Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Vũ Châu sau khi tinh thần hồi phục liền tiếp tục công việc nhưng trước tiên là đi ăn sáng cái đã. Cô vừa mới nhấc mông đứng lên thì chợt nhớ ra một điều , hình như Hà Khánh Băng cũng chưa ăn cái gì .

" Trung Uý cô đã ăn sáng chưa ?" : Tiêu Vũ Châu ánh mắt như loé lên hào quan nói.

Hà Khánh Băng không hề suy nghĩ ,thuận miệng nói :" vẫn chưa "

" vậy cùng tôi đi ăn có được không a ?"

Tiêu Vũ Châu nói trong lòng có chút lo lắng cùng chờ đợi , nếu như nàng từ chối thì có phải là không ưa thích mình hay không ? Như vậy mình sẽ khổ sở a ! Cũng là rất chán ghét mình nên mới không nhận lời với lại nếu bị từ chối sẽ rất mất mặt. Bình thường gây nhiều phiền phức với nàng như vậy , nàng có phải sẽ ghét bỏ mình không ?

Nhưng may mắn là những suy nghĩ tiêu cực của Tiêu Vũ Châu liền biến mất sau khi Khánh Băng nói:" được "

Tiêu Vũ Châu nghe được câu trả lời trong lòng rất vui mừng nhảy múa, cười ra mặt để lộ cái lúm đồng tiền chí mạng làm cho người đối diện không kịp phản kháng liền bị một phen tim đập mạnh như muốn thoát khỏi lòng ngực.

Hai người cùng nhau đi vào doanh quán , Tiêu Vũ Châu biết rõ Hà Khánh Băng thích ăn món gì nhất, biết được nàng vào đây lần nào cũng chỉ ăn mỗi một món . Cô lập tức vào trong lấy ra hai phần mì xào , còn dặn bà chủ bỏ nhiều thịt bò một chút , bởi vì gần đây Hà Khánh Băng rất không biết tự chăm sóc bản thân . Nhiều ngày không bắt được bọn buôn người thì liền rầu rĩ , ăn uống vô cùng xơ xài , cái con người này quả thật là rất đáng ghét không bao giờ biết tự mình bồi dưỡng bản thân thân thật tốt, điều này làm cho Tiêu Vũ Châu không khỏi đau lòng. Nhưng bởi vì bản thân cô tự có nhận thức được , mình vốn đâu là gì đối với nàng nên cũng không dám có thái độ gì , chỉ dám âm thầm theo dõi.

Hà Khánh Băng nhìn thấy Tiêu Vũ Châu bưng ra hai dĩa mì thì trong lòng thầm cảm thán, lại không nghĩ Tiêu Vũ Châu biết nàng thích ăn mì xào. Mặc dù thời gian tiếp xúc với nhau chỉ mới vài tháng nhưng hai người cũng có hiểu đối phương chút ít, bởi vì cả hai luôn âm thầm để ý nhau mà cũng không hề hay biết có người đang để ý chính mình vì thế nên vô tình tự mình cảm thấy đau lòng.

Hai dĩa mì chỉ mới được đặt trên bàn , còn chưa động đến thì Trần Lượng không biết từ đâu đi tới " oh~ thật trùng hợp, dĩ nhiên lại gặp hai cô ở đây , là đang ăn sáng hay sao ? Vậy tôi có thể ngồi cùng được không ?". Trần Lượng vừa nói vừa đi đến bên cạnh Hà Khánh Băng.

" tất nhiên " Hà Khánh Băng nói cũng không có để ý đến sắc mặt của Tiêu Vũ Châu bây giờ còn đen hơn hòn đá cuội. Vốn dĩ Tiêu Vũ Châu không có mấy thiện cảm với cái tên Trần Lượng nhưng cũng không thể tìm ra khuyết điểm của hắn , hắn từ ngoại hình cho tới cách làm việc cái gì cũng tốt nhưng không hiểu sao cô lại không có ấn tượng tốt với hắn , chắc có lẽ là vì hai người là tình địch .

Tiêu Vũ Châu mỗi khi nhìn thấy Trần Lượng ở gần với Hà Khánh Băng thì cảm thấy rất bất an , bất an vì lo sợ một ngày nào đó nàng sẽ động lòng bởi hắn , rồi không quan tấm đến mình nữa . Chỉ cần nghĩ đến khoảng khắc Hà Khánh Băng ở cùng với Trần Lượng cười nói vui vẻ thì rất đau lòng, nóng giận.

Nói Tiêu Vũ Châu ích kỉ, nham hiểm nói thế nào cũng được nhưng cô quyết tâm không để ai tiếp cận được Hà Khánh Băng nàng chỉ có thể cùng cô mà cười nói vui vẻ , cùng với cô ngồi cùng một chỗ, ăn một chỗ , ngủ một chỗ. Dời tầm nhìn đến trước mặt, Tiêu Vũ Châu liền nhìn thấy Trần Lượng ngồi cạnh Hà Khánh Băng , thỉnh thoảng còn liếc nhìn nàng.

Nhìn thấy cảnh này Tiêu Vũ Châu cũng không còn hứng thú ăn uống nữa " tôi ăn no rồi , xin phép đi trước ". Nói xong cô một mạch đi về phòng , tiếp tục công việc.

Đã sớm biết từ lâu Trần Lượng đã yêu thích Hà Khánh Băng cũng biết bản thân là người đến sau không có tư cách gì so với Trần Lượng. Hắn là một nam nhân tốt cũng rất xứng đôi với nàng nhưng Tiêu Vũ Châu là không can tâm tình nguyện, cô toàn tâm toàn ý yêu thương Hà Khánh Băng sẵn sàng vì nàng làm tất cả.

Cảm giác thống khổ cùng buồn bực lấn ác tin thần Tiêu Vũ Châu khiến cho cô không thể tập trung vào đống hồ sơ lộn xộn này. Bất mãng tựa lưng vào ghế dựa hẳn ra sau , đột nhiên có tiếng gõ cửa.

" vào đi ." Tiêu Vũ Châu xoa xoa hai thái dương nói.
Nghe thấy được khẩu lệnh Trần Kỳ lập tức đẩy cửa bước vào .
" Thiếu Uý , tư liệu cô nhờ tôi điều tra đã có ."

Tiêu Vũ Châu nghe đến chuyện này trong đầu lập tức có phản ứng , cầm lấy hồ sơ trên tay Trần Kỳ mở ra xem . Đây là số tài liệu mà Tiêu Vũ Châu nhờ Trần Kỳ điều tra về các hoạt động buôn bán ma tuý cùng buôn người của bọn người Lão Tứ. Tiêu Vũ Châu đọc được một trang giấy trong thì hàng chân mày thanh tú đã nheo lại , trong đầu hình như đã hiểu ra chuyện gì đó, liếc nhìn Trần Kỳ một cái nói :" cảm ơn ".

" không có gì, tôi còn phải cảm ơn cô hôm trước vì tôi nên mới nổ súng, hại cô bị một trận te tua " : Trần Kỳ nói mà có chút ngượng ngùng , gãi gãi đầu. Nếu như hôm đó không có Tiêu Vũ Châu thì có lẽ bây giờ Trần Kỳ đã không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, càng không thể đứng đây.

Tiêu Vũ Châu nghe nói như vậy liền cười nhẹ sau đó tiếp tục nói " tôi không sao , chỉ là chạy vài vòng sân ". Thật ra tâm tình cô bây giờ được một phen ấm áp , Hà Khánh Băng khi đó có phải là để ý đến cô nên mới đếm không ? Còn tha thứ cho cô nữa... Nhưng nghĩ đến đây thì Tiêu Vũ Châu liền cắt đứt suy nghĩ, nàng bây giờ có lẽ là đang cùng Trần Lượng ăn xong rồi quay trở về phòng rồi, bọn họ cũng thật là vui vẻ, chắc là không có suy nghĩ gì đến mình .

Nói vậy nhưng Trần Kỳ cảm thấy vẫn còn rất áy náy , nếu không làm gì đó thì lương tâm sẽ cắn rứt , nàng thừa biết Tiêu Vũ Châu lúc nãy chạy bộ xém chết nữa, thở còn không nổi chung quy cũng đều là vì giúp mình nên mới như vậy , nhất định phải đãi nàng một bữa mới được :" Thiếu Uý , khi nào có dịp tôi đãi cô một bữa thịnh soạn xem như cảm ơn cô ".

Tiêu Vũ Châu thấy Trần Kỳ có lòng cũng không muốn phủ nàng cho nên gật đầu một cái. Trần Kỳ vui vẻ bước ra khỏi phòng Tiêu Vũ Châu tiếp tục công việc.

Tiêu Vũ Châu tiếp tục đọc tài liệu trong tay , trong đầu thầm nghĩ ra vô số kế hoạch đối phó với Lão Tứ. Trong tài liệu có ghi , mấy ngày gần đây Lão Tứ cho bọn đàn em đi thu hàng trở về kho chuẩn bị vận chuyển một số lượng lớn ma tuý đến Cần Dương , thời gian có lẽ là tối ngày hôm kia. Vụ buôn bán lần này số lượng ma tuý sẽ gấp đôi lần trước , thử hỏi nếu chúng được chuyển đi thành công thì sẽ có bao nhiêu con người bị đe doạ đến mạng sống vậy nên nhiệm vụ lần này nhất định là không được thất bại .

Suy tính một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách , cách này tuy mạo hiểm nhưng khả năng thành công là rất cao. Tiêu Vũ Châu quyết định đem chuyện này nói với Hà Khánh Băng , suy cho cùng nàng cũng là cấp trên nên cái gì cũng phải thông qua nàng mới được .

Đi đến phòng Hà Khánh Băng , Tiêu Vũ Châu đem hết số tài liệu cho nàng xem còn nói ra kế hoạch của bản thân. Sau khi nghe Tiêu Vũ Châu thuyết trình , Hà Khánh Băng liền phản bác .
"Không được, như vậy rất nguy hiểm "

Tiêu Vũ Châu lợi dụng phi vụ lần này của bọn người Lão Tứ để lấy công chuộc tội nên cũng không chịu yếu thế, nhất quyết phải thực hiện kế hoạch này " Trung Uý tôi sẽ thật thận trọng, sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì bất trách , chẳng phải chỉ cần trà trộn vào đám ngừoi đó thành công thì lập tức có thể khống chế được Lão Tứ như vậy thì quyền khống chế binh trường hoàn toàn thuộc về tay ta "

"Nhưng nếu như bị phát hiện thì sẽ như thế nào ? Bọn họ có rất nhiều ngừoi , người nào cũng đều có súng, chỉ cần lên đạn thì ..." Nói đến đây thì Hà Khánh Băng đã tức muốn bốc hoả, con người này sao vó thể không biết nghĩ cho bản thân như vậy, lỡ như bị phát hiện thì biết phải làm sao đây .

Hai người không ai là vừa ý ai , Hà Khánh Băng thì một mực phản bác còn Tiêu Vũ Châu thì nhất kiến phải thực hiện cho bằng được . Suy cho cùng Hà Khánh Băng cũng chỉ vì an nguy của Tiêu Vũ Châu nên mới không cho cô thực hiện kế hoạch này, Tiêu Vũ Châu nhất thời nóng giận mà trở nên hồ đồ không có suy nghĩ nhiều chỉ biết bản thân rất khao khát chiến thắng nên không chịu lùi một bước. Cuối cùng thì nóng và lạnh vẫn không thể nhu hợp, Tiêu Vũ Châu bị ức chế đến độ nghiến răng nghiến lợi , trong tức khắc xoay người bước ra khỏi phòng.

Hà Khánh Băng nhìn thấy thái độ của Tiêu Vũ Châu lại ngày ức nghẹn , con người này vẫn không bao giờ chịu hiểu cho nàng , nhiều lần cứng đầu muốn chống đối nàng.

"Tin tôi một lần có được hay không ? Tôi sẽ không làm cô thất vọng, thật ra kế hoạch lần này khả năng thành công là rất cao". Tiêu Vũ Châu đối với kế hoạch lần này là nhất định phải đào công *

Đào công * nhất định phải thật hiện.
-----------
Gần đến cao trào rồi :)) băng sơn nữ vương sắp bị thu phục.😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net