Lần đầu tiên rơi vào tình cảnh này!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/11:26pm/ London

-Sidan: thưa cậu Peter, ngày mốt 4 giờ chúng ta sẽ đến sân bay, 4 giờ 30 máy bay sẽ cất cánh. Việc công ty tôi cũng chuẩn bị hết cho cậu rồi, đây là tất cả số liệu và tình hình công ty tôi thu thập được.

-Peter: cảm ơn ông!

-Sidan: chào cậu 

Ông cúi đầu chào rồi rời đi, cậu ngồi xuống bàn làm việc xem, cả ngày cậu dành cho việc xem xét và tìm hiểu cách khắc phục, cậu phải chuẩn bị thật tốt cho công việc sắp tới. Anh vừa lật ra thì gương mặt liền hoang mang.

-Peter: gì đây?

-Peter: (lật) có lộn không vậy??

Anh lập tức gọi điện cho Sidan quay lại...

-Sidan: chuyện gì vậy giám đốc?

-Peter: ông có đưa nhầm tài liệu không? sao lại là công ty về game?

Vì tập đoàn ở London là về sản xuất xe hơi và khách sạn không có gì liên quan đến game hết, đó là lý do mà anh khó hiểu và tức giận.

-Sidan: tôi chắc chắn là không nhầm thưa giám đốc, tất cả đều là do chủ tịch sắp xếp rồi kêu tôi đem cho cậu!

-Peter: haizz, lại muốn làm khó tôi đây mà, được rồi ông ra ngoài đi.

-Sidan: chào giám đốc!

Anh ngậm ngùi nhìn đống tài liệu...anh đứng bật dậy qua phòng làm việc kiếm chủ tịch. Ông đang ngồi chễm chệ đọc sách, thấy anh bước vào liền hiểu chuyện nói

-Nghĩa: không cần lớn tiếng đâu!

-Peter: vậy ông giải thích đi!

-Nghĩa: con hãy tiếp quản nó, ta nghĩ con nên tìm hiểu thêm cái mới, như vậy con sẽ tốt hơn!

-Peter: ha, cái mới, nếu là người khác chắc chắn khi nghe được câu này sẽ ngưỡng mộ chết mất. Cái mới cái quái gì hả? ông là đang muốn tôi bẽ mặt đúng chứ? 

-Nghĩa: nếu con nghĩ vậy thì chẳng lẽ con chịu thua sao?

-Peter: ông...được lắm! ngay thời điểm này tôi thật muốn đấm ông 1 cái thật mạnh.

Anh nói rồi hậm hực về phòng, rõ ràng là đang muốn làm khó anh, nhưng anh chẳng làm được gì ngoài nghe theo, đó là điều trêu người nhất!

-Peter: như vậy con sẽ tốt hơn, ha, thật buồn nôn!

Phải làm lãnh đạo của 1 công việc mình không hề có kinh nghiệm, bởi chuyên ngành của anh là về xe hơi và khách sạn...còn game? anh đâu có học IT?? anh về phòng nhìn vào đống tài liệu đó liền sôi máu cầm lên tính vứt ra ban công thì bà quản gia gõ cửa bước vào

-QG: Tiến à!

Anh nghe thấy liền quay lại rồi hạ tay xuống bước vào.

-Peter: khuya rồi sao bà quản gia chưa ngủ?

-QG: ta thấy con tức giận khi ra khỏi phòng ông chủ, ta biết trong lòng con bây giờ rất khó chịu!

-Peter: con không biết ông ta đang tính toán gì trong đầu nữa, ông ta đang cố tình làm khó con!

-Peter: đó là điều không thể. Nó không liên quan vào bất kì chuyên ngành nào mà con học!

-QG: đúng, nhưng nó là 1 phần của tập đoàn Sunshine

-QG: con có thể chới với, nhưng đây cũng là điều mới con cần học hỏi! nếu giỏi điều hành tất cả công ty của ông ngoại thì con sẽ đường đường chính chính lên chức chủ tịch, một điều mà cả ba con cũng khó mà làm được!

-Peter: nhưng....

-QG: con uống chút sữa rồi ngủ sớm đi, ngày mai là phải về Việt Nam rồi! ngủ ngon

........

-QG: hưm hưm!

-Peter: bà ngủ ngon!...

bà quản gia không bao giờ khuyên anh từ bỏ hay chống lại ba mình vì bà biết nếu anh có thể hoàn thiện bản thân mình hơn thì tập đoàn sẽ lớn mạnh, vì chủ tịch sẽ là người có tài, có hiểu biết sâu rộng khi chỉ mới 27 tuổi! Tập đoàn Sunshine là 1 tập đoàn nhỏ, đang trong quá trình phát triển, ngày ông ngoại còn sống, đây chỉ là 1 công ty bình thương, nhưng nhờ các khoảng đầu tư nên dần dần mở thêm nhiều công ty nhiều lĩnh vực khác nhau trong đó có: khách sạn, sản xuất xe hơi, và về game!

sau khi bà quản gia rời khi anh đã ngồi suy nghĩ rất lâu, anh nhìn vào ảnh của mẹ...vò đầu rồi đeo mắt kính vào bắt đầu làm việc, anh tìm hiểu công ty và về ngành làm game,  may là trong xấp tài liệu có soạn sẵn thứ anh cần.

-------------------------------------------------

/7:30am/ Thụy Sỹ

 -Davil: Giám đốc điều hành đâu rồi mọi người?

-...: nãy tôi thấy cậu ấy đi mua đồ ăn sáng cho mọi người đó, chắc giờ đang trên phòng làm việc.

-Davil: cảm ơn chị nha, nay tóc chị đẹp lắm đó!

-...: ỏ, cảm ơn cậu!

cậu cười nhẹ rồi đi lên gặp anh, anh đang ngồi xem cổ phiếu của công ty...

-Davil: chào sếp buổi sáng!

-Andrew: òm, chào cậu Davil!

-Davil: thưa sếp chủ tịch Farry muốn gặp anh ạ.

-Andrew: vậy sao!

Anh nghe thấy liền đứng dậy đi vào phòng chủ tịch. Anh cúi người chào ông

-Andrew: chào chủ tịch buổi sáng!

-Farry: wow! Andrew, cậu mau ngồi xuống đi!

Ông thấy anh liền vui vẻ đi đến vỗ vai, 2 người ngồi đối mặt nhau nói

- Andrew: chủ tịch có điều gì dặn dò sao?

-Farry: cậu đã có công rất lớn, cổ phiếu công ty FAC tăng chóng mặt, vượt lên cả vị trí thứ 1. Cậu rất giỏi đấy Andrew.

-Andrew: sự thành công này sức lớn nhất là các nhân viên công ty ạ, họ thật sự rất giỏi.

-Farry: cậu không cần khiêm tốn Andrew à, tôi luôn quan sát cách cậu làm việc mà hahaha.

 -Andrew: nhờ chủ tịch tin tưởng tôi mới có động lực làm tốt như vậy!

-Farry: ùm (gật đầu đắc ý)

-Farry: vì nhóm cậu có công rất lớn đối với công ty, nên tôi cho phép nhóm các cậu nghỉ ngơi 1 tuần, và tất nhiên sẽ có tiền thưởng!

-Andrew: tôi rất biết ơn sự hào phóng của ông, chắc chắn mọi người sẽ rất vui, trong thời gian thiết kế đồng hồ cho ông Jeff họ đã mấy ngày rồi không được về nhà nghỉ ngơi.

-Andrew: nhân dịp này, tôi cũng muốn về Việt Nam một chuyến!

-Farry: cậu muốn về Việt Nam sao?

-Andrew: đúng vậy, đã mấy năm tôi không về rồi, nhân dịp này tôi cũng muốn trở về cùng mẹ và chị!

-Willing: chào chủ tịch!

Hai người đang nói chuyện thì Willing bước vào nói, hai người đều hướng mắt về anh.

-Farry: cậu ngồi đi Willing.

-Willing: cảm ơn chủ tịch.

-Farry: mục đích tôi kêu 2 cậu đến đây, thứ nhất là để khen thưởng sự thành công của nhóm Andrew đây!

-Willing: (lườm)

-Farry: thứ 2 là bàn giao công việc, trong công ty tôi rất tin tưởng 2 cậu, Willing đã làm việc ở đây cũng được 7 năm, Andrew dù cậu chỉ mới vào làm được 3 năm nhưng tôi cảm thấy cậu rất giỏi!

-Farry: tôi có 2 công ty con ở Pháp và Việt Nam 

-Farry: rất trùng hợp khi Willing biết tiếng Pháp và Andrew là người Việt!

-Farry: 2 cậu thấy sao nếu được phân công vào công ty con để giúp tôi điều hành?

-Willing: tất nhiên rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ làm thật tốt

-Andrew: tôi rất vinh hạnh!

-Farry: tốt lắm, tôi sẽ đặt vé giúp 2 cậu, ngày mai sẽ có chuyến bay lúc 4:30 về Việt Nam và chuyến bay về Pháp lúc 8:00 tối. Hai cậu về chuẩn bị hành lý nhé, khi đến nơi người của công ty sẽ đến đón 2 cậu về công ty.

-Willing+Andrew: vâng thưa chủ tịch!

-Farry: ùm, 2 người đi đi!

-Willing: chào chủ tịch, tôi sẽ làm thật tốt, xin chủ tịch cứ yên tâm!

-Andrew: cảm ơn ngài đã tin tưởng, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.

2 người nói rồi ai nấy đều rời đi, Andrew vừa vui vừa buồn khi đứng trước những đồng nghiệp đã đồng hành cùng mình trong suốt 3 năm, cùng làm việc, cùng vượt qua bao trở ngại....nhưng dù sao đây cũng là đất khách quê người, anh tất nhiên sẽ muốn trở về quê hương của mình rồi!

-Andrew: chào mọi người!

-All: chào sếp!

-Andrew: tối nay chúng ta mở party nhé!

-...: quao, sao nay sếp xịn dữ

-...: tôi sẽ mặc chiếc váy bó mới mua hahah

-...: tối nay tôi qua rước bà nha

-...: mơ hả!

-Andrew: nào mọi người! tôi còn 1 tin nữa, nhóm chúng ta đã được chủ tịch khen rất nhiều, chủ tịch đã nói với tôi sẽ cho phép nhóm mình được nghỉ ngơi trong 1 tuần, và sẽ được nhận thêm tiền thường

-...: wow, chủ tịch hào phóng dữ

-...: haizz, mấy ngày rồi chưa được nằm, đau lưng chết được

-...: về thăm vợ yêu mới được!

cả nhóm vui vẻ khi vừa được nghỉ ngơi vừa được tiền thưởng, nó quá xứng đáng với công sức mọi người bỏ ra,...nhưng chưa ai biết rằng anh sắp phải chuyển đi!

--------------------------------------------------------

-Quyên: Kim!

-Kim: dạ?

-Quyên: em có người yêu rồi phải không?

-Hải: á à, có ghệ mà dấu!

-Kim: gì? em không có, ai nói chị vậy?

-Quyên: chị mày biết hết, hôm qua chị đi ngang quán trà sữa chị thấy, sau lớp kính là 1 đôi tình nhân đang ngồi kế nhau, em còn kiểm tra tin nhắn của bạn trai còn gì!

Cô ngồi suy nghĩ 1 lúc thì cũng thở phào thất vọng nói

-Kim: không phải bạn trai đâu 2 anh chị ạ!

-Quyên: chứ sao ngồi sát vậy? còn đưa điện thoại em em nữa, 2 đứa nhìn nhau cười vui lắm mà

-Kim: *nhìn sao ra vui vậy trời* thật ra thì em với Huy có biết nhau, nhưng nó đi với bạn mà, lại ngồi kế nhờ em cho pass wifi thôi à!

-Hải: trời ơiiii

-Quyên: chặc chặc, thất vọng!

-Kim: em không thất vọng thì thôi chứ!

-Quyên: vậy sao mày không tấn công đi em!

-Kim: thôi em ngại lắm!

-Hải: (đẩy đầu cô) rồi thôi ế tiếp nhe em.

-Kim: xì..

-Quyên: đi họp kìa 2 đứa!

Mọi người nhanh chóng di chuyển vào phòng họp, trên đường đi 3 người đùa giỡn nhau, My nhìn thấy liền tỏ thấy độ rồi chen vào chỗ ngồi!

-Quyên: tao nói, có ngày tao cũng đánh lộn với nó à!

3 người vào chỗ ngồi

-GĐ: chào mọi người, buổi sáng tốt lành chứ? 

-All: vâng!

Ông ăn mặt nghiêm chỉnh đứng nhìn mọi người...

-GĐ: như mọi người cũng đã biết! tôi đã đến tuổi nghỉ hưu, tôi gắng bó với công ty này 32 năm rồi,...có lẽ tôi đã quá già để tiếp tục tiếp quản 1 công ty game.

Nghe thấy vậy mọi người liền gục đầu xuống, trong suốt quãng thời gian trong công ty, ông như một người ba ân cần chăm sóc mọi người vậy, bây giờ ông nghỉ hưu ai ai cũng buồn rười rượi. Nhưng nghĩ tới việc ông đã liên tục làm việc cho công ty suốt 32 năm thì trong lòng cũng muốn ông có thể dành phần đời còn lại để sống 1 cuộc sống an nhàn không cần phải bận tâm việc gì nữa.

-GĐ: mọi người đừng buồn vậy chứ! tuần tới Giám Đốc mới sẽ đến, cậu ấy là một người rất giỏi nên mọi người yên tâm.

-Quyên: chúng tôi không lo chuyện đó, chúng tôi là đang buồn vì ông đó ông Thành à!

-Hải: nữa! sao kêu tên quài vậy chị!

-Quyên: à chị quên mất!

-Quyên: giám đốc à!

-GĐ: tôi nghỉ hưu nhưng đâu phải là không gặp được mọi người nữa!? 

-...: vậy tối nay mở tiệc chia tay được không mọi người!!

-Quyên: học sinh cấp 3 sao? ôi trời

-...: chị này, tiệc chia tay đồng nghiệp thì có sao đâu chứ

-...: đúng đó, nhất định phải đi

-Hải: em dẫn bạn gái theo nha

-...: cậu sao cũng được

-...: giám đốc phải mời mọi người đó nha

-Quyên: mày báo ổng nữa!

-GD: thôi được rồi, vì là bữa cuối nên...tôi sẽ bao mọi người

-All: yehhh, 

-...: đúng là giám đốc yêu quý

-...: ngầu quá trời ngầu

Mọi người vừa buồn vừa vui đi ra khỏi phòng họp

----------------------------------------------------------------------------

-M.Anh: rồi! các em ra chơi đi, nhớ làm bài tập đó

-All: dạ!

-...: chào cô!

-...: em chào cô

-M.Anh: ùm

Cô vừa bước ra cửa lớp đã thấy anh đứng ngay cạnh cửa...cô có chút giật mình hỏi

-M.Anh: thầy Khoa! 

-Khoa: ờ, chào cô!

-M.Anh: chào thầy, cảm ơn bịch hủ tiếu tối qua nha!

-Khoa: ùm, không có gì....

-M.Anh: tôi xin phép đi trước

cô cúi người chào anh rồi vào phòng giáo viên,..anh nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng bất giác cười nhẹ. Cô vừa ngồi xuống ghế thì có cuộc điện thoại

*alo

alo

Mai Anh phải không?

đúng rồi, sao vậy?

mày dạy xong chưa?, 

tao còn 2 tiết nữa lận

mấy giờ tan?

um...tầm 5 giờ á!

vậy dạy xong qua quán trà sữa YOUNG nha, mày biết quán đó không?

có gì tao nói chú taxi, chắc chú biết mà!

à ok, vậy 5 giờ gặp ha

ùm*

~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Kim: đây!

Kim vẫy tay ra hiệu cho cô, cô bước đến ngồi đối diện nói

-M.Anh: quán đẹp ghê á! 

-Kim: ò, mày lại quầy oder đi

-M.Anh: à ok, đợi tao xíu!

-Kim: ùm...

Cô đi lại quầy oder rồi cầm nước đi lại bàn,,,

-M.Anh: ủa, ai đây? 

Trong khi cô oder, Vy đã đi đến ngồi kế bên Kim khi cô quay lại hơi khựng 1 chút hỏi. Câu hỏi của cô khiến 2 người phì cười nói

-Vy: không nhận ra luôn?

-M.Anh: ???

-Kim: Vy đó, nhớ không?

-M.Anh: Vy? Thúy Vy á hả???

-Vy: đúng rồi.

-M.Anh: tao sắp nhận không ra mày luôn đó, Kim tao cũng không nhận ra luôn

-Vy: thời gian trôi nhanh ghê

Giờ 3 cô đã gặp lại nhau, cảm giác như lúc còn học cấp 2, ba người cũng là từng như vậy. Dù thời gian có trôi nhanh đến đâu thì tại khoảnh khắc này, các cô vẫn cứ là những người bạn thân thiết của nhau...chỉ là bây giờ  ai cũng đã trưởng thành rồi

-Kim: quao, nhờ hồi đó quá.

-M.Anh: ùm, hồi xưa mình cũng hay ra quán trà sữa chơi

-Vy: nhớ thiệt

-M.Anh: Vy! giờ mày đang làm gì?

-Vy: tao làm ở quán trà sữa này nè

-M.Anh: à, mà làm gì?

-Vy: làm chủ

-M.Anh: !!!!

-Kim: đỉnh chưa

-M.Anh: hay vậy, quán decor đẹp thiệt, nhìn chill

-Kim: ùm, tao cũng thích mấy quán kiểu vầy ghê á.

-Vy: rồi bây có gia đình gì chưa!

Vy thấy kim hơi rén liền nói

-Vy: mày bỏ qua

-Kim: (cười trừ, uống nước)

-M.Anh: ủa sao vậy?

-Vy: ủa chưa biết hả?

-M.Anh: chưa, dụ dì?

-Vy: nói đi em!

-Kim: i'm single, i'm ok!

-M.Anh: mới chia tay hả?

-Vy: có ghệ đâu mà chia với chả tay

-M.Anh: là....mày chưa có mối tình nào vắt vai luôn á?

-Kim: (gật đầu)

-M.Anh: quaooo, công nhận mày nghị lực dữ!

-Vy: nó quyết tâm không single đời không nể hay sao á!

-M.Anh: mày les hả Kim?

-Kim: không! sao ai cũng tưởng tao les hết vậy?

-Vy: không lẽ không ai thích mày!

-Kim: có, mà....tao không thích người ta!

-M.Anh: chịu

-Vy: phục thiệt

-M.Anh: còn mày sao Vy!

-Vy: tao đang hẹn hò,sắp cưới rồi!

-M.Anh: quaoo, hạnh phúc vậy

Vy nghe vậy cũng không vui mấy, dù sao thì đám cưới chưa chắc sẽ diễn ra...

-Kim: còn Mai Anh, mày sao?

-M.Anh: hmm....

Cô hơi bối rối khi nói ra

-M.Anh: tao ly dị rồi!

-Kim+Vy: cái gì??

Hai cô sốc khi nghe bạn mình nói rằng đã ly dị,...

-Kim: sao vậy? 

-M.Anh: có 1 số chuyện khiến 2 tụi tao ly dị

Vy liền có suy nghĩ...không lẽ đó sẽ là tương lai của mình?

-Kim: một tên tồi sao? ha, mày ly dị là tốt rồi, nhận ra sớm bớt đau khổ. Còn có những người dù biết mình khổ nhưng vẫn cố!

Vy nghe vậy cảm giác như cô đang nói mình, nhưng thật ra người Kim muốn nói đến là chị Yến! không biết giờ chị ra sao rồi?

-Vy: ùm,..

-Kim: yêu đương sao khổ quá, bây nhất định phải tìm đúng người nha. Tao không khuyên 2 bây độc thân giống tao như hồi xưa đâu! ai cũng có quyền yêu mà.

2 cô cười nhẹ vì sự dễ thương của cô, đúng là nên tìm đúng người...dù sao con người ai cũng nên có tình yêu, không phải tình yêu nào cũng mang đến đâu khổ, nếu tìm đúng người chắc chắn tình yêu sẽ màu hồng!

3 người ngồi đến tối nói hết chuyện trên trời dưới đất, vui có, lặng có. Nhưng nói chung cuộc gặp gỡ này cũng rất thú vị.

----------------------------------------------------------

-Thiên: bà, bà ơi!

Cậu chạy trong có vẻ gấp gáp vào nhà tìm bà của mình, anh chạy khắp nơi trong sợ hãi. 

-Thiên: bà ơi!! bà đâu rồi!

Hàng xóm thấy ồn ào liền đi lại nói

-...: thằng Thiên về rồi à

-...: giờ này mới về, bà mày hôm qua bị đám xã hội đen lại đòi đốt nhà. Bà bây sợ quá bị tăng huyết áp đến ngất xỉu kia kìa

Cậu nghe xong như có 1 cú đánh vào đầu, cảm thấy choáng váng .

-Thiên: dì,..bà con..bà con đâu rồi?

-...: bà bây ở bệnh viện XX phòng số 5, mau vô với bả đi

Cậu nghe xong tức tốc chạy bộ đến bệnh viện.

~~~~

-...: dạ bà nằm nghỉ ngơi cho khỏe, bà ăn xong nhớ uống thuốc nha!

-Bà 3: ùm, bà cảm ơn!

-Thiên: bà!!

Cậu bất ngờ mở cửa ra nói, khiến những người trong phòng đều bất ngờ nhìn về phía cậu, cậu không quan tâm chạy thẳng lại giường ôm bà, bà vỗ lưng cậu, để khiến cậu bình tĩnh lại.

Sau 1 màn sướt mướt thì cậu cũng bĩnh tĩnh nghe bà kể lại mọi chuyện

-Bà 3: cũng nhờ vợ chồng cô giáo nên đám giang hồ kia mới chịu đi

Cậu thấy khó hiểu, tại sao 2 người lại có thể tốt đến mức giúp cậu trả 100 triệu được?

-Bà 3: con phải rất biết ơn cô con đấy!

-Thiên: dạ, thôi bà nghỉ ngơi đi, con ra ngoài 1 chút!

-Bà 3: ùm (gật đầu)

Cậu xuống dưới ngồi ở sân bệnh viện 

*alo?

cô!

ai đấy?

em là Thiên

Thiên! em đã về với bà chưa?

em về rồi, em muốn gặp cô

em đang ở đâu

em...

~~~~~~

-Thiên: em rất cảm ơn cô, đã giúp em trả nợ!

Cô thở dài nói

-M.Anh: đây là cơ hội cuối cùng của em đó,..

Cậu nhìn cô 

-M.Anh: tương lai là do em quyết định, 1 là ăn học tử tế để nuôi bà, 2 là tiếp tục cờ bạc nợ nần.

Cậu gục đầu xấu hổ

-M.Anh: bà rất yêu thương em,...em phải báo hiếu cho bà! em hiểu chứ?

Cậu gật đầu hối hận, cậu là người hiểu rõ nhất, bà là người thân duy nhất của cậu. Lúc trước cậu vốn dĩ là 1 cậu bé ngoan hiểu chuyện, chăm chỉ , vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền phụ bà. Nhưng...do bị bọn xã hội đen dụ dỗ, dần dần cậu bị nghiện bài bạc lúc nào chả biết, sau vụ việc này đã giúp cậu sáng mắt.

-Thiên: em hiểu rồi! em cảm ơn cô!

-M.Anh: có chuyện gì cứ gọi cô, cô sẽ giúp em.

-----------------------------------------------------------------------------

/8:00 am/ Thụy Sỹ

-July: anh sắp về Việt Nam sao không nói gì với em vậy!

-Andrew: nói chi?

-July: nói để em về cùng anh, em cũng nhớ Việt Nam lắm!

-Andrew: em mới về Việt Nam 2 ngày trước còn gì?

-July: à...thì...

-Andrew: thôi được rồi, ra ngoài cho anh làm việc!

Cô hơi quê xíu, tính rồi đi thì quay lại nói

-July: mấy giờ anh đi vậy?

-Andrew: *alo

dạ thưa sếp thủ tục đã làm xong*

Cô lại bị quê thêm lần nữa, âm thầm rời đi.

ùm, cảm ơn cậu!*

Sau 1 đêm chia tay, giờ anh có thể vui vẻ rời đi. 

-------------------------------------------------------------

-Hải: không biết Tổng Giám Đốc mới là ai ha!

-Quyên: mày đừng có đánh trống lãng, hôm qua đang tụ hợp vui vẻ, tự nhiên bỏ về trước là sao?

-Kim: phát cơm chó cho đã rồi bỏ về lúc nào không hay luôn!

-Hải: hì!

-Vũ: nè nè, đi làm hay đi cà phê tám chuyện vậy hả!! lo làm việc đi!

Nghe ông la, 3 người liền giật mình vẻ mặt ngoan ngoãn quay vào làm việc, nhưng khi ông vừa rời đi, 3 người liền xả vai

-Quyên: làm gì là làm gì, dạo này mấy thằng bên sản xuất game có làm game gì mới đâu mà kiểm duyệt!

-Kim: haizzz!

Reng...reng

*alo

Kim, tối về ăn cơm nha con!

dạ.*

--------------------------------------------------------

/4:15am/ London

Anh đang ngồi đợi chuyến bay, trên tay là chiếc điện thoại, công nhận lâu rồi anh chưa được chơi game, nên trông anh rất hăng say. 

-Sidan: Giám Đốc, chúng ta lên máy bay thôi!

-Peter: đợi chút nữa, tôi sắp thắng rồi!

-Sidan: vâng!

-Peter: yehhh! tôi thắng rồi nè, ông xem!

Ông cười nhẹ nói

-Sidan: cậu giỏi thật!

-Peter: phải vậy chứ, thôi mau lên máy bay đi!

2 người lên máy bay chuẩn bị cất cánh!

[Ladies and gentlemen, my name is Slena and I'm your flight attendant director. On behalf of the London City fleet and the entire crew, we are pleased to welcome you on board. London City Airlines is constantly improving service quality to better serve

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net