"Tình cờ nhặt được."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm TaeHyung và JiMin mang tiền đến nhà chính của Choi HyunWoo, lão đã ngồi đó thương lượng cùng Kim NamJoon được hai tiếng.

- Tiến độ làm việc của các cậu thật đáng khen, hai đứa con gái của ta vẫn luôn cẩn trọng trong mọi việc, nhất là khi bòn rút của công, vậy mà tiền từ chỗ chúng lại được đem về sớm nhất.

- Ngài Choi quá lời rồi, hai vị tiểu thư đúng là rất cẩn thận, vẫn giữ bên người mấy món vũ khí. Có lẽ là do chúng tôi may mắn thôi.

JiMin mỉm cười, tiến đến cạnh NamJoon và ngồi xuống, đôi tay vân vê đĩa trà vừa được mang lên, thầm liếc về phía chiếc cốc đã nguội ngắt vì chưa được chạm qua của NamJoon. Kim TaeHyung cũng đã nhận ra sự khác thường của thứ nước uống này, lơ đãng đưa lên mũi và nín thở, sau đó phán như mình thật sự vừa ngửi được mùi kì lạ nào đó.

- Đây là gì vậy ngài Choi, tôi thấy nó không giống trà bình thường cho lắm?

- Trà này chiết xuất từ thảo dược mà Choi gia ta trồng được, không bán ngoài thị trường, các cậu thấy lạ cũng là điều đương nhiên. Nước trà có tác dụng thanh lọc chất độc và bồi bổ cơ thể, rất tốt cho những người luôn vận động mạnh như các cậu.

Choi HyunWoo kín đáo mỉm cười, chớp mắt nói như thật.

- Ồ? Thì ra Choi gia các ngài vẫn còn mảnh đất yên bình trồng thảo dược? Chúng tôi hôm nay cũng coi như được mở mang tầm mắt. Có điều... trước khi đến đây hai chúng tôi đã uống qua nước trắng, tấm lòng này của ngài xin phép không nhận vậy. - JiMin tiếp tục mỉm cười, trong lòng đã muốn rút súng ra bắn tan óc lão già giả dối trước mặt.

Biểu tình Choi HyunWoo thoáng cứng đờ, sau đó lão đảo mắt, cầm chén trà của chính mình đưa lên môi, nhấp một ngụm.

- Không sao, mặc dù ta sẽ không hạ độc các cậu, nhưng cẩn thận một chút cũng tốt, chuyên nghiệp.

Kim NamJoon im lặng nãy giờ, nghe thấy giọng điệu ra vẻ ta biết hết nhưng ta sẽ khoan dung cho lũ trẻ các cậu của lão mà mất dần sự hứng thú.

- Ta nên bàn tiếp đến việc chuyển khoản thưa ngài Choi. Hợp đồng cũng đã xong xuôi, mong ngài không đơn phương phá bỏ giao kèo giữa chúng ta.

- Được rồi, tuổi trẻ các cậu thiếu kiên nhẫn quá, còn mấy thứ nữa đã được đem về đâu. - Choi HyunWoo ngả lưng, một cô nàng ăn mặc mát mẻ vẫn luôn dán chặt mắt lên cơ thể nam tính của NamJoon từ đầu ngay lập tức sáp đến bóp vai cho lão, bộ ngực ẩn hiện đưa đẩy có chủ ý.

NamJoon bị soi mói riết thành quen, đôi mắt nhìn nàng ta như nhìn một viên gạch lát sàn nhà. Cô nàng không biết đọc ý nghĩ của người khác qua ánh mắt liền ngại ngùng cúi đầu, e thẹn như một đoá hoa chưa nở rộ, mà TaeHyung thìn thấy cảnh này xong liền rất muốn chỉ thẳng mặt nàng ta mà cười ha ha.

- Ông chủ, có ba người muốn gặp ngài.

Gã bảo vệ đột nhiên từ ngoài cửa đi vào, cúi người cung kính báo tin.

- Trông thế nào? - Lão hỏi.

- Thưa, một người hình như bị thương, hai người còn lại đều mang theo va-li đựng đồ.

NamJoon chợt nhướn mày khi nghe thấy hai chữ bị thương, hành động nhỏ này rơi vào đôi mắt cáo già của lão Choi, ông ta cười khẽ một tiếng và gật đầu đồng ý.

- Khách của ta.

- Đã rõ. - Gã bảo vệ xoay người. - Mời họ vào.

Tức thì Jung HoSeok liền tuỳ tiện thảy chiếc va-li vào tay một gã bảo vệ, vui vẻ bước vào, theo sau là Jeon JungKook đang vác trên lưng một người. Sở dĩ không nói là nam hay nữ, bởi người này có vóc dáng thực nhỏ bé, phần thân trên được JungKook dùng áo vét dài của mình bao lại, chỉ chìa ra đôi chân thon trắng nõn.

- Chuyện gì đây Justin?

NamJoon nhíu chặt chân mày, bao ngạc nhiên cùng thắc mắc được thể hiện qua một câu hỏi. Đáp lại vị đội trưởng chỉ là cái nhún vai hết sức gợi đòn của thằng em.

- Tình cờ nhặt được.

NamJoon đơ cả người, sau đó cũng chỉ có thể bất lực nhìn sang HoSeok.

- Hoá đơn nhận hàng của cậu Choi và phần kilogram ma tuý thừa ra chúng tôi đã giúp ngài đem về đây. Còn chuyện cậu út, máy quay đã được đặt, tôi cũng cài virus thăm dò trong máy cậu ấy xong, chỉ là trong lúc thực hiện nhiệm vụ có một ả đàn bà cứ uốn éo bám lấy, bị tôi lỡ tay đẩy một cái, thế nhưng đã ngã chết rồi. Lăn ba vòng cầu thang xong liền chết.

Jung HoSeok thản nhiên kể lại, ánh mắt liếc qua cô nàng mát mẻ mang theo vài phần ghét bỏ, cứ như ngồi đó không phải con người mà là một đống phế thải vứt đi.

- Tốt, tốt lắm. Không sao cả, chỉ là loại đàn bà khát tình, chết vài đứa cũng được.

Choi HyunWoo hài lòng vuốt ve bộ ngực đầy đặn của người ngồi cạnh bên, miệng lại nói những lời không có nhân tính. Cô nàng mát mẻ lần thứ hai bị doạ cho tắt cơn khát tình.

Chợt nghe 'cạch' một tiếng, tất cả theo hướng âm thanh phát ra mà quay đầu, chỉ thấy cánh tay gã thủ hạ vừa báo tin nổi bọt xì xèo như đang sôi lên, dưới chân là hai cốc trà đổ lênh láng.

- Xin lỗi, lỡ tay. - JungKook lười biếng che miệng ngáp, ngữ khí bình tĩnh như đang hỏi hôm nay ăn gì, hoàn toàn không có chút áy náy hối lỗi nào.

- Ngài Choi, ngài hẳn là biết những người thô thiển như chúng tôi không hợp uống trà đi?

JiMin nhướn mày, gằn giọng thể hiện sự thiếu kiên nhẫn đã đạt đến cảnh giới báo động. Bị nhắc nhở một lần rồi, tại sao lão ta còn dám đem thứ nguy hiểm này lên nữa?

TaeHyung nheo mắt, liếc thấy mấy gã bảo vệ xung quanh sắp rút súng ra đến nơi liền vội vã kéo sát cậu về phía mình, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Christian.

JiMin hậm hực thở ra một hơi, bàn tay nhỏ nhẹ vỗ vào cánh tay của TaeHyung để nói rằng mình đã bình tĩnh lại rồi.

- Tôi sẽ coi như ngày hôm nay không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra cả. Chuyển khoản xong và chúng ta sẽ không biết nhau từ đây, thưa ngài Choi. -Kim NamJoon bình tĩnh đứng dậy, vén tay áo nhìn đồng hồ, đáy mắt chợt hiện lên chút lo lắng.

- Yên tâm, tiền sẽ được chuyển đến trong đêm nay. Các cậu thành công làm ta hứng thú rồi đấy, mong rằng lần sau có thể hợp tác vui vẻ.

Choi HyunWoo bật cười, lão cũng đứng dậy và làm cái việc mà trước nay lão chưa từng làm - tiễn khách.

- Khiến ngài thất vọng rồi, nhưng BangTan không làm việc lần thứ hai với cùng một đối tượng.

NamJoon đeo lên chiếc kính đen thời thượng, che đi đôi mắt sắc bén, xoay người bước đi luôn với điệu bộ như muốn nói rằng: Đéo cần lão tiễn.

Cả đoàn người quy củ theo sau, và Jung HoSeok đi cuối cùng tinh nghịch giơ ngón giữa lên với gã đứng canh cửa. Hành động này rơi vào mắt Choi HyunWoo, nhưng ông ta vốn không phải là người của thời đại này, cũng mắt nhắm mắt mở coi đó là một cử chỉ chào hỏi.

Mà gã canh cửa không được phép nói chuyện, lúc này đã tức đến tím tái mặt mũi.

***

- Tăng tốc đi hyung.

JungKook cảm nhận được người trong lòng đột nhiên run lên như sốt rét, cánh tay liền gia thêm vài phần lực và đề nghị với HoSeok phía ghế lái.

- Quan tâm nhỉ?

TaeHyung đánh mắt, khuôn mặt người kia bị JungKook chôn trong ngực thằng bé nên hắn không thấy rõ, nhưng độ tò mò từ nãy đến giờ chỉ tăng chứ không hề giảm.

- Anh đừng nói nhảm nữa. - JungKook cau mày xoay người sang hướng khác, quyết định xem nhẹ ông anh không nghiêm túc của mình.

- Đấy JiMin, mày xem nó tìm được người yêu xong rồi không thèm coi anh nó ra gì đây này! Tao đang rất tủi thân...

TaeHyung khoa trương làm mặt mếu máo với JiMin, biểu hiện rõ ràng cần người an ủi, sau đó đôi tay thật - tự - nhiên ôm cậu vào lòng.

Trên đời này người hiểu rõ Kim TaeHyung nhất cũng chỉ có Park JiMin, cậu sao lại không biết khi nào hắn diễn kịch và khi nào hắn thật sự tủi thân được. Vì thế, JiMin tỏ ra hiểu ý mà vỗ nhẹ lưng TaeHyung vài cái.

NamJoon trao đổi ánh mắt với HoSeok, cả hai đều im lặng không có nghĩa là họ không quan tâm. Chỉ là qua cái nhún vai của người đối diện, NamJoon hiểu rằng HoSeok cũng chẳng biết nhiều hơn mình là bao.

Vì thế, vị đội trưởng quyết đoán thu lại tầm mắt của bản thân, trong lòng tự cân nhắc câu từ để chốc lát còn hỏi chuyện đứa em út. Sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, hắn quay sang hỏi cậu bạn đồng niên, cốt cũng để bầu không khí trong xe thoải mái hơn một chút.

- Về chuyện mày vừa nói ở nhà lão Choi, ả đàn bà đó...

- À, ả đẩy ngã chết ấy hả? Tao chém gió thôi, làm gì có người nào dễ chết như vậy. Lúc đó tao cũng muốn thăm dò lão ta nên mới nói thế, ai mà ngờ, nhân tính lão cũng đủ mục nát rồi.

HoSeok bình tĩnh trả lời, đổi lại là tiếng thở phào an tâm của vị đội trưởng hay lo xa.

- Vậy thì tốt, mà cũng nên tăng tốc mày ạ. Gần nửa đêm rồi, về muộn thế này anh ấy sẽ lo lắm.

***

[HỒ SƠ MẬT]

3. Hope.

- Tên thật: Jung HoSeok.

- Năm sinh: 1994.

- Quốc tịch: Hàn Quốc.

- Tiểu sử: Vào BangTan năm mười bảy tuổi, vượt qua bài sát hạch đặc biệt trở thành một trong những thành viên chủ chốt.

- Lí lịch: [Dữ liệu đã bị xoá].

- Kĩ năng: [Dữ liệu đã bị xoá].

- Sở trường: Luôn thích đấm đá trực diện.

- Điểm yếu: BangTan.

4. Justin.

- Tên thật: Jeon JungKook.

- Năm sinh: 1997.

- Quốc tịch: Hàn Quốc.

- Tiểu sử: Vào BangTan khi mới mười bốn, thể chất và tích cách có phần vượt trội ngoài lứa tuổi, vượt qua bài sát hạch đặc biệt trở thành một trong những thành viên chủ chốt.

- Lí lịch: [Dữ liệu đã bị xoá].

- Kĩ năng: [Dữ liệu đã bị xoá].

- Sở trường: Đánh trực diện.

- Điểm yếu: Hiện tại là BangTan.

. . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net