Cuộc sống thất nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Kim: dạ, tôi cảm ơn!

Cô gạch một đường trong cuốn sổ, đó là danh sách các công ty cô đang xin việc, đây đã là công ty thứ 4 từ chối vì đủ nhân lực rồi, cô chán nản nằm ra bàn.

{Tiếng chuông điện thoại} Cô liền bật dậy thì thấy tên là...chủ nhà, gương mặt sợ hãi nhìn vào điện thoại, cô từ từ vuốt qua.

-CN: *alo

dạ có gì không dì

dì tính điện nhắc con là còn 2 ngày nữa là đến ngày đóng tiền nhà nha con

dạ con biết rồi ạ

ừm chúc con vui*

-Kim: chúc con vui....vui cái nổi gì trời! (quằn quại)

-Kim: còn 2 công ty nữa thôi.

Cô đi lại tủ lạnh lấy đồ ăn rồi chễm chệ coi phim, coi như đang nghỉ xả hơi đi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Thủy: hết tuần này mẹ với chị con quay lại Úc

-Andrew: sao? con tưởng mẹ về đây ở luôn?

-Thủy: thì ở luôn nhưng mà còn vài việc chưa sắp xếp xong.

-Andrew: có cần con giúp gì không mẹ?

-Thủy: không, có anh 2 con rồi, con tập trung làm việc đi với cả nếu con mà không chịu hẹn hò là mẹ sẽ làm mai cho con, tới đó thì đừng khó chịu với mẹ nha con trai cưng (nhéo tai)

-Andrew: ay đau mẹ!!

Anh xoa xoa tai rồi đáp

-Thủy: lúc mẹ đi thì con ở nhà này để trông coi cửa nẻo, khi nào mẹ về thì con về lại nhà ok.

-Andrew: dạ con biết rồi ạ!

-Thủy: giỏi.

[Ting-tong]

Anh chạy lên thì thấy July đang đứng ngoài cổng, anh thở ra đi mở cửa, vừa mở cửa cô vồ lấy anh ôm chặt anh nhanh tay đẩy cô ra không kiềm nỗi tức giận nói

-Andrew: anh đã nói là ghét động chạm rồi mà!

-July: em xin lỗi, em quên mất hihi.

-July: ơ bác gái!

Nói xong cô chạy vào ôm lấy dì nói

-July: mừng quá cuối cùng cũng gặp được dì, lần trước con lại chỉ có chị 2 thôi.

-Thủy: chị 2 luôn rồi (nhìn anh)

Anh đang chống nạnh thì thấy mẹ nói vậy anh liền bày ra vẻ mặt hoảng hốt, lắc đầu

-July: dì dùng sâm thấy tốt không ạ?

 -Thủy: ờ..tốt lắm con. Dì cảm ơn nha, con ăn sáng luôn nha, dì làm cho con ngồi đi.

-July: dạ con cảm ơn dì.

Cô vui vẻ ngồi xuống nói

-July: ngồi đi anh.

Anh đi lại ngồi ăn tiếp, cô chống cằm nhìn anh cảm thán...

-July: ăn thôi cũng đẹp trai nữa!

Anh vừa nghe vậy liền bị sặc, dì đứng trong bếp thì bị dọa cho sợ hãi, sau một lúc thì dì bưng bát ra cho cô

-July: con cảm ơn dì.

-Thủy: ừm, ăn thử coi ngon không con?

Cô dùng muỗng húp nước súp thì..hình như không hợp khẩu vị lắm nhưng vẫn 

-July: ưm...dạ ngon lắm ạ

-Thủy: vậy con ăn nhiều vào nha, còn trong bếp kìa ăn thêm thì lấy thêm ha.

-July: dạ!

Dì đi lên lầu để 2 người lại với nhau, không gian bắt đầu im ắng. Cô nhìn anh mở lời

-July: em mới mua 2 vé xem phim, anh đi với em nha!

-Andrew: anh bận rồi.

-July: anh còn chưa hỏi phim chiếu mấy giờ mà

-Andrew: vậy phim chiếu mấy giờ?

-July: 7 giờ, lúc đấy anh tan làm rồi đúng chứ, nè em tính hết rồi đó nha, đừng hòng trốn em.

Anh ăn hết trong bát rồi đứng dậy chòm người lại gần cô nói

-Andrew: anh họp!

Nói rồi đi lại bồn rửa bát

-July: họp?,..anh họp đến mấy giờ em sẽ mua suất khác.

-Andrew: không cần đâu, họp xong anh còn có việc. Khi nào rảnh anh sẽ nói khi đó anh sẽ mua vé.

Nghe vậy cô liền vui vẻ đi lại ôm anh từ sau, anh theo phản xạ quay người lại mà vô tình đẩy cù chỏ vào mặt cô, cô ôm mặt ngã ra sàn. Anh thấy vậy liền bỏ bát xuống cúi người hỏi thăm

-Andrew: em có sao không? nào lấy tay ra anh xem có bị gì không?

Anh cầm tay cô ấm áp xem xét, những cử chỉ...những sự quan tâm này khiến cô ngày càng thích anh hơn.

-Andrew: đỏ rồi, anh đã nói là ghét đụng chạm rồi mà.

-July: vậy làm sao đây trong khi em muốn ôm anh, thậm chí muốn hôn anh nữa kìa.

-Andrew: em đừng xàm nữa

Anh đứng dậy rửa cho xong rồi úp chén lên 

-Andrew: ăn xong để đó đi anh dọn!

Nói rồi anh đi lên xem tivi, tay lướt điện thoại. Vô tình lướt thấy tin của cô

_km_

♥️🗨️✈

Thụy Sĩ bình yên quá, ước gì được đến đó nằm dài ra đất cỏ lăn vài vòng, nhìn bầu trời đầy mây rồi đánh một giấc để quên hết phiền muộn trần gian😭😭

-July: anh coi gì mà cười tủm tỉm vậy

-Andrew: hả? anh cười sao?

-July: gì chứ? (phì cười) anh cười mà không biết luôn á?

-Andrew: anh không biết nữa, sao ăn no không?

-July: no căng bụng luôn.

Cô ngồi xuống cạnh anh tiện mắt nhìn vào điện thoại xem anh đang nhìn cô nào

-July: là Thụy Sĩ hả? anh cười vì nhớ Thụy Sĩ sao?

-Andrew: ừm...có lẽ vậy!

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Đầu giờ các thầy cô trong phòng giáo viên ngồi lại kể chuyện với nhau.

-Khoa: cô biết gì không hôm nay có học sinh tỏ tình thầy thể dục mới trường mình đó

-M.Anh: thật hả? 

-Khoa: ừm hình như lớp 12A6

-Cường: lớp tôi chủ nhiệm chứ đâu (khoác vai Khoa)

-Khoa+ M.Anh: (giật mình)

-Cường: con bé Như Ý nó bị lớp ghẹo mấy lần mà tôi đâu có để tâm nay mới bất ngờ

-Khoa: thầy Bách kìa!

-All: ồ!!

Thầy Bách ngại ngùng cười

-Bách: đừng ghẹo em, chúng nó đùa thôi

-Cường: có gì đâu chuyện thường ấy mà tôi ngày xưa cũng bị mấy đứa tỏ tình đó

-All: ồ!!

-Phụng: thật đó ngày xưa thầy Cường cũng bảnh lắm đấy

-Xuân: thật sao? thầy có ảnh không cho em xem với

-Cường: đây đây.

Cô ngồi cười, anh ngồi gần đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô miệng cười nhẹ.

-Khoa: Mai Anh!

-M.Anh: hửm?

-Khoa: hôm nay rảnh không?

-M.Anh: ừm..tui tính đi cafe với bạn

-Khoa: vậy hả

-M.Anh: có chi không?

-Khoa: không hỏi vậy thôi

Nói rồi anh ngồi dậy đi đến nói chuyện với Bách

~~~~~~

-All: cả lớp

-M.Anh: chào buổi sáng

-All: chào buổi sáng cô!

-M.Anh: hôm nay là đầu tháng rồi cô sẽ sắp lại chỗ, các em nhìn số thứ tự rồi di chuyển đúng vị trí nha.

-All: dạ!

-Trúc: cuối cùng ngày này cũng đến!

-Nhân: hời ơi lố lăng.

-Trúc: lố bà nội mày

-Nhân: tao mới là người mừng nè, ngồi kế mày ngày nào cũng bị nắm tóc riết không dám nhuộm luôn á má

-Trúc: ủa liên quan?

-Nhân: sợ hói đó má

-Khanh: mệt hai bây quá

Hai người chí chóe nhau, sau một hồi di chuyển thì cũng ổn định. Cô sinh hoạt về hoạt động vào tuần trước xếp hạng và xử lý vi phạm.

-M.Anh: Thiên!

-Thiên: dạ?

-M.Anh: em lên đây cô bảo.

Anh bước lên bàn giáo viên

-M.Anh: sao tuần trước em nghỉ vậy

-Thiên: dạ em đi thăm bà và chuẩn bị thủ tục xuất viện ạ

-M.Anh: ừm nếu vậy cô sẽ giúp em xin phép, lần sau ít nhất cũng phải điện xin phép nghe chưa?

-Thiên: dạ

-M.Anh: được rồi em về chỗ đi

-M.Anh: rồi vậy chúc cả lớp tuần mới học tốt nha!

-All: dạ!

------------------------------------------------------------------------------------

-Vy: sao nay Trường nghỉ vậy em?

-Vân: hình như nó đi thăm bệnh ai đó, xíu nó vào à.

-Vy: thăm bệnh hả...

-Vy: em có biết bệnh viện nào không?

-Vân: em không biết!

-Vy: ừm..

~~~~

Anh đang vắt nước lau tay cho cô rất kỹ lưỡng và nâng niu.

-Y tá: lâu quá không thấy con đến thăm bạn gái nhỉ?

-Trường: dạ dạo này con hơi bận.

-Y tá: ừm, nhìn con như vậy chắc là hai đứa yêu nhau lắm

Anh nghe vậy liền khựng lại một chút rồi nói

-Trường: dạ không...chỉ có cháu yêu cô ấy thôi.

Dì nghe vậy cũng hiểu rồi vỗ vai cậu nói

-Y tá: con tốt thế này chắc chắn cô gái sẽ nhận ra thôi.

Nói rồi dì bỏ đi, anh gương mặt không cảm xúc 

-Trường: tôi đã thay đổi rồi...em nghe thấy chứ? dì ấy nói tôi tốt rồi, sao em vẫn chưa tỉnh lại?

2 năm trước anh từng bỏ nhà đi bụi và giao du với đám côn đồ, cô là Tú Linh một cô gái lanh lẹ hoạt bát đã phải lòng anh khi cô bị đám bạn trong trường ăn hiếp cởi đồ cô để chục hình, anh là người đã đánh bạn chúng và quăng áo khoác cho cô rồi bỏ đi. 

Từ lúc đó mỗi khi tan học cô đều theo dõi anh, anh cũng dần phải lòng với cô vì sự dễ thương dễ xấu hổ và tốt bụng. Sau đó anh đã quay về để được đi học cùng cô, nhưng tụi côn đồ không tha cho anh nên đã kéo đến và đánh anh, may là cả hai chạy thoát lần đó nhưng...

Lần thứ 2 thì không may mắn như vậy nữa, chúng núp trên đường cả hai đi học về rồi lao ra đập thẳng chai bia vào đầu làm anh bị choáng, nhưng anh vẫn đẩy cô đi nhưng cô không nỡ nên đã ở lại ôm anh mặc cho chúng đánh túi bụi vào hai người, lúc chúng rời đi hết cô lết từng bước đến bên anh nhưng xui thay đúng lúc đó chiếc xe của chúng chạy nhanh qua tông trúng cô làm cô bất tỉnh.

Khi được đưa đến bệnh viện thì cô xém không qua khỏi nhưng sau đó có nhịp tim, từ đó ngày nào anh cũng dằn vặt, không cười, không có hứng thú với gì nữa...

~~~~

Cô đang lau bàn thì có khách vào

-Vy: chào quý....

-Kha: ôi vợ hụt của tôi giờ mới được gặp em đó.

-Vy: anh đến làm gì?

-Kha: lần trước thì là để gặp em những lần này là đến gặp thằng bạn trai của em.

-Vy: bạn trai? Trường hả? cậu ấy không phải bạn trai của tôi, mà cũng có liên quan gì đâu chứ?

-Kha: nó làm tôi cảm thấy không được tôn trọng nên tôi đến đây để chà đạp nó đây, nó đâu kêu nó ra đây!

-Vy: cậu ấy không có ở đây, muốn làm gì thì làm với tôi nè, em ấy nghe tôi nên mới làm vậy đó!

-Vân: chị...

-Vy: em đi vào đi, nếu thấy mọi chuyện tệ hơn thì báo cảnh sát

-Vân: dạ

-Kha: nhất quyết bảo vệ nó đến cùng chứ gì!

Anh tính bước vào thì bị cô đẩy ra

-Vy: anh làm tổn thương tôi chưa đủ hay sao? bây giờ lại tính làm gì bạn bè tôi nữa đây hả đồ độc ác!

-Kha: độc ác, đúng! tôi là như vậy đó.

Anh nhìn ra ngoài cửa, thì lần lượt 3 người đàn ông vào quan phá vài người vào trong bếp lục soát

-Vy: các người làm gì vậy? tôi đã nói rồi nó không ở đây! mau kêu người của anh dừng lại đi.

-Kha: lục soát kỹ vào!

Ánh mắt cô thất vọng nhìn anh, tim cô đau nhói như bị cứa làm trăm mảnh...sao anh có thể là con người như vậy? sao anh có thể đối xử với cô như vậy? lúc trước anh khiến cô hạnh phúc đến bay bổng bây giờ anh lại khiến cô đau đớn đến mức muốn chết đi.

Giọt nước mắt cô rơi nhìn anh mà không thể kiềm được, tán anh một bạt tay! Anh đứng hình cười 1 cái rồi quay qua giơ tay lên tính đánh trả thì nhìn thấy gương mắt đầm đìa nước mắt của cô

-Vy: anh đánh đi, đánh cho đã đi rồi đừng làm phiền tôi và bạn bè tôi nữa!

-Vy: tại sao anh có thể làm vậy với tôi, tôi đã làm gì anh hả! chúng ta đã từng yêu nhau như thế nào? à không chỉ có tôi là yêu anh thôi...lúc tôi biết anh lừa dối tôi anh có biết tôi đau đớn đến cỡ nào không? tôi đau đến mức tối nào cũng không thể ngủ được, tôi không hiểu tại sao nước mắt cứ rơi..

-Vy: đến lúc anh phá quán cafe tôi tự hỏi anh có phải là người tôi đã từng đem lòng yêu hay không? hay anh ta đã biến thành ác quỷ đến để trừng phạt tôi..Anh có từng yêu tôi không?

Nghe những lời cô nói, anh thất thần hai người nhìn nhau hình ảnh hạnh phúc hiện ra nhưng giờ đây nó chỉ vỏn vẹn hai chữ "đã từng"

Trường quay về liền chạy vào quán anh quăng balo rồi đi lại nắm vai Kha quay lại đấm một cái mạnh đến mức anh ngã xuống đất, Trường đi lại kéo cô đứng sau anh

-Trường: sao lại khóc vậy? hắn làm gì chị rồi hả?

-Vy: (lắc đầu) 

Đám người đó thấy Kha ngồi dưới đất tính đi lại tẩn anh thì Kha ra hiệu dừng lại, anh từ từ đứng dậy nói

-Kha: về thôi!

-...: dạ!

Cả đám bỏ đi, cô lủi thủi dựng bàn ghế sắp xếp lại, anh đi đến kéo tay cô, hay tay lau nước mắt nói

-Trường: anh ta đánh chị hả? sao lại khóc?

Câu hỏi của anh làm cô không kiềm được ôm anh khóc lớn. Anh hơi bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra cứ để như vậy, đến khi cô bình tĩnh. Cô ngồi như tượng anh đi đến ngồi đối diện lấy lon nước để lên mặt làm cô giật mình

-Trường: mặt chị sưng hết rồi kìa, lấy cái này chườm đi.

-Vy: lạnh! (né mặt ra)

-Trường: vậy tôi cầm cho.

Anh đi lại ngồi kế bên 

Cô vẫn né

-Trường: ngồi yên!

Cô quay mặt nhìn anh, không gian yên tĩnh này thật ngượng ngùng cũng thật đẹp.

-------------------------------------------------------------

-Kim: chán quá!!

Cô ngồi bật dậy tắt tivi đi tới đi lui nhìn điện thoại

-Kim: sao không ai điện hết vậy?

[Tiếng chuông điện thoại]

*alo

alo

ai vậy?

giọng ai vậy?

Cô thấy kì lạ nên lấy điện thoại ra xem, số nào vậy trời?

tôi là Gia Kim

ủa xin lỗi lộn số

khoan khoan! tôi có đăng ký phỏng vấn á không biết ông là..

phỏng vấn gì? tôi chăn heo ở Bạc Liêu giờ này chưa có ai chở cám hết

gì? chở cám?

ừ ừ cô có chở cám không chở cho tôi...*

-Kim: gì vậy trời? thông điệp vũ trụ hay gì, lộn số nào không lộn lộn ngay số mình?

-...: không chở thì nói từ đầu, tốn tiền điện thoại quá

~~~~

[Tiếng chuông điện thoại]

-Kim: gì nữa đây? ủa..mẹ

*alo

Kim con đi làm về chưa?

dạ chưa, sao vậy mẹ?

ờ chừng nào đi làm về thì ghé nhà ăn cơm nha

Cô thấy kì lạ thầm nghĩ *bình thường qua ăn là chửi sao nay....bộ biết mình bị đuổi hả?*

có gì không mẹ?

nay dì Thủy qua nhà, tại dì sắp đi Úc rồi

dạ vậy để con tranh thủ

ừm ừm, làm tiếp đi he, tối ghé*

7:00 pm

Cô trên đường đến nhà thì xem nữa đạp cứt chó nhưng may thay cô đã nhìn thấy nên nhảy qua rất điêu luyện nhưng thay vào đó là bị vấp bao ni lông té xuống đất tay dính một ít shit chó, cô kinh tởm nhìn tay rồi vũ vũ, kiềm lại sự mắc ói. Cô lấy trong túi ra khăn giấy ướt rồi cẩn thận chùi tay.

-Kim: gớm quá!

-Tom: mẹ ơi dì út tới rồi

-Minh: con mở cửa đi!

-Tom: dạ

Cô hửi tay, Tom mở cửa thì liền nói

-Tom: gì thúi quá vậy út? út đạp cứt chó hả?

-Kim: đâu có, con hửi thử đi

Cô đưa tay xuống cho cậu hửi thử, vừa đưa xuống đã thúi đến mức cậu bé bịnh mũi chạy vào nhà.

-Tom: tay dì út thúi quá.

-Ánh: hả? 

-Minh: sao vậy?

-Kim: con bị té rồi chóng tay dính cứt chó {vừa nói vừa đi vào bếp rửa tay}

Cả nhà bật cười nhưng giọng cười của Minh là lớn nhất cười rung người không bình tĩnh được

[Ting toong]

-Ánh: Thủy nó tới đó, anh ra mở cửa đi

-Sơn: ừm

-Thủy: chào anh chị

-Andrew: dạ thưa chú thừa dì!

-Sơn: ờ, 2 mẹ con vô nhà đi

-Thủy: dạ

-Thủy: chào 2 đứa

-Minh+Duy: dạ 

-Andrew: (cúi đầu)

-Minh: Kim rửa xong chưa khách tới kìa

-Kim: em xong rồi.

-Minh: ra dọn phụ.

-Duy: cái tay hết thúi chưa

Cô bịnh miệng anh 2 không kịp, Andrew quay nhìn cô rồi quay lại cười

-Kim: *cười gì vậy*

-Minh: đâu đưa tay đây (hửi)

-Minh: hết rồi, bưng cái này ra cầm ở dưới á.

-Duy: (cười trêu)

-Kim: mệt quá à.

-Ánh: xong chưa con?

-Minh: dạ xong rồi!

-Ánh: ừm, vô ăn cơm nha em

-Thủy: dạ làm phiền gia đình quá

-Ánh: phiền gì đâu.

Cả nhà vào bàn ngồi ăn, cô và Andrew ngồi gần nhau, cả nhà đang nói chuyện anh đang ăn thì cô nghiêng người về phía anh hỏi nhỏ

-Kim: nãy cười gì vậy?

-Andrew: có gì đâu!

Cô dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh

-Kim: bộ mày sắp đi Úc hả?

-Andrew: đâu có, chỉ có mẹ tao đi thôi!

-Kim: đi lâu không?

-Andrew: chắc cũng hơn 1 tháng

-Kim: ò

-Andrew: mẹ tao đi rồi nên sẽ không phiền mày nữa đâu.

-Kim: phiền gì? tao đâu thấy phiền đâu

Anh nhìn cô

-Kim: ngược lại là vui ấy chứ, tao rất thích dì. (cười)

Hai người nhìn nhau anh bất giác cười theo, đang nói chuyện Ánh thấy vậy khều Thủy cả nhà nhìn 2 người cười.

-Tom: sao chú nhìn út con dữ vậy?

Cả nhà nhìn Tom, hai người nghe vậy cũng ngượng ngùng

-Minh: ăn đi con, đừng nói nữa, nói nữa 2 cô chú ngại đó

-All: hahaha!

Ăn uống xong xuôi cả nhà ra tiễn 2 người, khi đi anh nói với cô

-Andrew: chuyện tao cười, vì tao thấy hết rồi!

Nghe như sét đánh ngang tai...thấy hết rồi?? áaaaa xấu hổ chết mất.

-Kim: chết tiệt!

---------------------------------------------------------------------------------

-Sidan: vừa có 22 người tham gia phỏng vấn trong đó có người quen ạ.

-Peter: người quen?

-Sidan: là Gia Kim, giám đốc nhớ chứ?

-Peter: sao tôi quên được, cô ta muốn vào vị trí nào vậy?

-Sidan: là vị trí thiết kế ạ

-Peter: thiết kế? cô ta giỏi nhiều mặt nhỉ..

-Sidan: tôi từng nghe cô ấy nói cô ấy từng học thiết kế sau đó chuyển ngành sang công nghệ thông tin sau đó là kinh tế thưa giám đốc.

-Peter: chuyển nhiều vậy? tính ra cô ta không có định hướng rõ ràng

-Sidan: nhờ vậy nên cô ấy học được rất nhiều điều

Peter nhìn Sidan, ông nhìn anh cười nhẹ

-Peter: cô ta vẫn chưa biết công ty đó là của tôi luôn đúng chứ?

-Sidan: chắc chắn là vậy vì dàn phỏng vấn không có tên giám đốc 

-Peter: được rồi, cứ chấp nhận phỏng vấn hết 22 người đi

-Sidan: tôi sẽ thông báo bên bộ phận ngay

~~~~~~~~

[Tiếng chuông điện thoại]

alo

có phải cô Gia Kim không ạ?

dạ đúng rồi, anh là?

tôi bên công ty nước hoa Change, mời cô tham gia phòng vấn vào 9 giờ sáng ngày mai ạ

dạ tôi cảm ơn nhiều ạ, tôi sẽ đến đúng giờ.*

-Kim: yes!

Sáng cô dậy sớm vệ sinh cá nhân thay đồ tươm tất thơm tho, tập nói để không bị vấp mọi chuyện đều trải qua suôn sẻ. Cho đến khi vào phòng phỏng vấn cô đứng hình nhìn anh... tối hôm trước

"-Peter: được rồi, cứ chấp nhận phỏng vấn hết 22 người đi

-Sidan: tôi sẽ thông báo bên bộ phận ngay

-Peter: à khoan đến lượt cô ấy là mấy giờ vậy? tôi sẽ trực tiếp phỏng vấn cô ta

-Sidan: ???, ờm dạ là 8 giờ ạ"

-Peter: chào cô Gia Kim đến với buổi phỏng vấn.

Cô dù rất run những vẫn cố gắng trả lời lưu loát như đã tập, có vài câu hỏi về nước hoa khiến cô bối rối nhưng cô vẫn trả lời theo cảm nhận khi sử dụng.

-...: tốt lắm, câu hỏi cuối cùng theo bạn những kiểu người nào sẽ thành công và thất bại ở công ty này

Câu hỏi này khiến cô nhớ lại những sai lầm của mình cô nhìn anh hít một hơi thật sâu rồi trả lời

-Kim: theo tôi, kiểu người liên tục mắc sai lầm và đi quá giới hạn là kiểu người sẽ thất bại.

-Peter: điều đó là chắc chắn rồi!

Anh tính gạch tên cô vì câu trả lời thiếu chuyên nghiệp

Kim: nhưng Charlie Chaplin từng nói "Tôi nghĩ một trong những điều trớ trêu của cuộc đời là gây ra sai lầm vào đúng lúc." tôi đã từng thức cả đêm để làm việc, tăng ca liên tục 2 tuần liền để sửa chữa lỗi lầm của mình nhưng khi tôi vượt quá giới hạn vào đúng thời điểm,...thì lỗi lầm đó không còn được tha thứ nữa. Nên tôi nghĩ người thành công là người sẽ biết lỗi sai và sửa chữa nó một cách khôn ngoan, tất nhiên là không đi trễ và chọc tức cấp trên của mình.

Nghe vậy nhà tuyển dụng liền bật cười, không gian có vẻ thoải mái hơn.

-Kim: Đó là những gì tôi học được ở công ty cũ và tôi không chắc mình sẽ không phạm sai lầm nhưng tôi có thể chắc chắn rằng tôi có thể sửa sai bằng mọi cách.

-...: cô có thể nói về sai lầm không được tha thứ của mình là gì không?

-Kim: tôi đã vô tình làm bẩn chiếc khăn yêu thích của Giám đốc 

-...: chỉ vậy thôi sao?

-...: cô ấy nhìn rất hiền lành

-...: vậy thành công lớn nhất của bạn trong công việc là gì?

-Kim: tôi từng đạt được danh hiệu xuất sắc của công ty

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net