meow?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chẳng biết đây là thứ bao nhiêu tỉnh dậy ở phòng của viên nhất kỳ, thẩm mộng dao không cảm thấy quá xa lạ nữa. chỗ nằm lạnh lẽo cho nàng biết đêm qua lại không ai ngủ bên cạnh. mùi rượu trên cơ thể khiến nàng không thoải mái, theo thói quen muốn cởi bớt đồ đi.

- làm ơn đừng cởi đồ lung tung trong nhà em nữa.

vạt áo vừa nâng qua đầu đã nghe tiếng em càm ràm ngoài cửa, một tay che mắt và tay còn lại cầm theo ly nước. nàng ngưng động tác, cười khúc khích.

đáng yêu thật.

khẽ hé mắt, yên tâm với suy nghĩ chắc chị hàng sớm sẽ sửa quần áo lại đàng hoàng, nhưng hình như em quên mất nàng là một người kì lạ. nàng tiến đến gần em với với thân trên chỉ còn lại chiếc bra trắng. quay đầu chạy đi lúc này đã muộn, thẩm mộng dao dồn em vào cánh cửa sau lưng, không càn rỡ như mọi khi, mặc cho em đang đơ ra như tượng, nàng chỉ đơn thuần đón lấy ly nước trên tay em uống một hơi. lại phát ra tiếng khúc khích.

- thời tiết dạo này nóng nhỉ?

- chị gái à, bây giờ là tháng 11 đó.

- vậy sao mặt em hay đỏ vậy?

viên nhất kỳ nhanh chân lách người chuồng khỏi phòng ngủ, mặt đã đỏ hết cả lên, để lại đó người con gái lớn tuổi hơn với vẻ mặt thích thú. em ổn định nhịp thở, cố thanh tỉnh bản thân.

thời tiết nóng thật.

nhìn một loạt hành động trơn tru của nàng. rời phòng ngủ đi đến phòng tắm với quần áo trên tay, sau 20 phút bước ra với bộ dạng gọn gàng, ghé ngang bếp mở tủ lạnh rót cho mình ly nước trái cây rồi lấy lát bánh mì phết bơ đậu phộng mà em đã làm sẵn, lại trở ra phòng khách vừa nhâm nhi vừa chơi đùa với bốn con mồn lèo, hai con mèo trong số đó là tiểu ban và tiểu tửu nhà em. xem kìa, với người nuôi chúng nó mấy năm đến béo tròn thì lúc nào cũng xa lánh, hung dữ còn với chị gái chỉ mới gặp gần đây thì ngoan ngoãn quấn quít.

đúng là nuôi tốn pate.

em tự hỏi. từ bao giờ mà trong tủ đồ của em lại có nhiều đồ mà thẩm mộng dao "vô tình" bỏ quên lại vậy? từ bao giờ mèo nhà thẩm mộng dao lại chuyển hộ khẩu qua nhà em vậy? từ bao giờ mà một tháng 30 ngày thì chị ở đây hết 29 ngày vậy? từ bao giờ mà chị tự nhiên như chủ nhân cái nhà này?

khung cảnh hiện tại quá đỗi yên bình và đẹp đẽ như trong những cuốn sách em đã đọc, khi những nhà văn miêu tả về người tình và khoảng thời gian nồng nàng hạnh phúc của họ cùng nhau. em lại tự hỏi về mối quan hệ của mình và nàng. 

bạn bè? không hẳn.

người yêu?...ồ, chắc chắn là không.

đúng rồi, là hàng xóm, là tiền bối khóa trên, là người quen của người quen của em.

vậy tại sao em lại để yên cho nàng thâm nhập vào cuộc sống của em vậy?

- thẩm mộng dao, nhà chị chỉ cách em vài bước chân thôi, không đến nổi mỗi lần say đều đi nhầm đâu. 

- chắc do con tim chị biết đâu là nơi nó thuộc về nên mới dẫn dắt chị bước đến nhà em đấy.

-...

- lát nữa em có tiết không? đi cùng chị đi.

cũng không phải lần đầu đi cùng một xe, dù sao em cũng chưa có bằng lái, thay vì bắt xe thì quá giang chị hàng xóm đến trường cũng không tồi.







nhắc đến chuyện trường lớp lại làm em sầu não. vốn đã vạch sẵn con đường trở thành sinh viên bình thường mờ nhạt, yên ổn trải qua bốn năm đại học, nhưng em tính làm sao bằng đứa viết cái fic này tính, khi mà bà chị họ em là đội trưởng câu lạc bộ âm nhạc, thường xuyên đại diện trường tham gia sự kiện và thi đấu, người yêu của chị gái em lại là cung thủ nổi tiếng đem về không biết bao nhiêu huy chương, cặp đôi vàng trong làng thành tích làm rạng danh đại học gia hưng, thêm đám bạn em không phải hot girl làm mưa làm gió mạng xã hội thì cũng là người có quan hệ rộng. vậy nên từ trước cả khi nhập học, infor của em đã được săn đón nhiệt tình.

tên tuổi viên nhất kỳ trở thành lưu lượng của trường kể từ khi hứa dương ngọc trác đột ngột xông vào phòng học, lôi em đến câu lạc bộ của bà ấy đăng kí với lý do "tài năng của mày mà không được tỏa sáng là một sự lãng phí", clb âm nhạc là mơ ước của hơn nửa sinh viên trong trường, điều kiện để vào thì quá khắc khe, mỗi lần tuyển thêm thành viên, qua quá trình loại trừ thường chỉ một, hai người là vào được. vậy mà em lại được đặc cách trở thành thành viên chính thức, điều này dấy lên làn sóng phản đối, nhiều người cho rằng do hứa dương thiên vị người nhà chứ thực lực của em chẳng đến đâu. đến khi trang chủ của câu lạc bộ đăng tải đoạn video em ôm đàn cover một bản ballad, những người chỉ trích trước đó có lẽ đều kéo nhau đi casting cho bộ phim người nhà quê hết nên chẳng ai hó hé gì nữa, mà giọng hát ngọt ngào cùng ngoại hình soái khí của viên nhất kỳ lại thành công hốt được rất nhiều fangirl.

ai mà biết được chỉ hai ngày sau, fangirl của em chết tâm khi "bà hoàng thị phi" thẩm mộng dao vẫy tay gọi tên em ở giữa sân trường trước khi lao vào lòng em vài giây sau đó. confession trường ngày ấy chính thức sập vì có quá nhiều nghi vấn về mối quan hệ của cả hai được gửi về. khi bị em hỏi về cái ôm bất ngờ, thẩm mộng dao nhìn em với vẻ mặt vô tội.

- chỉ là tự nhiên chị muốn ôm bé thôi~

duyên số luôn là điều gì đó rất kì diệu khi mà chị hàng xóm và em lại ở cùng câu lạc bộ. lúc em bước vào phòng tập trung, nàng một lần nữa niềm nở chào em.

- ỏ kỳ kỳ, tụi mình có duyên ghê.

bỏ qua mấy lời bàn tán và đủ mọi ánh nhìn hướng về bản thân, em lễ phép cúi chào tất cả mọi người trong phòng cùng một lúc rồi ngồi vào chỗ trống cạnh hứa dương - người mà từ đầu đến cuối buổi sinh hoạt hết đưa mắt về phía thẩm mộng dao rồi lại đảo mắt nhìn vào em dò xét, lặp lại cùng một câu hỏi lần thứ 12.

- mày có giấu chị cái gì không?

.

.

.

.

.

- chị không muốn kéo bé ra khỏi thế giới riêng đâu cơ mà chúng ta sẽ trễ học mất.

nàng ôm lấy em từ đắng sau, đặt cằm ở vai, môi gần kề tai em thì thầm. hình như mặt em lại đỏ lên rồi. em không vùng khỏi, cũng không có sức lực để phản kháng, cõi lòng đã sớm vì hành động của thẩm mộng dao mà tan chảy thành nước. đôi khi em thoáng nảy ra một vài ảo tưởng, rằng nàng dành cho em một thứ cảm tình đặc biệt, nhưng rồi lại tự gạt phăng đi, vì dường như nàng luôn ngọt ngào như vậy với tất cả mọi người. sự mất mát khó hiểu bỗng dâng lên, em nhanh chóng rời khỏi cái ôm, lấy cặp sách và mở cửa.

- đi thôi.

- kỳ đợ-

đâm vào lưng khi em bất thình lình dừng lại, nàng khó hiểu ngẩng mặt lên, nhìn thấy bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh đứng trước cửa nhà mình. người đó nhìn viên nhất kỳ, lướt một lượt từ trên xuống dưới như dò xét, kiểu nào cũng tìm không ra thiện chí trong thái độ. chưa để em kịp thắc mắc, nàng đưa chìa khóa, nhẹ giọng bảo em xuống xe trước.

- tối qua chị không về nhà?

- đó đâu phải việc của em. 

là những gì em nghe thấy trước khi ngoan ngoãn xuống hầm gửi xe đợi nàng. vài phút sau đó nàng mở cửa bên ghế lái, bước vào, xin lỗi vì để em đợi rồi nhanh chóng khởi động xe. mấp máy muốn hỏi người lúc nãy là ai rồi lại thôi. là một người nhạy cảm, em dễ dàng nhận ra sự thay đổi nhỏ nhoi trên nét mặt nàng. vẫn nụ cười thường trực trên môi như mọi khi. thẩm mộng dao chưa bao giờ đánh mất sự bình tĩnh và dịu dàng vốn có hay thể hiện quá nhiều cảm xúc khi đối diện với người khác, em lại là ngoại lệ. em đã thấy nàng đau khổ, yếu lòng, lạnh lùng, đôi khi lại nũng nịu. em ngán ngẫm với cách nàng đem sự giả dối thể hiện qua nụ cười như muốn che dấu một điều gì đó, hoặc rất nhiều điều gì đó.

thật kịch.  

chợt nhớ lại tin nhắn của lâm thư tình và phùng tư giai về nàng, cái danh "bà hoàng thị phi" gì gì đó đa phần xuất phát do những câu chuyện bịa đặt, một đứa con gái vừa xinh đẹp giỏi giang giờ lại còn có tiền thì việc bị nói ra nói vào là đương nhiên. vốn không quan tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh, nhưng dạo này sự tò mò cứ liên tục chiếm lấy tâm trí em. hình như chưa lần nào em cùng nàng có một cuộc nói chuyện đúng nghĩa, nếu không phải những lúc thẩm mộng dao say khướt khi tiệc tùng ở đâu đó về, ngang ngược đập cửa nhà em rồi bất tỉnh sau khi em vừa mở cửa, thì lúc bình thường sẽ chỉ nói với nhau về những chủ đề không đầu không đuôi. tọc mạnh là không tốt, nhưng em muốn hiểu thêm về nàng.

- chời mẹ cái qqjzẫy!!!

khi tiếng còi xe ầm ĩ vang lên xung quanh, em mới để ý đến tốc độ lái xe và khả năng lạng lách đánh võng như đang đóng fast & furious của thẩm mộng dao. bám víu lấy tay vịn phía trên trần xe đến nổi cả gân xanh, mặt em cắt không còn giọt máu, còn người lái xe vẫn bình thản lắm.

- bé ơi, tiết đầu em học là xác xuất thống kê của vương lão sư, chị không nghĩ ông ta sẽ rộng lòng vị tha với những sinh viên vào trễ đâu.

bằng cách thần kì nào đó, viên nhất kỳ vẫn còn sống sót và trải qua ba tiết học. hồn em vẫn đang treo lơ lững trên không đến khi một lực tác động vật lý lớn giáng xuống bả vai. 

- ú hú làm gì mà mất hồn vậy bà?

- trong bao nhiêu cách chào hỏi đầy thân ái sao cứ phải làm đau nhau vậy?

em ôm vai cằn nhằn nhỏ bạn với mái đầu nâu sẫm, sau khi nghe nói crush không thích màu hồng, nó sẵn sàng từ bỏ cái đầu "tóc không máu lửa đời không nể" mà đã phải chi mạnh tiền để tẩy nhuộm nhiều lần mới lên được màu ưng ý. vẻ ngoài của nhỏ trông thùy mị hẳn, trông chẳng giống cái đứa sẽ để lại dấu tay nóng rát trên da thịt em tí nào.

- người ta bảo là thương cho roi cho vọt, tiểu tình chỉ đang thể hiện tình yêu với mày thôi.

- hôm nay mới nhớ đến tao? không trồng cây si trước cửa lớp nãi bình nữa?

- tiểu bắc bảo tao theo đuổi người ta phải biết tiến biết lùi, dồn dập quá sẽ dọa người ta chạy. bỏ qua chuyện của tao đi, mày với chị hàng xóm sao rồi?

- sao là sao? buổi tối mới có sao, tao với bà ấy trong sáng thì làm gì có sao.

nhỏ bĩu môi.

- ngày nào cũng bị tế lên confession mà dám giấu giếm bạn bè hả?

- tao còn không like cái trang đó, rồi mày tin người ngoài nói hay tin bạn mày?

- người ngoài.

-...

dọc đường từ đến canteen, lâm thư tình giục em lên trang confession xem bài đăng gần đây nhất. có người bốc ra em và thẩm mộng dao cùng nhau đến trường và về nhà.

- là thật?

- ừ, cạnh nhà nên đi nhờ.

không biết là trong đầu đứa bạn em đang suy diễn câu trả lời của em thành cái gì nhưng nụ cười ranh mãnh và hành động hớn hở soạn tin nhắn của nó chắc chắc không phải điều gì tốt. canteen đông nghẹt như mọi khi. giữa đám người ồn ào dáng người cao dong dỏng được em thu vào tầm mắt, là cái người sáng nay đứng trước cửa nhà nàng. 

- ê tiểu tình, mày biết nhỏ đó không? cái đầu xám khói chỗ máy bán hàng tự động đó.

theo hướng nhìn của em, tiểu tình nheo mắt để nhìn cho rõ.

- hỏ? ủa nhất nhất nè.

- biết luôn?

- con của đối tác làm ăn với ba tao, hay đi dự mấy bữa tiệc xã giao nên cũng biết nhau.

- đối tác với ba mày vậy là gia cảnh không tồi.

- đúng vậy, còn là người thừa kế duy nhất nữa. nhỏ tên vương dịch, tiền bối năm hai nhưng mà bằng tuổi tụi mình, học sớm một năm thôi.

bất giác, cái người tên vương dịch quay đầu về phía tụi em khiến em chột dạ. từng bước tiến đến, lịch sự bắt tay chào hỏi với tiểu tình. à thì ra đây là phong thái của những người thừa kế tập đoàn lớn.

- nhất nhất đây là kỳ kỳ, kỳ kỳ đây là nhất nhất.

khi lời giới thiệu của lâm thư tình vừa dứt là khi ý cười trên mặt vương dịch tắt đi, bước vài bước đến khi gần em với gương mặt đã đanh lại, gần đến mức em nghe được tiếng thở của người nọ. hai người đẹp cao xêm xêm đứng sát rạt nhau vô tình thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người ở hiện trường. rồi người nọ nghiêng người cất giọng, vừa đủ hai người nghe.

- tôi, cậu, tan học, sân thượng dãy b.















_____________

mạch fic được đẩy nhanh bất thường vì toi nhận ra nếu không lượt bớt một vài chi tiết thì với bản tính thích phức tạp hóa vấn đề, tôi sẽ tự tạo thêm nhiều rắc rối trong mqh của các bạn trẻ rồi lại không tìm được cách giải quyết.

- thứ duy nhất dảk và dêp trong câu chuyện này là quá thứ của smy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC