Ngoại truyện: Mọi thứ đã bắt đầu như thế (P.3 - end.)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm ngày càng trùm xuống sâu hơn trên những con phố của thủ đô nước Pháp hoa lệ. Những ánh đèn cũng tắt dần khi cả thành phố chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong căn phòng suite của một khách sạn xa hoa bậc nhất giữa trung tâm thành phố là hai trái tim vẫn đang thổn thức. Ở cạnh nhau, chúng không tài nào chợp mắt.

Sau ba tiếng đồng hồ, Tâm và Thục đã "xử" hết chỗ rượu được đặt sẵn trong mini bar. Từ whiskey đến vodka, rum hay cognac, các vỏ chai nhỏ xíu cứ lần lượt được thả xuống sàn lăn lông lốc. Giữa những tâm sự thầm kín, họ uống, rồi uống, rồi uống. Kể cả với một "trùm" rượu như Tâm, có lẽ đã lâu lắm rồi cô chưa uống rượu trong một không gian như thế này. Chui vào giữa những lớp chăn, Tâm uống mà không cần phải suy nghĩ đến việc không kiểm soát được bản thân, hay những kẻ sẽ tranh thủ lợi dụng những lúc cô say xỉn. Nằm cạnh người bạn cô hoàn toàn tin tưởng, Tâm thấy an toàn và khoan khoái đến lạ lùng. Cô có thể nói tất cả những gì mình muốn, nhưng cũng có thể chỉ lặng im tận hưởng sự dễ chịu của việc có một người ở bên cạnh. Ở cạnh Thục, Tâm không cảm thấy cần phải lắp đầy những khoảng im lặng mà với người khác sẽ là rất ngượng ngùng bằng những lời sáo rỗng hay những câu đùa gượng ép.

Càng uống, Tâm càng thấy khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại. Cô và Thục vốn thân thiết, nhưng Tâm không phải là người dễ chia sẻ với bất cứ ai. Hơn nữa, mỗi lần gặp Thục, cô vẫn luôn cảm thấy một thứ năng lượng bí hiểm khiến cô hồi hộp hơn bình thường. Không biết có phải do nụ cười toả nắng lần nào cũng khiến Tâm thấy thời gian dừng lại một giây, hay cái cách mà Thục ôm chặt cô một cách chẳng ngại ngùng gì, hay cái chạm đầy chủ động của Thục trên má Tâm. Chỉ biết rằng, Thục vẫn luôn biết cách làm cho tim Tâm đập nhanh hơn một chút, hay trước mỗi khi gặp, Tâm luôn vô thức đưa tay lên chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo. Tâm luôn nghĩ Thục rất đẹp, nhưng cô không biết đó chỉ là sự ngưỡng mộ hay chính cô cũng có những phút giây "xao xuyến" trước vẻ đẹp tinh khôi ấy.

Dù sao thì, càng đưa nhiều thứ thức uống có-khả-năng-khiến-con-người-ta-bộc-lộ-hết-bản-chất-thật ấy vào người, Tâm càng thấy thoải mái hơn trước người bạn mà cô luôn giành cho một thứ tình cảm đặc biệt. Cô tựa vào người Thục, khóc rồi lại nín, kể hết tất cả những vướng mắc trong lòng, về mối tình kéo dài nhiều năm mà cô nghĩ sẽ không còn cứu vãn được nữa. Không biết có phải vì được san sẻ bớt nỗi lòng không, nhưng càng đi sâu vào trong màn đêm, Tâm càng không thấy buồn nữa. Cô tự hỏi, có lẽ hạnh phúc nằm ở những điều rất giản đơn như thế này.

Ba giờ sáng. Tâm đã khá say. Thục dù uống ít hơn rất nhiều nhưng vì tửu lượng kém hơn nên cũng đã "ngà ngà". Nhìn thấy Tâm nhắm mắt, hơi thở đều, Thục nhẹ nhàng rút lấy ly rượu trong tay Tâm rồi kéo chăn lên đắp cho bạn.

"Thục...", Tâm nửa tỉnh nửa mơ.

"Ơi? Ngủ thì ngủ đi", Thục đáp.

"Thục đừng về, ở lại với mình đi", Tâm mở mắt, nắm lấy tay Thục chặt cứng.

Thục nhìn Tâm, thoáng chút bối rối vì ánh nhìn của Tâm như xoáy thẳng vào mắt cô. Tâm chưa bao giờ nhìn cô như vậy.

"Ờ... thôi ngủ đi, mai nói tiếp. Mình về, vẫn chưa tẩy trang gì hết này", Thục chối.

"Thục nói thương mình, đúng không?", giọng Tâm hơi nghẹn nghẹn. Chắc chắn đây là giọng nói của một Mỹ Tâm đã say xỉn. Bình thường, có ma nhập Tâm cũng không đủ can đảm nói ra những câu thế này.

"Ừ... thương mà", Thục càng bối rối hơn.

"Vậy thì... ở lại đây với mình đi. Đừng để Tâm một mình", giọng Tâm hơi lè nhè.

Không hiểu sao, Thục thấy tim mình đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cả buổi tối, cô đã cảm thấy Tâm cư xử hơi lạ. Nghĩ Tâm say nên cô đã gạt đi những ý nghĩ vởn vơ trong đầu. Nhưng khi thấy ánh mắt của Tâm nhìn mình, cô nghĩ cảm giác của mình là đúng. Tự nhiên, Thục thấy hơi sợ. Cô không biết phải đối mặt với tình huống này ra sao. Tình huống mà đã rất nhiều lần, Thục nghĩ đến việc nó có thể xảy ra. Biết Tâm từ khi cả hai chỉ còn là những đứa trẻ, Thục hiểu rất rõ Tâm. Những đối xử có phần "đặc biệt" mà Tâm giành cho cô, không phải là Thục chưa bao giờ nghĩ tới. 

"Thôi... mình phải về." Hơi chột dạ, Thục rút tay ra khỏi tay Tâm, có phần hơi quyết liệt và "phũ phàng" hơn ý định. 

Những gì xảy ra trong những giây sau đó có lẽ đã khiến mọi thứ thay đổi mãi mãi...

Tâm giật tay Thục lại khá mạnh khiến cô mất thăng bằng. Chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, Thục đã thấy môi mình đang áp sát vào bờ môi nóng ran của cô bạn đang say xỉn.

Thục không nghĩ được gì nữa. Tất cả mọi thứ đều ngưng lại. Thời gian. Không gian. Khoảnh khắc. Và có lẽ là cả tim Thục nữa.

Nhắm nghiền mắt, Thục thấy nước mắt mình chảy ra. Dù trí não chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, tất cả những gì Thục cảm thấy là những cảm xúc dâng trào không kiểm soát. Cả cơ thể cô như muốn run lên. Hoàn toàn vô thức, Thục đưa tay lên luồn vào tóc Tâm, ôm lấy Tâm khi hai cơ thể đổ dần xuống chiếc giường.

Còn đối với kẻ đối diện, hàng triệu tế bào trong cô dường như đang gào lên đồng ý. Chúng khiến cô tự hỏi tại sao lại chờ đến giờ phút này để làm một việc khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến thế. Cô không cần biết lí do là gì. Chỉ biết rằng, mọi thứ trong cô đang cho thấy những gì cô đang làm là... đúng.

Nhưng rồi khoảnh khắc lịch sử ấy cũng kết thúc. Thục đã chủ động dừng nụ hôn sau vài giây mà sau này nghĩ lại, cô tưởng như mình bị "quỷ nhập". Cô đã hôn lại Tâm, chắc chắn cô đã làm như vậy. Còn lí do vì sao, chỉ có cô mới hiểu.

Thục quay đi, tránh ánh mắt của Tâm, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào cô như muốn xâm nhập vào những mảnh tâm hồn sâu thẳm nhất. Cô đưa tay chạm lên môi, nơi những giọt nước mắt đã đọng lại ướt nhẹp.

"Không sao đâu", Tâm đưa tay lên áp vào má Thục rồi quay mặt cô về phía mình. 

Thục vẫn thở hổn hển. Cô liếc nhìn Tâm chỉ một giây nhưng rồi lại lập tức quay đi. Cô không dám nhìn vào ánh mắt ấy. Bỗng chốc, thứ cảm giác hổ thẹn trào dâng khiến Thục chỉ muốn biến mất khỏi thế giới ngay lập tức.

"Tâm... nghỉ đi", Thục nói khi tụt khỏi giường. Cô quệt tay lau nhanh nước mắt rồi buộc lại giây áo choàng tắm đã tuột ra từ lúc nào. Bất giác, cô liếc vào trong chiếc áo, nhận ra rằng mình không hề mặc nội y. Nhắm mắt, cô nhớ lại khoảnh khắc "chết tiệt" ấy. Hai bờ ngực đã áp sát vào nhau, chắc chắn là như vậy. Thục như muốn độn thổ. Muôn vàn những viễn cảnh chạy xẹt qua trong đầu cô. Tình bạn cô vun vén suốt mười mấy năm nay, cái ranh giới cân bằng hoàn hảo mà cô đã cố giữ gìn, những ý nghĩ mà cả hai đã đều nghĩ đến nhưng tuyệt nhiên không bao giờ nói ra... tất cả đều đã đổ bể chỉ trong một phút giây yếu lòng.

"Sáng mai... Thục gọi cho mình nhé?", Tâm không giữ Thục nữa, nhưng vẫn cố nói với theo. Cô biết hành động đường đột của mình có thể khiến Thục cảm thấy bối rối đến thế nào. Và hành động tưởng như nhỏ bé ấy... có thể sẽ phá hỏng mọi thứ.

"Ừ...", Thục muốn nói thêm gì đó những đầu cô trống rỗng. Cô cũng muốn ngoáy lại nhìn Tâm nhưng không thể. Cúi đầu, cô chạy một mạch ra cửa. 

-------------------------------------

10 giờ sáng. Tâm choàng tỉnh giấc. Những cơn ảo mộng khiến giấc ngủ của cô mê mệt. Giật mình, cô vớ vội lấy điện thoại. Bấm một số điện thoại duy nhất, tim cô đập thình thịnh khi chờ một người ở đầu dây bên kia nhấc máy.

"Bốc máy đi, làm ơn...", cô lẩm nhẩm.

Những hồi chuông cứ thế reo lên không ngớt. 

Một lần. Hai lần. Ba lần. 

Tâm đã thử rất nhiều lần nữa. Và mỗi ngày trong nhiều tuần sau đó. 

Không một lần nào những hồi chuông ấy có dấu hiệu dừng lại.

(Hết)

------

"Sau này thôi đừng làm bạn, bạn bè đâu thể nắm tay..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net