I.Quả ớt chuông giữa trời đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huy vừa chạy vừa thở hồng hộc, vừa lẩm bẩm cầu chúc rằng mình sẽ không bỏ lỡ chuyến bus 28 chạy qua điểm dừng quen thuộc, thế nhưng, trong ánh mắt thẫn thờ của Huy là làn khói mờ ảo của chiếc xe bus. Sâu thẳm trong làn khói thơ mộng như khói sương Đà Lạt những ngày thu là tiếng rên rỉ của Huy, vì nó biết rằng, lỡ chuyến xe này thì hắn sẽ chậm giờ làm, rồi thì trừ lương, rồi thì bị chị Lan quản lý nhìn đăm đăm bằng ánh mắt "không thể dung thứ được".

Đầu đuôi chuyện này cũng tại ông Hải "hói"- người thầy đáng kính (sợ) trong mắt sinh viên- chủ bộ môn Triết- người đàn ông với biệt tài ru ngủ bằng những vấn đề xã hội nóng bỏng theo cách nhìn của môn khoa học thần bí nhất Quả Đất.

"Ông Hải hói ơi là ông Hải hói, ông giết tôi rồi... lương của tôi... thưởng của tôi... chuông đã đổ sao thầy vẫn phiêu.... Giời ơi là Giời.."

"Cậu ơi...Xe bus 28 đã đi qua chưa ạ?"

Trong lúc Huy đang giậm chân đấm ngực than thân trách phận thì có tiếng thỏ thẻ từ đàng sau khiến nó giật mình, một cô nàng cũng xinh xắn thấp thấp nho nhỏ đang giật giật áo Huy một chút, khiến nó sực tỉnh. Rồi bằng một phản xạ khó tin, hắn rên rỉ trong đau xót:

- Xe đi qua rồi thì tôi ở đây làm cái giề?

Rồi Huy quay lưng đi luôn để mặc con bé ất ơ kia đứng sau lưng, hắn có một tính xấu là khi nó bực tức thì đâu đâu cũng là chỗ trút giận của hắn được. Mà nhìn kỹ thì con bé kia cũng khá xinh xắn, da trắng hồng, tóc đuôi ngựa buộc cao, mà trời Đông xám xịt như này mà chơi nguyên bộ áo Bách Khoa đỏ chóe thế kia, trông không khác gì một quả ớt chuông cả.

Thoáng nghĩ thế, Huy phì cười, lẩm bẩm "Thế ra không phải sắn, mà là ớt chuông Bách Khoa à, của nhà trồng được.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net