Kẻ bị bỏ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8:20 PM

-Giám Đốc Kiệt: thứ nhất chúng tôi vừa nhận được một hợp đồng độc quyền từ công ty Cc.Gamer, anh cũng biết đó, Cc.Gamer là một công ty đang đứng thứ 2 về mặt sản xuất game nên chúng tôi rất muốn ký hợp đồng dài hạn với Cc.Gamer. Thứ 2, công ty chúng tôi đó giờ rất ít khi hợp tác với Cool & RG thậm chí công ty anh chưa bao giờ chấp nhận phóng vấn, nên tôi...

-Peter: tôi hiểu! nếu điều đó làm anh còn e ngại thì hãy cho tôi được trình bày...công ty Cool & RG được biết là công ty con của SunShine chỉ mới vừa thành lập 9 năm, dù vậy nhưng trong 9 năm đó công ty Cool & RG đã tạo ra gần 14 game trong đó thịnh hành nhất là simulation life, Legendary Diary, Seven days of death (SDOD) và còn nhiều game khác nữa, ngoài ra công ty cũng đầu tư vào các nhóm game thủ CGA và FRplay.

-Giám Đốc Kiệt: (gật đầu tiếp nhận)

-Peter: theo thống kê thì hàng tháng công ty của chúng tôi vẫn không thua kém công ty Cc.Gamer là mấy chỉ là cựu Giám Đốc của chúng tôi chưa có kế hoạch đột phá thôi!

-Peter: nếu ông có thể hợp tác với công ty Cool & RG tôi nghĩ các cổ đông lớn của SunShine sẽ đầu tư nhiều vào cả công ty của Giám Đốc đây ạ!

Nghe thấy quyền lợi trước mắt ông không khỏi cảm thán, ông bàn bạc thêm với thư ký 

-Giám Đốc Kiệt: vậy hãy cho tôi biết Cool & RG xứng đáng hơn Cc.Gamer

 Ông ký tên vào hợp đồng rồi nói

-Giám Đốc Kiệt: hợp tác vui vẻ!

-Peter: (cười) cảm ơn ông,..hợp tác vui vẻ

Hai người bắt tay hài lòng về đối phương. Anh quay lại bàn làm việc, Sidan lần lượt đọc kế hoạch của ngày mai

-Sidan: 11h ngày mai Giám Đốc có một cuộc hẹn với bên cổ đông hãng nước hoa Change, 4h họp ở công ty Cool & RG, và 6h ở nhà hàng The Log ký hợp đồng quảng cáo. Tôi đã loại bỏ các cuộc gặp mặt không cần thiết như lời Giám Đốc nói rồi ạ!

-Peter: được rồi ông ra ngoài đi.

-Sidan: vâng!

-Peter: tài liệu họp hôm nay chuẩn bị rất tốt, cứ thế phát huy nha!

-Sidan: tài liệu họp nào vậy Giám Đốc?

Anh nhìn ông rồi đưa cho ông xem, Sidan cười nhẹ nói

-Sidan: thưa Giám Đốc số tài liệu này không phải do tôi soạn ạ!

-Peter: vậy chứ ai? 

-Sidan: là cô Kim đấy ạ!

-Peter: Kim? nhân viên tôi vừa đuổi lúc sáng đó hả?

-Sidan: vâng.

-Peter: sao cô ấy lại soạn tài liệu này? tôi đã nhờ ông làm rồi mà?

-Sidan: do tôi mấy hôm trước phải bay về London để lấy thêm thống kê thu hoạch cho Giám Đốc nên không thể soạn kịp. May thay cô Kim đã chủ động mở lời muốn giúp.

-Peter: sao? (cười khẩy) vậy chắc ông cũng đã chỉnh sửa rất nhiều mới được hoàn chỉnh như vậy nhỉ.

-Sidan: không ạ, tài liệu này 100% là cô ấy tự làm và tôi không cần điều chỉnh 1 chữ nào vì nó quá hoàn thiện, tôi nghĩ cô ấy đã tự mình điều chỉnh trong lúc soạn rồi ạ.

Anh trông có vẻ bất ngờ nhưng cũng khá hài lòng, Sidan thấy vậy nói thêm

-Peter: cũng không tệ

-Sidan: tôi thấy cô ấy cũng rất có tiềm năng, dù cô nhân viên đó gần đây hay đi trễ nhưng cũng chủ động tăng ca, Giám Đốc có nghĩ mình đã sai khi sa thải cô ấy không?

-Peter: tôi sai sao?

Anh vừa viết báo cáo vừa nói 

-Peter: ông nghĩ vậy hả?

-Sidan: không ạ! Giám Đốc sẽ luôn sáng suốt trong mọi quyết định, đó là điều tôi nghĩ!

Anh đột nhiên dừng bút, đan hai tay vào nhau rồi nhìn ông nói

-Peter: người tôi cũng đã đuổi đi rồi, có nói thế nào cũng vậy thôi.

-Sidan: vâng, tôi xin phép

-----------------------------------------------------------------------------

-All: cái gì? nghỉ việc?

-Bà Ánh: rồi xong, mốt mày có ăn nha con

-Ông Kiệt: đấy thì game giờ thấy cái khổ chưa, lương 3 cọc 3 đồng mà giờ còn bị đuổi việc nữa

-Bà Ánh: rồi mày làm cái gì tới nổi bị đuổi việc vậy?!

-Chị 2: rồi thôi để tao mua cho mày sạp rau quả hay gì đó để mày kinh doanh

-Anh 2: thôi hay cho nó đi lấy chồng luôn cho rồi

-Bà Ánh: giờ con tính sao

-Ông Sơn: sao trăng gì nữa 1 là đi lấy chồng 2 là bán rau ngoài chợ chọn đi

-Anh 2: lấy chồng sinh con đi cho nhanh em ơi

-Chị 2: chọn đi

-All: chọn đi!

-Kim: Không!!!!

-Phượng: (giật mình) gì vậy con điên?

-Kim: không lẽ tao phải đi bán rau hả (mếu máo)

-Phượng: (cười) gì vậy em tôi, mày cũng mới 27 tuổi thiếu gì công ty cho mày xin việc mày cũng có kinh nghiệm rồi mà.

-Kim: tao nghe nói đang khó xin việc lắm ó, nhiều người giờ có cái bằng ra cũng không xin được việc trước khi làm ở đây tao cũng bị từ chối mấy lần, sợ hãi

-Phương: chặc chặc...có thiệt là sợ hơm thấy ăn mà ngốn hơi nhiều

-Kim: đói mà, chiều giờ không ăn gì hết á.

-Phượng: à mà, thằng Thịnh mày nói nó làm CEO thiệt hả? giỏi vậy

-Kim: ừm, bằng tuổi mà có đứa này đứa kia ha.

-Phượng: chứ không lẽ giống nhau, để bữa nào hẹn cafe coi chứ tao nghe con Quỳnh nói nó đẹp trai lắm

-Kim: ủa còn liên lạc với nó luôn hả?

-Phượng: thì hôm bữa mày cho tao tài khoản xã hội nó đó.

-Kim: à quên hihi.

-Phượng: nó có người yêu chưa mậy?

-Kim: nó nói với tao là chưa

Cô ăn hết dĩa trái cây rồi tự nhiên đi đến tủ lạnh lục thêm đồ ăn

-Phượng: gì kì vậy? đẹp trai làm CEO mà không có bồ, đáng tin không vậy? hay nó bê đê

-Kim: tao thấy nó men lắm,...ê cái này tao ăn được hông?

-Phượng: hả? (nhìn) ê của con tao đó con quỷ, ngăn trên cùng đồ tao mua ăn đó lấy trên đó ăn.

-Kim: ò! ọi nhà mày nhiều đồ ngon ghê

-Phượng: ừm ở lại làm con tao luôn đi

-Kim: vậy cũng được, mày nuôi tao ha

-Phượng: giỡn đó má, một đứa con mà tao còn chịu không nổi giờ ứng thêm mày nữa chắc tao trầm cảm chết

-Kim: (cười)

-Phượng: rồi giờ tính sao? hay tao nhờ chồng tao hỏi thử nha

-Kim: chồng mày á hả?

-Phượng: ừm

-Kim: thôi thôi, ổng làm trong cửa hàng xe máy mà

-Phượng: ủa thì cũng bán hàng kinh doanh đó

-Kim: no no!

- Phượng: vậy chứ muốn làm gì?

-Kim: để tao tìm thử có công ty nào ngon ngon không!

-Phượng: ừm vậy đi.

-Phượng: rồi giờ mày tính giấu chuyện này luôn hả?

-Kim: chứ sao, không thì chắc tao đi bán rau hoặc lấy chồng...

-Phượng: gì mà bán rau quài dị

-Kim: haizz!

[Tiếng mở cửa]

-Phượng: (nhìn ra) anh về rồi hả

-Hùng: ừm, thằng Bin nó đòi mua cái xe cứu hỏa anh không chịu nên nó khóc nãy giờ nè!

Cậu bé khoảng tầm 3 tuổi chạy vào ôm mẹ khóc lóc

-Phượng: uii em bé, con có xe rồi mà sao con còn đòi ba, hửm

-Phượng: thôi nín dứt (dỗ dành)

-Kim: trời ơi con tao khóc nhìn thấy thương ghê hôn, để tao ẫm cho

-Phượng: dẹp, mày ghẹo nó nữa!

-Kim: có đâu 

Cô dang tay ra như muốn ôm đứa bé này, Phượng cũng tin tưởng bế bé qua cô. Cô vừa nhún vừa đi lại rổ đồ chơi đặt em bé xuống rồi lựa trong đống đồ chơi ra chiếc xe lính cứu hỏa nói gì đó khiến em bé gào khóc lớn hơn sợ hãi chạy lại mẹ

-Phượng: gì vậy con?

-Bin: mẹ Kim đòi đốt đồ chơi của con (khóc lớn hơn)

-Phượng: uii, thoi thoi nín~

-Phượng: Kim!!

-Kim: ê ê, tao nói đàng hoàng mà!!

-Phượng: mày nói gì?

-Kim: tao nói nếu mà còn đòi cha mẹ mua thêm đồ chơi thì tao đốt hết chứ có gì đâu

-Phượng: mày tỉnh quá ha, có gì đâu! ui thôi nín, mẹ Kim nói đúng mà.

Cô vừa cười vừa lêu lêu châm chọc đứa bé, Phượng vừa dỗ dành vừa nói cho cậu bé hiểu nhưng vì cô cứ ngồi kế bên ghẹo nên cậu không dứt được, Phượng thấy vậy liền đánh cô nói

-Phượng: thôi đi Kim ơi, mày ác với con tao quá!

-Kim: (cười hả dạ) coi cái mặt kìa!

-Bin: nghỉ chơi với mẹ Kim luôn!

-Phượng: ừ nghỉ chơi với mẹ Kim luôn ha, bo xi đi, con bo xì cho mẹ Kim coi đi

-Bin: bo xì!

-All: hahaha!!

--------------------------------------------------------------------------------------

Cô đang cùng đám bạn của mình ngồi ở một quán ăn, cô vui vẻ kể về chuyện của ngày hôm nay ai nấy đều cảm thấy cậu trai đó thật là đáng iuu.

-Sơn: ời ơi, pà nhường ẻm cho tui đi pà

-Vy: ừi ưi

-Mỹ: nghe dễ thương quá vậy, cậu ấy sẽ là người chữa lành vết thương của chị!

-Nhân: em thì không chắc nhưng trước mắt thấy cậu ta cũng đáng tin cậy đó chứ.

-Vy: chị cũng chưa biết nữa...nhưng mà

Cô nghĩ lại những lúc ở bên cậu ấy, uii cha đúng là khi ở bên cậu ấy cô chẳng cảm thấy muộn phiền gì cả, cậu còn giúp cô tránh xa cái tên sở khanh đó.

-Mỹ: nhưng cậu ấy chắc là muốn lái máy bay không, chị nói là cậu nhóc đó để ý người khác rồi mà.

-Sơn: ờ ha, mà ai vậy mày?

-Vy: tao cũng không biết nữa, em ấy chưa kể tao nghe gì về cô gái đó hết

-Sơn: có khi nào tại vì người ẻm thích là con trai nên không muốn cho mày biết không?

-All: trời~!

-Mỹ: chị nghĩ ai cũng giống chị hả?

-Sơn: giống tao có vấn đề gì mậy, nhỏ này! (chòm qua đánh nhẹ)

-Nhân: có khi thế thật nhỉ.

-Vy: nếu vậy thì ngay từ khi chị tiếp cận phải nói rồi chứ?

-Sơn: nhiều khi bóng kín đó mày ơi.

-Mỹ: ừm..

-Nhân: vậy sáng mai chị thử hỏi xem sao!

4 người nhìn nhau gật đầu một cái

~~~~~6h45 AM~~~~~~

Cô đứng trong bếp nhìn anh không biết nếu đi lại hỏi thẳng thì có vô duyên quá không ta? Cô vẫn quyết định đi lại nói vòng vò

-Vy: Trường nè! hôm nay em rảnh không?

-Trường: không!

-Vy: trả lời trống không vậy hả! (lườm)

Cô đang đứng cạnh bồn rửa chén, anh hai tay một tay cầm dĩa một tay cầm nồi đi lại gần rồi ngước mặt lên nhìn cô, cô cũng cuốn hút vào trong ánh mắt anh.

-Trường: tránh ra!

Cô hoàn hồn tỉnh mộng, cứ tưởng ngôn tình ai dè...Cô tránh ra cho anh rửa, gương mặt thất vọng của cô hiện lên, nhưng cô vẫn không quên việc chính.

-Vy: bộ em thích con trai hả?

Anh đang rửa chén thì khựng lại, từ từ ngước mặt nhìn cô  cau mày khó hiểu

-Trường: chị vừa nói gì vậy?

Cô hỏi lại

-Vy: chị hỏi là người em thích là con trai hả?

Anh trông chán nản thật sự, mình men thế này mà bị hỏi như thế coi có tức không cơ chứ! anh đứng song song đối mặt với chị một tay vịn bồn rửa chén

-Trường: trông tôi giống như thích con trai hả?

Cô khá ngại ngùng nhưng cũng nghênh mặt nói

-Vy: ừm, trông cũng giống đó

Anh bất lực quay lại rửa chén

-Trường: chị nghĩ sao tùy chị

Cô nghe vậy sợ anh giận áp mặt gần anh hỏi

-Vy: vậy người em thích là ai vậy hả?

Anh đẩy chị ra

-Trường: liên quan gì đến chị

-Vy: sao không liên quan được, chị thích em mà, ít ra chị cũng phải biết em thích ai rồi chị mới bỏ cuộc được chứ.

Anh quay lại nghi hoặc nhìn chị

-Trường: chị vừa nói gì?

-Vy: chị thích em!

Ôi trời! bạo vậy sao!? nếu không ngại bày tỏ lòng mình thì người ngại sẽ là người nghe, cậu hơi ngại nhưng cũng dùng vẻ mặt điềm tĩnh tráng lại cái dĩa và nồi. Cô đứng mong chờ nhìn anh...

-Vân: chị! ra phụ em với.

-Vy: ừm, chị ra liền!

Cô đi ra khỏi chỗ đó anh liền đứng hình một lúc lâu, cho đến khi Vân đi vào đánh vào bắp tay anh nói

-Vân: Trường!

-Trường: hả?

-Vân: nè!

Cô đưa cho cậu mảnh giấy có ghi những món ăn trong đấy, anh tiếp nhận rồi bắt đầu nấu ăn.

----------------------------------------------------------------------

-Khoa: CHÀO!!

Anh cố tình nói lớn bên tai khiến cô giật mình quay lại 2 mặt gần đến mức mũi chỉ còn 1cm nữa là chạm vào nhau, cô là con gái mà chưa kịp phản ứng thì anh đã giật mình lùi ra sau lúng túng xém nữa là ngã xuống, cô nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo lại.

-M.Anh: (cười) làm tôi giật mình!

Chết thiệt, tính trêu cô ai dè lại quê thế này

-Khoa: cô kêu tôi trở lại như trước mà, TRẺ CON đó!

-M.Anh: à..bởi vậy nên anh hù tôi đó hả!

-Khoa: hù đâu, tôi chỉ chào buổi sáng một cách hết sức đặc biệt.

-M.Anh: ừm đặc biệt!

-Phụng: cha! mới sáng sớm mà đã nghe 2 người chí chóe rồi

-Khoa: chí chóe gì đâu cô! (xem giáo án)

-M.Anh: đến giờ rồi tôi đi trước nha, chào thầy cô

-...: chào cô!

-Khoa: (vẫy tay)

Cô Phụng thấy vậy bất ngờ đi lại dò hỏi

-Phụng: hay ha, thường ngày thấy 2 thầy cô có tương tác với nhau thân thiết vậy đâu, sao nay bày đặt vẫy tay nữa?

-Xuân: ghê vậy sao?

-Phụng: hai thầy cô có phải đang....

-Khoa: không có!

-Xuân: thiệt vậy không thầy, mới sáng vào trêu chọc nhau nữa đó cô Phụng à  

-Phụng: vậy nữa ha!

-Khoa: thì đồng nghiệp với nhau ghẹo chút có sao đâu, thầy Cường với cô Phụng cũng trêu nhau suốt đấy thôi?

-Phụng: khác chứ!

Cô đột ngột nói lớn làm anh và cô Xuân giật mình, anh nghe cô Phụng nói vậy cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu

-Phụng: tôi và thầy Cường đều là người có gia đình, còn thầy Khoa và cô Mai Anh thì độc thân, không thấy khác sao?

-Khoa: thôi tôi đến giờ lên lớp rồi! chào thầy cô.

-Phụng: ụi..nói vậy là đúng rồi

-Xuân: nhiều khi 2 thầy cô giấu đó chị.

-Phụng: chứ còn gì nữa.

~~~

-M.Anh: bây giờ cô sẽ gọi vài bạn lên để giải bài tập hôm qua nha.

-M.Anh: Gia Khanh!

-Mập: chết mày chưa

-Vũ: có ai giải rồi chưa, đưa nói mượn đi bây!

-M.Anh: Vũ!

-Vũ: dạ??

-M.Anh: Vũ làm bài 2 nha em!

-Trúc: haha, dừa lắm ba

-M.Anh: Trúc!!

-Trúc: dạ cô?

-M.Anh: Trúc làm bài 3 nha em

-Ngọc: hơi ẩu rồi đó má.

-M.Anh: bài cuối, umm...Thiên đi em!

-LT: dạ thưa cô hôm nay bạn Thiên không đi học ạ!

-M.Anh: sao vậy em?

-LT: dạ em cũng không biết ạ, bạn ấy nghỉ không phép ạ!

-M.Anh: ừm được rồi, cô cảm ơn em...

-M.Anh: vậy Ngọc lên làm đi em!

-Ngọc: gì này gọi là nghiệp phải không bây!

-Vũ: ừ má, tới tiết toán cái trả nghiệp lẹ ghê luôn mày.

-Trúc: tao nhức nhức cái đầu rồi nè!

----------------------------------------------------

Cậu trong bệnh chăm bà cả buổi sáng, đợi bà nằm ngủ trưa cậu mới dám đi ra khỏi phòng mua đồ để ăn, cậu đi ngang qua phòng số 5 cái tên ở trước phòng bệnh sao quen quen, hình như cậu đã nghe bà nhắc đến thì phải. 

-Thiên: ông Trần Đại Hùng...56 tuổi

Y tá Chi đi ngang qua cậu nhanh chóng hỏi

-Thiên: dạ chị ơi! bệnh nhân này...em có thể vào một chút không ạ?

-Y tá Chi: à mà em là gì của bệnh nhân nhỉ?

-Thiên: dạ tại vì cái tên này rất quen nên em muốn vào xem có phải người quen không ạ!

-Y tá Chi: ừm cũng được!

Cô mở cửa ra cho cậu vào, cô đi theo cậu vào trong để trông chừng, người đàn ông nằm quay mặt vào trong nên cậu đi vòng lại để nhìn mặt ông...gương mặt dần hiện ra trước mắt cậu. Trong đầu cậu liền nhớ đến hình ảnh của ba anh...bà đã đưa cho anh một tấm hình và anh đã luôn đem theo nó để một ngày nào đó có thể tìm thấy ba của mình.

Cậu bất ngờ nước mắt bắt đầu tuôn ra..thật không ngờ khoảnh khắc tìm thấy ba của mình nó lại trong hoàn cảnh này, cậu che miệng không giấu được nỗi nghẹn ngào. Y tá Chi đi lại đưa tay lên vai anh hỏi thăm

-Y tá Chi: sao vậy em?

-Thiên: chị...chị y tá...

-Y tá Chi: ơi chị đây? có chuyện gì vậy em?

-Thiên: ông ấy...ông ấy tại sao lại nằm trong bệnh viện vậy ạ?

-Y tá Chi: à ông ấy bị bệnh tim nhưng giờ thì đỡ rồi, tầm 1 tuần nữa là xuất viện đấy em

-Thiên: ông ấy nằm ở đây bao lâu rồi ạ?

-Y tá Chi: gần 1 tháng rồi đấy em.

-Thiên: thế gia đình của ông ấy thì sao ạ? người nhà ông ấy đâu hết rồi ạ?

-Y tá Chi: ừm...mà..em là..

Thấy ông động đậy cậu nhanh chóng nắm tay chị đi ra khỏi phòng, cậu lấy trong bóp ra hình ảnh của ông, chị cũng hiểu ra liền nói hết cho cậu nghe. Cậu cười khẩy,...ông ta bỏ tôi để bây giờ...cậu nhìn vào trong người đàn ông đã sinh ra mình và bỏ rơi mình, bây giờ ông ta trở thành kẻ bị bỏ rơi...

~~~~~

-Ngọc: trời ơi! tao đã nói tao rồi, cứ để ổng ở trỏng đi y tá sẽ biết đường chăm sóc cứ phải kêu bà Bảy vô chăm ổng làm gì. Giờ hay rồi, cơm ai nấu đâu mà ăn

-Nhân: tôi nấu rồi đó sao bà cứ la làng lên vậy chị 2

-Ngọc: mày nấu như cho chó ăn vậy, mệt quá tụi bây tự đi mà ăn. 

Chị mở bóp ra để 6 triệu xuống bàn hậm hực nói

-Ngọc: cầm lấy đóng tiền ra viện cho ổng đi, tao về đây!

Chị đi khuất dần, người con trai đang ngồi trên ghế chơi game liền bật dậy nhanh tay cầm 6 triệu, Nhân thấy vậy nói

-Nhân: tiền đóng viện phí cho ông già mày đó, mày lấy trả nợ đi à!

-Tài: thôi, cho em đi! ổng ở trỏng có người chăm lo sướng muốn chết, về đây chi để bệnh tim nữa

Cậu vừa đếm tiền vừa nói với thái độ...mất dạy! Cô giựt lại nói

-Nhân: nè! cái tiền bà chị 2 đưa tao 5 triệu để thuê người chăm ổng mày cũng lấy đi bắn cá, tao phải kêu bà Bảy vô chăm ổng. Giờ mày lấy tiền này nữa rồi tao nói sao với chị 2

Cậu tỏ thái độ khó chịu, nghe chai cả lỗ tai phiền ch̉ết đi được, cậu vừa nói vừa đi lại sofa chơi game tiếp

-Tài: không cho thì thôi.

-Nhân: trời ơi cái thằng này, thái độ gì vậy mậy. Mày muốn tao nói với chị 2 không hả?

-Tài: mệt quá!

-Nhân: mày coi được thì đi theo anh Quý làm đi rồi có tiền trả nợ.

-Tài: thôi thôi, đi theo ổng lừa gạt giang hồ hút chích có đủ, thấy ghê muốn chết. Ổng xém nữa bị chặt chân đó, bộ chị không biết hả?

-Nhân: sao vậy mậy? tao thấy ông chủ cưng ổng lắm mà.

-Tài: cưng đâu mà cưng, coi ổng không bằng chó nữa, bởi vậy bỏ cái ý định kêu tôi đi theo ổng đi nha.

-Nhân: vậy chứ giờ mày tính nằm đó kiếm thêm nợ hay gì? tao nói nha nợ của mày bán cái nhà này thì may ra mới trả được 80% chứ không là mày bị cái gì là tụi tao bỏ luôn đó.

-Tài: (tặc lưỡi) sao bà nói giống má tôi ghê! thôi được rồi để đó tôi tự tính.

----------------------------------------------------------------------

-Andrew: cái đống lộn xộn này là sao vậy? sao lại thống kê theo kiểu này?!

-Đạt: sao vậy Giám Đốc? đó giờ công ty chúng tôi vẫn thống kê theo cách này đấy ạ!

-Andrew: cậu xem, thống kê từng tháng không rõ ràng, tên sản phẩm rời rạc lại còn báo cáo số liệu và chất liệu không trùng khớp!?

Anh tức giận đưa Đạt coi, Đạt nhìn vào thì đúng là rối mắt thật.

-Andrew: ai là người làm cái này?

-Đạt: dạ là cậu Thái làm ạ

-Andrew: anh giúp tôi gọi cậu ấy vào đây.

-Đạt: dạ, tôi đi gọi ngay ạ!

Đạt nhanh chân gọi Thái vào, anh cáu gắt nhìn lại hồ sơ của Thái

-Thái: dạ Giám Đốc gọi tôi ạ 

-Andrew: ừm, cậu xem lại cái này đi!

Anh nhìn vào tờ giấy để trên bàn, Thái hiểu ý liền cầm lên đọc một lượt.

-Thái: dạ có vấn đề gì ạ?

Anh cau mày nói

-Andrew: anh vẫn chưa thấy chỗ sai hả?

-Thái: dạ....

-Andrew: tại sao trong thống kê hàng năm số lượng bán ra đồng hồ BLUE là 48% chất liệu kính 100% bằng Mineral, vậy mà trong thống kê anh làm chất liệu kính 100% bằng Mica? anh có biết chất liệu kính Mica như thế nào không mà lại ghi vào đây để nộp cho tôi?

-Thái: dạ..kính Mica là...loại kính..chống trầy xước tốt và...

-Andrew: hoàn toàn sai!!

-Andrew: tôi chỉ hỏi anh cơ bản thôi mà anh còn không trả lời được cho tôi? kính Mica là loại kính có chất liệu kém nhất nó dùng để làm đồng hồ cho trẻ con, còn kính Mineral Crystal tốt hơn Mica nhưng lại kém chất lượng hơn Saphire. Anh biết tại sao chúng tôi không dùng Saphire không?

-Thái:..tôi không biết ạ!

-Andrew: vì chịu va đập tốt, dễ dàng tạo kiểu kính tròn,vuông,chữ nhật giá thành cũng hợp lý hơn, còn kính Saphire dù rất tốt nhưng giá thành cao kiểu dáng không đa dạng và rất khó đánh bóng. Mẫu đồng hồ Blue chúng tôi sản xuất ra để cho cả nữ và nam có thể đeo được, nó không phải là mẫu giới hạn nên chúng tôi ưu tiên về giá thành và chất lượng.

Nghe Giám Đốc nói trôi chảy như vậy cũng khiến Thái toát mồ hôi vì người ngồi trước mặt anh đang thể hiện rất tốt vị trí lãnh đạo và là một người tài giỏi hơn anh nghĩ...

-Andrew: anh làm ở công ty này bao lâu rồi?

-Thái: dạ.. tôi chỉ mới làm ở đây được 7 tháng ạ.

-Andrew: 7 tháng, nhưng trong hồ sơ tôi thấy anh đã có 3 năm kinh nghiệm tôi nghĩ anh cũng phải biết bản thân nên tìm hiểu các công ty trước khi nộp hồ sơ phỏng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net