Chương 21: Nàng thật đáng ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đao Nhất Nhất các nàng vẫn chưa đi vào sơn động đã nghe thấy tiếng hoan hô từ trong sơn động truyền ra.

Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào trước khi Ngả Nhã đi, 'Người già yếu' ở lại sơn động mở 'Tiệc tối'? Hay là nàng đi nhầm sơn động?

Trên đường về Đao Nhất Nhất không phản ứng Ngả Nhã, đến bên ngoài sơn động thừa dịp Đao Nhất Nhất trầm tư, Ngả Nhã nhanh chóng đi qua bên cạnh Đao Nhất Nhất, "Nhất Nhất, tiểu cẩu của ngươi."

Ngả Nhã một tay tùy ý cầm lấy da lông chung quanh cái cổ động vật nhỏ, đưa cho Đao Nhất Nhất, Đao Nhất Nhất nhìn tiểu cẩu tội nghiệp này, mới nhớ nàng quên mất nó. Khụ khụ... Vẫn là dựa vào Ngả Nhã a.

Người ta tới trả lại tiểu cẩu, Đao Nhất Nhất cũng không tiện nói cái gì đó, cam chịu nhận lấy tiểu cẩu.

Sau đó các nàng cùng nhau vào sơn động.

Đao Nhất Nhất vừa vào sơn động thì ngây ngẩn cả người, mùi vị gì đó quá thơm a.

A? Trong sơn động dĩ nhiên ăn thịt quay.

Những người nguyên thủy này bình thường rất nghe lời Ngả Nhã, Ngả Nhã không lên tiếng, bọn họ không dám làm. Ngày hôm nay xảy ra điều gì? Dĩ nhiên ở trong sơn động ăn thịt quay.

Đao Nhất Nhất con mắt đảo qua thì thấy một nữ nhân ngồi ăn thịt quay, trên đầu cắm nhiều lông gà như vậy, ngươi xem ngươi là gà mái a.

Đao Nhất Nhất con mắt híp lại, trên tay nàng dính lông màu trắng, làm sao giống như vậy....

Đao Nhất Nhất chớp mắt, thấy Chít Chít ở một bên nhỏ giọng khóc. Nàng nhanh chóng chạy đến hang thỏ nhìn một chút, dĩ nhiên thiếu sáu con thỏ.

Đao Nhất Nhất giận dữ, nàng chạy đến trước lửa trại, quát: "Các ngươi người nào động vào thỏ của ta."

Nghe thấy lời này, người trong sơn động không dám lên tiếng nữa, mắt Đao Nhất Nhất nhìn thức ăn dầu mở đốt trên lửa, phía trên kia vẫn còn có đuôi thỏ màu trắng.

"Các ngươi dĩ nhiên ăn thỏ của ta!"

Ngả Nhã hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra. Rất hiển nhiên Đao Nhất Nhất cực kỳ vất vả nuôi thỏ bị nữ nhân Tháp Nạp kia ăn.

Tháp Nạp lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ngoài miệng đang ăn miếng thịt thỏ cuối cùng, nhìn trong sơn động một nữ nhân kỳ quái chạy tới rống to lên, lúc này mới lên tiếng nói: "Không sai, ăn thật ngon. Ta rất hài lòng. Cái này so với chim to quái ăn tốt hơn nhiều."

Con mắt Đao Nhất Nhất muốn phun ra lửa, đây chính là nữ nhân Ngả Nhã nhặt về, đối nghịch với nàng a!

Tháp Nạp không để ý Đao Nhất Nhất tức giận, tiếp tục nói: "Ta rất hài lòng, ta sẽ thỉnh cầu các vị thần, ban cho bộ lạc các ngươi thuốc tiên chữa thương."

"Tới thêm một cái nữa!"

Đao Nhất Nhất cảm thấy nữ nhân này rất đáng ghét, ghê tởm không gì sánh được, "Còn ăn, ngươi vẫn muốn ăn. Thoả mãn, thoả mãn cái đầu quỷ ngươi a!"

Đao Nhất Nhất muốn nhào qua, từ trong miệng nữ nhân này đào ra thỏ của nàng.

Thế nhưng không đợi nàng hành động, Ngả Nhã dĩ nhiên ngăn cản nàng. Ngả Nhã nhìn chằm chằm Tháp Nạp, nghiêm túc nói: "Ngươi có thể cho chúng ta thuốc tiên chữa thương."

Tháp Nạp ngẩng đầu lên, trên đầu nàng mang lông vũ thật dài theo động tác mà đong đưa, "Không sai, ta sẽ hướng các vị thần xin chỉ thị, xóa bỏ đau đớn của các ngươi."

"Trong bộ lạc chúng ta có người bị chim to quái quào, ngươi có thể trị hết sao?" Ngả Nhã hỏi.

Tháp Nạp gật đầu, "Có thể."

Đao Nhất Nhất "hừ" một tiếng, trở về bên trong tiểu sơn động. Trách không được người trong sơn động hưng phấn như vậy, tôn kính một nữ nhân xa lạ như vậy. Nguyên lai là một 'Vu sư', nhất định là biết vu thuật mê hoặc dân bản xứ. Trong lòng Đao Nhất Nhất không ngừng phỉ báng, chỉ là có chút chua xót, nàng làm nhiều như vậy mới được bộ lạc thừa nhận, mà nữ nhân kia cái gì cũng không cần làm, toàn được ăn ngon.

Lại ăn thỏ của nàng nuôi!

Hơn nữa, Ngả Nhã đối với nữ nhân kia cũng rất tôn kính, còn ngăn cản chính mình!

Lúc đầu nàng được Ngả Nhã nhặt về, cái kia Tháp Nạp cũng được Ngả Nhã nhặt về!

Đao Nhất Nhất càng nghĩ càng tức giận.

Nàng giống như con gà mái nhỏ đáng thương một mình hờn dỗi, không có người nào an ủi nàng.

Đao Nhất Nhất làm bộ đáng thương vùi ở trên giường của mình, ngay cả chính mình chỉ có thể ở trước cửa nhà người ta, Đao Nhất Nhất cảm giác mình càng đáng thương hơn nữa.

Đang lúc Đao Nhất Nhất một mình liếm vết thương, đột nhiên nghe thấy có người gọi nàng, "Nhất Nhất, cho ngươi thuốc."

Có người mò sau lưng của nàng, nơi đó bị chim to quái quào trầy, Đao Nhất Nhất lập tức gào to lên.

Ngả Nhã đem thảo dược cầm trong tay bỏ vào miệng nhai, rồi bôi lên trên lưng Đao Nhất Nhất.

Mà Đao Nhất Nhất vẫn làm bộ không hề động, mặc kệ Ngả Nhã bôi thuốc cho nàng.

Đao Nhất Nhất cảm giác trên lưng mát lạnh, nhẹ nhàng khoan khoái không ít, ngẩng đầu nhìn Ngả Nhã. Vừa nhìn dọa Đao Nhất Nhất giật mình, nhảy dựng lên, không phải một mình đau thương rồi.

"Ngả, Ngả Nhã, ngươi từ nơi nào lấy được thảo dược."

Trong miệng Ngả Nhã còn chứa thảo dược, nàng lầm bầm hai tiếng, không nghĩ tới lại nuốt xuống, bị sặc ho liên tục, hai mắt tràn đầy nước mắt.

"Lấy từ túi da rắn của Tháp Nạp a"

Đao Nhất Nhất: "Không đúng, ta rõ ràng thấy ngươi lấy từ trong miệng ra."

Sau đó, sắc mặt Đao Nhất Nhất trở nên rất kỳ quái, "Ngươi vừa rồi ở trên lưng ta sẽ không phải là trong miệng ngươi...."

Ngả Nhã gật đầu.

Đao Nhất Nhất choáng váng,trong đầu nàng hiện tại toàn bộ trên lưng của ta tất cả đều là nước bọt Ngả Nhã....

Đao Nhất Nhất đột nhiên cảm giác được toàn thân ngứa ngấy, nàng nhớ tới run rẩy, không được, nàng muốn đi tắm.

Ngả Nhã nhìn Đao Nhất Nhất nhúc nhích qua lại, giữ nàng lại, "Nhất Nhất, đừng nhúc nhích, trên lưng ngươi mới vừa đắp thảo dược. Ngươi lộn xộn đem thảo dược rơi ra làm sao bây giờ? Đã không còn nữa."

"Ta bây giờ muốn đi theo Tháp Nạp ra ngoài thu thập thảo dược mới, ngươi đợi ở trong sơn động không nên lộn xộn."

Đao Nhất Nhất dần dần không lộn xộn nữa, nàng nhỏ giọng nói: "Không còn sao?"

Ngả Nhã "Ừm" một tiếng

Đao Nhất Nhất lại hỏi: "Ngươi cũng bị quào trầy, còn không có bôi thuốc sao?"

Ngả Nhã nghe xong dĩ nhiên sờ sờ đầu Đao Nhất Nhất, "Không sao, chẳng mấy chốc sẽ tốt."

"Ừm" Đao Nhất Nhất không nói, nàng cảm giác mình đã là người trưởng thành, không thể tùy hứng như vậy nữa. Mặc dù Ngả Nhã nhặt về người khác, nhưng Ngả Nhã còn nhớ tổn thương trên lưng nàng, có thảo dược cũng để nàng dùng trước.

Đao Nhất Nhất cảm giác mình thật thất vọng, rốt cuộc lại cảm động.

Nàng luôn vô ý bị ôn nhu của Ngả Nhã làm cảm động.

Mà Ngả Nhã ôn nhu như vậy, nàng đối với mỗi người đều tốt như vậy. Vì sao, không thể chỉ đối tốt với nàng thôi.

Đao Nhất Nhất lẳng lặng nằm một chỗ, không nói gì.

Ngả Nhã từ trong túi đeo bên hông lấy ra vài cái trứng chim nướng chín nhẹ nhàng đặt ở trong làn nhỏ trên đầu giường Đao Nhất Nhất, sau đó đi ra ngoài.

Ngả Nhã đi rồi, Đao Nhất Nhất đứng dậy, từ trong cái làn nhỏ lấy ra vài cái trứng chim còn ấm áp.

Nước mắt lần nữa không chịu thua kém chảy ra.

Sau đó, Đao Nhất Nhất vừa ăn trứng chim, vừa rơi lệ.

Ách....

Nghẹn....

Đao Nhất Nhất đứng dậy đi kiếm chút nước uống, sau đó phát hiện, chén gỗ nhỏ của nàng không thấy.

"Oa Ca, chén gỗ nhỏ của ta đâu?"

Oa Ca: "Tháp Nạp đại nhân cảm thấy chén gỗ nhỏ của ngươi đẹp mắt nhất, nên cầm đi."

Cầm đi....

Tháp Nạp, còn lớn hơn trời?

Nữ nhân này quả nhiên tới đối nghịch cùng nàng.

"Ta mang về cây tre rồi, ngươi trước tiên làm cho ta chén nhỏ."

Thừa dịp Oa Ca làm cái chén, Đao Nhất Nhất suy tư một chút nhân sinh. Nàng tuyệt đối sẽ không khuất phục, không phải chỉ là một bà đồng chữa bệnh sao, lại muốn cướp đi tất cả của nàng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất là Ngả Nhã...

Đao Nhất Nhất một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, nàng tìm tới Oa Ca, Chít Chít, còn có Đát Đát, Mu Mu, nàng ngày hôm nay muốn làm một băng ghế, còn có ly đựng nước, nhất định phải để cho bọn họ biết, ai mới là ngôi sao của trong bộ lạc!

Không đúng, không đúng, Ngả Nhã hiện tại quan tâm nhất là trị thương như thế nào.

Ách.... Đau đầu cảm mạo nóng sốt nàng biết uống thuốc tây loại gì, nhưng là thuốc Đông y.... Thương mà không giúp được gì.

Vân Nam Bạch Dược rất nổi tiếng, nàng không biết Bạch dược hình dạng thế nào a.

Nghe nói, tro có thể cầm máu.

Khụ khụ... Đao Nhất Nhất rốt cục hiểu người đứng đầu là như thế nào, vì sao nàng không phải hạng toàn năng, cái gì cũng biết a, sớm biết hẳn là đem bệnh sốt, sách nghiên cứu thảo mộc, tất cả đều ghi nhớ!

Đát Đát nhìn Đao Nhất Nhất không nói gì, nàng hỏi: "A Nhất, ngươi làm sao vậy?"

Đao Nhất Nhất ngẩng đầu: "Ta bây giờ đi học vu thuật, còn kịp sao?"

Đát Đát có chút kỳ quái nhìn Đao Nhất Nhất, lúc này mới thật thà khẳng định nói: "Chỉ có người trong bộ lạc lớn mới được xem đồ đằng(1) sẽ trở thành Vu y, chúng ta thuộc những bộ lạc nhỏ căn bản không được học tập vu thuật, đồng thời hàng năm phải cho các nàng rất nhiều da thú, dê bò, chúng ta sống không nổi nào có da thú mà cho."

Đến phiên Đao Nhất Nhất kinh ngạc, "Ngươi là nói, Vu y có thể học tập. Đồng thời, đồ đằng? Ngươi nói các bộ lạc khác có đồ đằng?"

"Bộ lạc chúng ta không có sao?"

Đát Đát nhỏ giọng đối với Đao Nhất Nhất nói: "Nghe nói trước đây bộ lạc chúng ta cũng có đồ đằng, chỉ là bây giờ sa sút. Chúng ta không còn gặp qua đồ đằng. Bất quá, thủ lĩnh đại nhân chắc biết đến."

Không nghĩ tới thật sự có đồ đằng, nghe nói người nguyên thủy bình thường dùng động vật làm đồ đằng, bộ lạc Ngả Nhã sẽ chọn gì đây? Còn có, sở hữu đồ đằng thực sự có sức mạnh thần bí sao?

Tháp Nạp dĩ nhiên biết Vu y, nàng kia nhất định là đến từ bộ lạc lớn. Nàng kia làm sao đến nơi đây, có ý đồ gì hay không? Nhất định phải nhắc nhở Ngả Nhã chú ý mới được.

Đao Nhất Nhất cùng bọn họ làm xong vài cái ống tre đựng nước, nghe phía bên ngoài có người hô: "Thủ lĩnh đã trở về!"

Còn có Đao Nhất Nhất ghét nhất, "Tháp Nạp đại nhân cũng quay về."

Đao Nhất Nhất: "Cắt..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đao Nhất Nhất: Ngả Nhã, ngươi làm sao thích nhặt loạn đồ đạc về nhà như vậy.

Ngả Nhã: Ta nhặt cái gì?

Đao Nhất Nhất: Tháp Nạp.

Ngả Nhã: Nàng là con tin, vì muốn đổi cho ngươi càng nhiều đồ vật ưu thích.

Đao Nhất Nhất: Được rồi, tha thứ cho ngươi.

(1)Đồ đằng: ký tự, hay hình vẽ được khắc trên đá của người thời xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net