thương.

"Ý con không phải vậy...", Tâm thanh minh nhưng trong thâm tâm, đúng là Tâm đang sợ. Biết tính Thục, cô sợ Thục sẽ không thể tự đứng lên bảo vệ mình nếu nhận phải những lời chỉ trích từ ba mẹ cô, rồi sẽ bị tổn thương bởi những lời nói ác ý. Cô cũng không yên tâm khi không biết ba mẹ cô muốn nói gì với Thục mà lại phải giấu cô.

"Không sao đâu, em sẽ nói chuyện với Tâm sau", Thục trấn an, trao đổi ánh mắt với Tâm. Cô khẽ đặt tay lên vai người yêu, muốn nói rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Không hoàn toàn an tâm nhưng Tâm vẫn lùi lại đi xuống dưới. Chị Quý đang ở trong bếp, đã nghe hết cuộc hội thoại giữa ba người.

"Không sao đâu, chị nghĩ như vậy lại tốt", chị Quý cũng lên tiếng trấn an khi thấy Tâm đứng ngồi không yên.

"Tốt ý ạ?", Tâm hỏi.

"Ừ, ít nhất ba mẹ cũng có ý muốn nói chuyện với nó, nghĩa là có mở lòng rồi. Cứ coi như là cơ hội để ba mẹ hiểu hơn về nó. Nếu thấy nó chân thành, biết điều, có thể sẽ ok", chị Quý giải thích.

Tâm gật đầu, chị gái cô có ý đúng. Có thể đây giống như một bài kiểm tra, một thử thách mà nếu Thục vượt qua được, cô sẽ có được cái gật đầu từ ba mẹ Tâm. Tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net