CHƯƠNG 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 39

Triệu Trăn cảm thấy giống như có một con ruồi đang bay nhặng xị trong đầu mình vậy. Mấy năm gần đây, cô hiếm khi hấp tấp giống như là tay mơ với vào nghề như bây giờ vậy.

Ninh Ngọc yên ổn ngồi thưởng thức trà của Triệu Trăn mới pha. Cô nhìn người đối diện, cười nhẹ nhàng, nhưng lại không để cho người đối diện cảm thấy vướng víu tay chân. Triệu Trăn vừa nhìn sang lập tức tay chân luống cuống làm rách mảnh vải may vài chỗ. Triệu Trăn hít sâu vài lần, hận mình không thể đem tấm vải rách này che đi ánh mắt kia, để cho cô ta đừng nhìn mình nữa.

Nhưng làm sao có thể trách Ninh Ngọc được, người ta chỉ là nhìn thoáng qua một cái thôi mà. Nhưng Triệu Trăn lại tự dưng lại thẹn thùng mất tự nhiên. Triệu Trăn vò mảnh vải lại rồi đem vứt vào thùng phế liệu, nhìn qua rồi nghĩ: "Đôi mắt sáng bừng trước ống kính đó, không biết đã câu dẫn biết bao nhiêu người rồi. Ninh Ngọc đúng là người sinh ra để làm người mẫu."

Dựa theo thiết kế ban đầu thì kiểu dáng của quần áo đại khái đã được thành hình. Triệu Trăn đã bàn với công ty về các vật liệu cần thiết cần thiết; đồng thời mời Ninh Ngọc đến để ướm trang phục và giúp hoàn thiện những chi tiết nhỏ.

Việc mời một người làm mẫu để thực hiện bản thiết kế của mình là thói queen từ xưa đến giờ của Triệu Trăn. Bời vì theo quan điểm của cô, điều quan trọng nhất của phục trang là phải thực sự vừa vặn với người mặc. Ninh Ngọc cầm thước dây lên, tỏ ra là mình cũng am hiểu về may đo. Cô dang hai tay ra, nhếhc mép cười rồi nói: "Tới nào."

Cái dáng đứng đó chẳng khác nào như đang muốn ôm Triệu Trăn vào lòng. Triệu Trăn sợ Ninh Ngọc trêu chọc mình, không dám nhìn lên, chỉ biết cắm cúi tập trung đo đạc. Triệu Trăn đưa thước dây qua đầu Ninh Ngọc, luồn qua hai nách, ôm lấy vòng ngực cao tít tắp của Ninh Ngọc.

Mấy đầu ngón tay vô tình chạm vào nơi mềm mại kia làm cho Triệu trăn tự dưng đỏ mặt. Đều là phụ nữ với nhau, làm sao mà người ta lại có cơ thể chuẩn đến như vậy chứ. Mình còn lùn hơn người ta cả cái đầu. nghĩ đến đó, Triệu Trăn khẽ thở dài trong lòng, rồi cô nhanh chóng vứt bỏ cái suy nghĩ đó mà chuyên tâm vào công việc.

Mở phần mềm tạo mẫu ra, Triệu Trăn lưu lại những dữ liệu về các số đo của Ninh Ngọc. Rất nhanh chóng, máy tính đã phác họa ra thân hình người mẫu. Bản thiết kế chi tiết theo công thức sẽ quyết định một bộ quần áo xấu hay đẹp, và Triệu Trăn là một người rất cầu toàn về vấn đề này. Hình ảnh của mẫu thiết kế dần dần được họa lên trên máy tính, bắt đầu xuất hiện những đường cong mềm mại như những con sóng nước, những nếp gấp ba chiều dần hiện lên một cách rõ ràng thành từng lớp. Triệu trăn tập trung nhìn vào bản thảo trên máy tính, đồng thời dùng mắt ước lượng cơ thể của Ninh Ngọc so với bản vẽ. Cô tưởng tượng Ninh Ngọc đang mặc bộ đồ do cô thiết kế.

Chiếc áo sườn xám Trung Quốc cách tân này, ban đầu được thiết kế theo hình chữ 'H' làm nét chủ đạo. Mẫu thiết kế này nhắm vào những phụ nữ độ tuổi ba mươi, điềm tĩnh, trang trọng và tự nhiên. Nhưng mà lần này Triệu Trăn là thay đổi ý định. Chiếc áo này thể hiện eo thon, mông to, ...Mẫu thiết kế trên máy tính ngày càng hiện lên những đường nét yểu điệu, đẹp đẽ của chiếc sườn xám.

Kế hoạch ban đầu là sự kết hợp hài hòa giữa chất liệu vải mềm và dây gai, có lẽ là nên sửa lại một chút. Triệu Trăn trù tính trong lòng. Nếu như thay đổi hoàn toàn bản thiết kế ban đầu và thiết lập lại một mẫu mới thì thời gian còn lại sẽ rất ít. Nhưng mà một nhà thiết kế thời trang sẽ không bao giờ từ chối một sản phẩm mới tuyệt vời hơn so với mục đích ban đầu.

"Xem ra tôi đã truyền cảm hứng cho nhà thiết kế nổi tiếng nha." Quả nhiên khi tập trung cao độ thì Triệu Trăn không màng gì tới xung quanh. Ninh Ngọc chờ lâu sinh nhàm chán, cô đi đến phía sau Triệu Trăn và nhìn thấy một bản thiết kế đầy màu sắc đang được hoàn thiện.

Triệu Trăn gửi mẫu vẽ đi rồi tắt phần mềm trên máy tính, cô thả người dựa vào ghế, ngửa đầu nhìn Ninh Ngọc cười, trên trán lấm tầm mồ hôi, cảm giác thành tựu dâng cao trong lòng.

Ninh Ngọc khom lưng cúi đầu xuống. Một khuôn mặt xinh đẹp như bồng bềnh trước mặt Triệu Trăn. Ngọn đèn trần trong phòng khách bị chắn sáng, chỉ còn lại sự chói lòa tỏa ra từ khuôn mặt xinh đẹp kia. Triệu Trăn nhìn thấy Ninh Ngọc cúi sát mặt vào mặt mình, cảm thấy hơi choáng váng, đồng tử của cô giãn ra phút chốc, cô không còn nhìn rõ mọi thứ mà chỉ cảm nhận được khuôn mặt kia như kh6ng có thật vậy.

Trong vài giây, Ninh Ngọc duỗi tay qua mặt Triệu Trăn, rồi chồm qua vai cô, với tay đặt ly cà phê trên bàn: "Cà phê pha cho cô để trên bàn này. Cô có mệt không."

Triệu Trăn vì quá mải mê với công việc mình mà không nhận thấy Ninh Ngọc đã pha cho mình một ly cà phê. Triệu Trăn ngồi thẳng lưng lên, Ninh Ngọc cũng đứng thẳng lưng trở lại. cả hai mặt đối mặt với nhau. Triệu Trăn cầm ly cà phê vừa mới pha lên. Cốc cà phê mới pha còn nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút.

"Cảm ơn. Lâu rồi không có ai pha cà phê cho tôi uống." Triệu Trăn nhấp một ngụm cà phê. Phong cách uống cà phê của Triệu Trăn cũng không khác gì lúc cô đang thưởng thức trà. Từ tốn cầm tách cà phê bằng hai tay, lắc nhẹ cốc ngắm nhìn từng gợn nước lăn tăn, điệu bộ e ấp như là một tiểu thư khuê các.

Ninh Ngọc tỳ tay lên lưng ghế Triệu Trăn, ghé vào tai cô và thỏ thẻ: "Tôi biết là cô ít uống cà phê và thường hay uống trà. Trong bếp toàn là ly dùng để uống trà. Nhưng mà, uống trà lâu như vậy, lâu lâu đổi khẩu vị một chút cũng tốt mà, phải không?"

Triệu Trăn quay lưng về phía Ninh Ngọc. Mùi hương của Ninh Ngọc hòa quyện với hương vị đắng của trà trong mệng cô phả vào tai của Triệu Trăn. Mặc dù không quay đầu nhìn về hướng Ninh Ngọc nhưng Triệu Trăn vẫn chắc chắn rằng người kia đang ở sát sau lưng mình, cô nghĩ thầm trong lòng: trà này là ôti pha cho cô uống, trước giờ vẫn chưa từng cảm nhận được mùi vị cùa nó lại thơm thoang thoảng đến như vậy.

"đại khái là sáng ngày mốt chúng ta có thể hoàn thành xong bộ trang phục. Chờ hàng mẫu hoàn chỉnh gừi về rồi tôi sẽ chỉnh sửa lại lần nữa. Mấy ngày sắp tới sẽ phiền cô nhiều."

"Khách sáo quá vậy."

Sau khi tiễn Ninh Ngọc về, Triệu Trăn mang hai tấm khăn đã được giặt sạch phủ lên bàn. Cô đặt một ly sứ họa tiết đơn giản nhỏ nhắn kế bên một chiếc ly gốm cao thon được trang trí sặc sỡ. Nhìn kiểu nào cũng thấy không xứng, không phù hợp với gu thẩm mỹ của nhà làm nghệ thuật như Triệu Trăn. Mặc dù nhìn chung vẫn cảm thấy không thuận mắt, tuy nhiên cái không thuận mắt này chính là do thói quen mà thôi. Càng ngắm nhìn lâu lại càng cảm thấy cái tổ hợp không hài hòa này có thể gây ấn tượng mạnh.

Con lắc của chiếc đồng hồ quả lắc chuyển động qua lại làm cho Triệu Trăn đang ngẩn người chợt rùng mình. Cô thầm nghĩ rằng mình đã trở nên quá rảnh rỗi ròi. Chuyện nhỏ như vậy cũng làm mình thẩn thờ suy nghĩ cả nửa ngày. Tự nhiên lãng phí biết bao nhiêu thời gian.

Trước kia mình đâu có như vậy. lúc ở cùng người kia thì cả hai vẫn có thể chuyên tâm từng giây từng phút vào trong công việc.

Cảm giác buồn bã trào dâng như một làn sường mù bao phủ cả đáy lòng. Triệu Trăn thở dài, cầm quần áo vào nhà tắm. Cô nhắm mắt hứng dòng nước từ vòi sen chảy lên mặt.

Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của Triệu Trăn, Ninh Ngọc sải chân bước nhanh hơn. Ở trước mặt Triệu Trăn, mình giống như một cái bình hoa chỉ có thể ngồi một chỗ. Thế như không hiểu vì sao thời gian lại trôi qua thật nhanh chóng. Thoắt cái trời đã sụp tối, mình đã trễ hẹn với Tiểu Như nửa giờ rồi.

Lần đầu tiên Ninh Ngọc gặp Tiểu Như. Lúc đó mặt Tiểu Như đỏ bừng, co rúm người để tránh né những cái nhìn của những người xung quanh. Ninh Ngọc nhìn thấy hình chú thỏ bông được thêu trên túi xách của Tiểu Như làm cô nhớ tới đứa me gái bé bỏng ngày trước của mình. Ninh Ngọc cũng là người có mặt mũi ở đây nên lời nói của cô cũng có một chút sức nặng. Hướng về phía Tiểu Như đang lạnh run nói: "Tới đây." Hai chữ này làm cho Tiểu Như giật mình, buồn vì mình không được ủ ấm bằng tấm áo bông dày cộm, khẽ đưa mắt nhìn, run run.

Ninh Ngọc biết Tiểu Như là bị bắt cóc và bị bán đến đây, cô bắt Tiểu Như ngẩng đầu lên nhìn. Khi nhìn thấy đôi mắt to này giống như em gái mình bảy tám phần, Ninh Ngọc biết rằng mình không thể bỏ mặc cô bé này.

Kể từ khi nhận nuôi Tiểu Như, Ninh Ngọc trở thành trụ cột gia đình. Cô đưa Tiểu Như về phố biển, cố gắng tìm một công việc. Mọi thứ dần dần đi vào ổn định. Tiểu Như cũng càm thấy mình như một đứa nhỏ dính như sam vào Ninh Ngọc, cái từ "dính như sam" này làm Tiểu Như luôn khó chịu giống như là ăn phải một cái bánh bao bị mốc, làm cô phải suy nghĩ mỗi ngày. Cho đến một ngày chuyện gì đến cũng phải đến.

Khi Ninh Ngọc nói với Triệu Trăn câu nói: "Cô là người rất vừa ý tôi." như sét đánh bên tai Tiểu Như. Nó cứ lởn vởn trong đầu cô không cách nào gạt đi được. có lẽ chỉ vì mình là đứa được nhặt về nuôi, đã ép chị Ninh buộc phải là chuyện không muốn. Cô muốn giúp đỡ Ninh Ngọc phần nào nhưng lại không biết phải làm sao. Bất giác lại nhìn thấy những tin nhắn của một vị khách thường hay nhắn cho mình, hứa hẹn sẽ tìm khách hàng cho mình.

Cũng may khi đó gặp phải Triệu Trăn nên việc đó không thành, nhưng Ninh Ngọc lại làm như không có gì xảy ra, và việc ấy cũng không làm sao cả.

Ninh Vũ cảm thấy mình không phải Phật Tổ Như Lai, không quá ôm đồm bảo bọc cô gái nhỏ, cũng không có tâm trạng đi xem mắt ai. Nếu không là gì sai thì sẽ không sao cả. Vận mệnh nằm trong tay của chính mình.

Ninh Ngọc hẹn với Tiểu Như là cùng về nhà lúc năm giờ. Nhưng bây giờ đã gần sáu giờ rồi, hít sâu một hôi, cô đẩy cửa bước vào nhà, đi thẳng đến phòng của Tiểu Như. Cô vén tấm chăn bông trùm kín lên người của Tiểu Như lên. Đôi mắt của Tiểu Như đỏ hoe, cô bé thút thít khóc trong chăn.

Ninh Ngọc ôm lấy Tiểu Như vào lòng, cô không biết phải làm sao: "Tiểu Như, đừng khóc nữa."

Tiểu Như vùi mặt vào lòng Ninh Ngọc, vừa nghe Ninh Ngọc dỗ dành, cô liền xúc động muốn khóc nữa, nhưng lại mím môi có nén tiếng nấc.

Ninh Ngọc vuốt tóc Tiểu Như: "Em gái lớn rồi, sao lại có thể quá nhõng nhẻo với chị như vậy được. Em nên có cuộc sống riêng của mình."

"Ai muốn là em gái của chị chứ." Sự kiềm nén bấy lâu nay đột nhiên bùng nổ. Tiểu Như ôm chặt lấy Ninh Ngọc. Đôi cánh tay gầy guộc siết chặt eo của Ninh Ngọc không chịu buông. Sau khi phát tiết xong, cô khóc còn nhiều hơn, cả người cô run rẩy theo tiếng khóc của mình trong lòng Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc ngẩn người, cả vạt áo của cô đã ướt đẫm nước mắt của Tiểu Như, cô muốn đưa tay vỗ về vai của Tiểu Như nhưng tay đưa lên rồi vẫn không hạ xuống người Tiểu Như được.

Mình...Tiểu Như, tại sao mọi việc lại trở thành thế này? Mình thật không cứng đáng để làm một người chị tốt.

Ninh Ngọc đờ đẫn nhìn lên tường nhà trắng muốt, ánh mắt kinh ngạc, rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh nói: "Tiểu Như, ngẩng đầu lên nhìn chị này."

Mười giây, một phút, hai phút, tiếng khóc dần dần lắng xuống, Tiểu Như cố gắng nín khóc một cách ngoan ngoãn, chỉ còn lại vài tiếng thút thít nho nhỏ trong cổ họng.

Ninh Ngọc là người lặn lộng rất nhiều trong cuộc sống, cô đã gặp qua rất nhiều loại người, nên thường tùy ý mà nói chuyện. nhưng đối mặt với người mà cô coi là em gái từ sâu thẳm trong lòng. Ninh Ngọc thực sự không biết phải làm sao. trước giờ không ai dạy cô cách đối mặt với người thân của mình, cô lo lắng, sợ rằng nếu nhẹ quá thì sẽ không giải quyết tốt ráo mọi chuyện, còn quá thẳng thừng sẽ làm tổn thương người kia.

"Lau nước mắt đi em." Ninh Ngọc nói.

Lúc này, Tiểu Như giống như bao đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô bé đưa mu bàn tay trắng nõn của mình quệt nước mắt.

"Chị đã xác định rằng em chính là em gái của chị". Ninh Ngọc dịu dàng nhưng dứt khoát, giống như là vừa dọa một đứa trẻ đang sợ hãi, vừa dỗ dành nó bằng một viên kẹo nhỏ. Cô vừa vuốt ve Tiểu Như vừa dỗ dành: "Tình từ lúc em gái của chị bị bán đi cho đến bây giờ cũng đã hai mươi năm. Chị đã nhớ nhung nó rất nhiều, nó như một khoảng trống trong trái tim của chị vậy. Nhưng Tiểu Như này! Từ khi gặp em, em đã lấp đầy khoảng trống đó.

Tiểu Như trong lòng Ninh Ngọc chợt run rẩy nhiều hơn, cơ thể gầy yếu của cô dường như sợ hãi điều gì đó đến kiệt sức.

"Vì vậy, em làm em gái của chị nhé, được không?"

Tiếng 'được không' của Ninh Ngọc như rơi vào thinh không. Tiếng khóc một lần nữa vang lên, hai dòng lệ tuông rơi không dứt. Tiểu Như đưa tay bưng mặt, cô vừa khóc lắc đầu nguầy nguậy.

Ninh Ngọc ngồi im như tượng. Cô cứ giữ tư thế như vậy chờ cho Tiểu Như bình tĩnh lại.

Tiểu Như cúi đầu hôn Ninh Ngọc, bờ môi cô ướt đẫm nước mắt, lưỡi cô cố len lỏi vào miệng Ninh Ngọc, muốn cạy hai hàm răng của cô ấy để đi vào bên trong, muốn đưa cái vị mặn của giọt nước mắt đau khổ của mình cho Ninh Ngọc nếm trải. Nước mắt của Tiểu Như nhạt nhòa chảy vào bên trong miệng Ninh Ngọc.

Tay của Ninh Ngọc bị nắm lấy, dẫn dụ vào bên trong chiếc vảy ngủ, luồng vào bên trong quần lót. Khuôn ngực trắng nõn nà, nhấp nhô như ẩn như hiện bên dưới chiếc váy ngủ đang trợt xuống, lộ ra một làn da trắng ngần đẹp như tranh vẽ.

Một giây tiếp theo, Tiểu Như bị dẩy ngã ngửa ra trên giường. Cô lóa mắt vì ánh sáng chói mắt trên trần nhà chiếu rọi xuống, đầu óc quay cuồng đứng dậy. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net