Chương 18 - Khuôn mặt ngại ngùng ( phần 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vứt cặp lên bàn học , nặng nhọc đi vào phòng tắm . Nhìn vào gương , mặt tôi vẫn còn hơi đỏ . Tôi tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm . Vừa ra thì mẹ tôi đã ngồi trên giường từ lúc nào , chắc lúc nãy tắm nên không nghe thấy . Tôi lết bết đến cạnh mẹ , ôm mẹ , dụi dụi đầu vào vai mẹ . Tôi thấy mẹ ngày càng già đi , phụ nữ trên thế giới này đều phải chịu khổ rất nhiều . Nào là sinh con đẻ cái , bận bịu công việc nhà đến công ty , đầu óc quay cuồng . Không suy nghĩ được một chút gì cho tương lai .

" Con à , đừng có nhõng nhẽo nữa . Con gái lớn rồi , lớn lên con còn phải đi làm , ra ngoài xã hội . Con gái là phải mạnh mẽ lên , để sau này còn chống cự được , không ỷ lại vào ba mẹ , có biết không ? " - Mẹ tôi nói như thế làm tôi lại suy nghĩ nhiều hơn , đầu óc tôi rất là phong phú , tôi kiềm lại nước mắt mà trả lời mẹ :

" Dạ , con biết rồi , con hiểu rồi . "

" Biết rồi , hiểu rồi thì ngồi đàng hoàng lại , mẹ đã nấu cháo cho con ăn rồi , thuốc cũng để sẵn trên bàn rồi . Ăn xong thì nhớ mà uống thuốc rồi mau mau lên giường ngủ , nghe rõ chưa ? " - Mẹ tôi khí thế hào hùng ra lệnh

" Nghe rõ rồi thưa bà Trương . " - Mẹ cười hiền từ vuốt vuốt tóc tôi , sau đó lại vuốt đến cái mặt cà chua của tôi rồi đứng lên , mở cửa phòng đi ra ngoài .

Tôi nhìn nhìn bát cháo thịt bầm mà mẹ nấu , nhìn là hấp dẫn lắm rồi . Mẹ tôi là người rất khéo tay mà , còn nấu ăn rất ngon nữa . Tôi múc 1 muỗng cháo cho vào miệng , nhai nhai rồi nuốt nuốt . Tôi thật muốn khóc a~~ . Cố gắng lắm tôi mới xử xong bát cháo ngon lành kia , nó cứ nghẹn nghẹn làm tôi chỉ muốn khóc thật to nhưng tôi đã kiềm chế bản thân . Tôi với tay lấy thuốc mà ba mua , lấy chai nước khoáng cạnh giường , uống từng viên một . Vị đắng của tôi làm tôi khó chịu , từ nhỏ đến lớn tôi rất ghét uống thuốc và rất ghét đi đến bệnh viện , ăn cơm bệnh viện . Đồ ăn ở nơi đó , sao có thể so sánh với đồ ăn mà mẹ tôi làm được chứ ?!

Uống thuốc xong , tôi nằm lăn lóc trên giường , trằn trọc mãi mà không ngủ được . Lẽ ra uống thuốc rồi thì giờ này tôi đã khò khò rồi , nhưng tôi lại nhớ đến chuyện lúc chiều , Minh Luân và Tuấn Nhân . Hai cậu ta , không biết đã xảy ra chuyện gì , mà đi theo tôi suốt nửa quãng đường về nhà . Nếu tôi không la mắng họ , chắc hai người họ đã đi theo tôi về nhà luôn rồi . Suy nghĩ đến mỏi mòn và một phần do thuốc đã có tác dụng nên tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ ngàn thu ... ấy , giấc ngủ ngàn thu là đi đời rồi !!! Giấc ngủ say mới đúng !!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Hết chương 18 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net