Chương 64: Lần đầu tiên của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn đèn không đủ sáng, lại đủ để thấy rõ khuôn mặt trẻ tuổi của ngươi. Không phải đêm trăng tròn, tay trong tay sóng vai đứng.

Trên gác chuông xa xa, ngọn đèn lấp lánh, đường Trường An vắng lặng. Hưởng thụ gió trên tường thành thổi nhẹ, nghe ngươi nhỏ giọng tâm sự, những thước phim quá khứ không ngừng hiện ra trước mắt. Trong những hồi ức ấy, chúng ta đều mang hình dáng ngày xưa.

Lần đầu tiên, trong hành lang va chạm. Sách trên tay rơi đầy đất, một tiếng xin lỗi dứt khoát, lại mang theo ánh mắt ngạo mạn. Khi đó trong mắt ta, ngươi là một hài tử nghịch ngợm. Không hề cảm thấy tức giận vì hành động lỗ mãng của ngươi, chẳng qua là cảm thấy rất buồn cười. Một thiếu niên bướng bỉnh, còn nghĩ ngươi chẳng biết thế nào là buồn. Có lẽ, ở cái tuổi đẹp nhất đời người ấy, ngươi như giấc mộng thật rực rỡ, đẹp mắt, mỹ lệ.

Lần đầu tiên, trong lớp đối diện. Trong mắt ngươi có một tia ngạc nhiên, mặc dù ngươi cực lực che giấu, như trước không giấu được sự chột dạ và thấp thỏm. Muốn đùa cợt ngươi, cuối cùng vẫn là bỏ đi cái ý niệm này. Sự thuần khiết trong mắt ngươi làm ta không đành lòng, không muốn một hài tử kiêu ngạo ở trong lớp lộ vẻ lúng túng.

Lần đầu tiên, gọi ngươi trả lời câu hỏi. Nghĩ tới đáp án của ngươi chưa chắc theo khuôn phép cũ, cũng không ngờ tới rằng sẽ bị ngươi hỏi ngược lại. Khóe miệng vểnh lên, trong ánh mắt lộ vẻ trêu tức. Một câu "Ngươi đoán đi" làm cả lớp cười vang, cuối cùng vẫn là ngươi thỏa hiệp, quy củ nói ra đáp án. Biết ngươi gan lớn, nhưng chưa từng nghĩ lớn đến như vậy. Đáp án gần như hoàn mỹ, bắt đầu hiếu kỳ, "học sinh kém" trong miệng các lão sư khác kia, đến tột cùng là một người thông minh hay chỉ là khôn vặt.

Lần đầu tiên, cầm được bài thi của ngươi. Vui mừng và thoả mãn, ta biết ngươi là một hài tử chăm chỉ, trên sách bài tập không có bất kì hình vẽ lung tung nào, chữ viết khéo tay như bay lượn. Bắt đầu có chút tò mò về thế giới nội tâm của ngươi, phía trong vẻ ngoài tuấn lãng, rốt cuộc che giấu những suy nghĩ gì. Lòng của ngươi có hay không giống như chữ viết, rộng rãi nhưng trống trãi.

Lần đầu tiên, ở trong lớp biểu dương ngươi. Nhìn ngươi ngẩng đầu, tràn đầy tự tin. Đột nhiên bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn trêu đùa ngươi, ở chung quanh vui cười, ngươi đối với bạn ngồi cùng bàn trợn mắt nhìn. Ngay tại lúc quay đầu một chốc, ngươi cười, xấu hổ cúi đầu. Vẫn coi ngươi là một tiểu tử kiệt ngạo, lúc này đây, mới phát hiện ngươi cũng có dáng vẻ của một tiểu nữ sinh.

Lần đầu tiên, ở trong lớp phê bình ngươi. Một bài văn làm ta triệt để đau đớn, chỉ sợ ngươi bởi vì nhất thời động tình làm lỡ tiền đồ của chính mình. “Bức tường ngăn cách”, nhưng chưa từng nghĩ rằng phần này tình là dành cho ta. Nhìn ánh mắt ủy khuất của ngươi, có chút lo lắng có phải mình đã phê bình quá gay gắt. Yêu càng nặng, đau càng sâu, nên cắt đứt sớm. Ta nghĩ ngươi hiểu, nhưng chưa từng nghĩ, thật ra người không hiểu được, lại là ta.

Lần đầu tiên, cùng ngươi tâm sự. Lúc này mới biết được, phía sau vẻ hào hiệp và kiên cường là cô độc cùng ủy khuất. Từ nhỏ độc lập sinh hoạt, sau khi lớn lên độc vãng độc hành. Ngươi so với những hài tử khác hiểu chuyện hơn, lại phát hiện, sự mê mang của ngươi càng sâu hơn. Ngươi khóc muốn ta đừng thất vọng với ngươi, nước mắt theo gò má chảy xuống. Lòng ta lúc ấy đau như cắt. Ta như trước coi ngươi là đứa bé, một hài tử cần yêu thương và quan ái.

Lần đầu tiên, tựa lên vai ngươi. Bướng bỉnh lôi kéo ta đi bệnh viện, ngồi trên xe, đầu dựa vào vai ngươi. Đơn bạc mà non nớt. Tim ngươi đập rất nhanh, hô hấp dồn dập, muốn quay đầu lại nhìn lại không dám cử động, ngươi đỏ mặt, lạ thường khả ái. Có lẽ khi đó trong lòng ngươi đã dậy sóng từ lâu, ngươi lại cố ý làm ra một bộ mặt gợn sóng không sợ hãi.

Lần đầu tiên, cùng ngươi ngủ chung giường. Đêm hôm đó, nói một chút chuyện cũ cho ngươi nghe. Có thể ngươi đoán được nhân vật chính bi kịch kia là ta, trong bóng tối, cảm thấy sự kìm nén cùng bi thương của ngươi. Trong giấc ngủ ngươi nói mớ mơ hồ không rõ, chỉ có thể từ ngữ điệu phát hiện một tia thương cảm. Sáng sớm mở mắt ra, đập vào mắt là dáng vẻ ngươi cuộn tròn, bĩu môi ngủ say.

Lần đầu tiên, thấy ngươi thất vọng đi quanh quẩn. Ở góc tường đi tới đi lui, trên người mình vết thương chồng chất cũng không quan tâm. Âm ba mươi mấy độ, ngươi cứ như vậy nằm ở trong tuyết. Cuối cùng, ta không thể tiếp tục chỉ đứng nhìn ngươi từ đằng xa, ta muốn đi xuống, tìm ngươi, mở ra lòng ngươi vốn luôn khóa kín, vuốt lên vết thương trong lòng ngươi. Không biết vì sao việc chia lớp lại ảnh hưởng lớn đến ngươi như thế, nhìn khuôn mặt ngươi gầy gò, lúc ấy,thế nhưng lại tự mình để ngươi chịu tổn thương.

Lần đầu tiên, nghe ngươi nói ra từ yêu. Lúc ngươi nói ra ba chữ "Ta yêu ngươii", giống như có một dòng điện chạy ngang đầu. Tư duy ta dừng lại, lý trí tiêu thất, ý thức tan rã, thậm chí ngay cả khả năng ngôn ngữ hình như cũng mất đi. Không cảm giác được hô hấp, không cảm thấy được tim đập, hốt hoảng, như thực như mơ, như gần như xa.

Lần đầu tiên, hôn. Xúc động, dồn dập, thậm chí có một loại quyết liệt của thiêu thân lao đầu vào lửa. Ngươi đột nhiên trở nên không giống ngươi mà ta vốn biết, thật nhiều nét kì lạ và khó hiểu. Thậm chí không có thời gian tự hỏi và để ý. Thế tục luân lý đạo đức sư đức hướng ta kéo tới, ta muốn chạy trốn, thầm nghĩ thoát đi.

Lần đầu tiên, đợi ngươi thức tỉnh. Nhìn ngươi mặt tái nhợt, trên cổ tay quấn băng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi. Di thư dính đầy máu, sợ đến cả người phát run. Ta từng muốn thoát khỏi thế giới này, nhưng chưa từng nghĩ đến ngươi sẽ vứt bỏ sinh mạng mình. Dùng phương pháp cực đoan và tráng liệt như thế trừng phạt ta, để ta biết, ở trong lòng ta, ngươi là Chu Minh bất khả phục chế, không thể thay thế được, thậm chí là không thể xem nhẹ.

Lần đầu tiên, cảm nhận được tình yêu. Lúc này đây, ngươi sắp đi xa. Thư thông báo trúng tuyển màu đỏ, nhìn không ra ngươi đang hưng phấn và vui sướng. Trường đại học này đối với ngươi mà nói không tính là đúng trình độ, thậm chí sẽ như một nét bút hỏng. Ta đột nhiên nhớ tới, từ khi bắt đầu, ngươi không thuộc về vườn trường này, không thể lại có cơ hội cùng ngươi ngẫu nhiên đối mặt, lại có một tia thương cảm và thất lạc. Bắt đầu chờ đợi ngươi lớn lên, mất đi vẻ ngây ngô và non nớt, đột nhiên phát hiện một chữ bắt đầu chậm rãi xuất hiện trước mắt, càng ngày càng rõ ràng, đó chính là ái.

Lần đầu tiên, tiễn ngươi đi xa. Giúp ngươi cầm hành lý, nhưng không muốn ngươi một mình ở phương xa, cho dù không phải là lưu lạc, cho dù ta biết ngươi sẽ trở lại cố hương. Một cuộc trò chuyện ở Tây An làm ta không khỏi nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, có lẽ ta đã coi ngươi là một người trưởng thành. Không phải là dạy bảo và giúp đỡ, mà là bình đẳng nói chuyện với nhau. Ngươi nói, ngươi muốn cùng ta đứng trên bục giảng, mà nay, ngươi đã bước đi bước đầu tiên.

Lần đầu tiên, khi ngươi đi rồi lại bắt đầu tưởng niệm. Đứng ở cuối hành lang thẫn thờ, lại đi đến chỗ góc tường. Trong phòng học trống không, ngồi vào chỗ ngươi từng ngồi, nhìn thấy hàng chữ nhỏ ngươi khắc trên bàn--Nothing but your love. Lúc khắc chữ, ngươi nhất định chưa từng nghĩ đến, có một ngày, ta sẽ ngồi ở chỗ này. Minh nhi thông minh, ngươi có thể hiểu thấu mọi chuyện, có thể hay không đoán được lúc này ta đang nhớ đến ngươi.

Bảy năm, giữa chúng ta đã có quá nhiều lần đầu tiên. Bốn năm chia lìa, chúng ta đều phải chịu đựng mỗi một khắc cô tịch, từng ngày từng ngày mặt trời mọc rồi lặn. Nàng dùng một trái tim chân thật nhất để yêu, che chở, chờ đợi, dùng phương thức lãng mạn nhất chứng minh tình cảm của nàng, làm ta dần dần cảm thụ được chân thành cùng thâm tình của nàng. Nàng dùng thời gian đăng đẳng chờ đợi, chờ lòng ta cùng cộng hưởng.

Đứng ở trên tường thành, cảm khái thật sâu. Ánh trăng và ngọn đèn đan vào tạo thành bầu không khí thật ái muội, nàng ở trong gió khép hờ mắt, hưởng thụ sự an tĩnh này. Nàng vẫn là hình dáng ta quen thuộc nhất, chỉ là thần tình không còn mờ mịt u buồn nữa, mà là có vẻ bình tĩnh thản nhiên. Ánh trăng rất sáng, mà lòng lại không thể như vầng trăng sáng kia an tĩnh. Có vài lời, muốn tối nay mở miệng.

Lần đầu tiên nói ra ta yêu ngươi, lại muốn nói thật xin lỗi, đã để ngươi chờ đợi thật lâu. Ta yêu ngươi, yêu ngươi từng ngây ngô cố chấp, cũng yêu ngươi hiện tại kiên cường cùng trầm tĩnh. Yêu dáng vẻ hao gầy của ngươi, ánh mắt sâu sắc và vẻ mặt ưu tư. Vẫn luôn đợi chính mình mở miệng, ta biết, ngươi vẫn luôn chờ đợi. Thậm chí là đã từ rất lâu rất lâu rồi.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Trong phòng khách vang lên một điệu dương cầm chậm rãi. Vòi hoa sen phun nước làm ướt quần áo ta, ôm chặt lấy nàng, nhiệt độ chợt tăng cao thiêu đốt khiến mặt Cẩn ửng đỏ, cũng đốt cháy chút ý trí lưu lại không nhiều lắm của ta. Hơi do dự một chút, mặt chậm rãi dựa sát vào nàng. Hơi nước mờ ảo, giữa tiếng nước chảy, nghe được hô hấp gấp gáp của nàng. Một dòng nước ấm chợt chảy xuống quanh thân, nàng ôm cổ ta thật chặt, đôi môi hé mở. Đầu ngón tay mơn trớn trên lưng nàng, trong khoang miệng, cùng đầu lưỡi nàng gặp nhau, lưu luyến, dây dưa, một loại cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có, thấm vào từng tế bào trên thân thể, làm lý trí ta dần biến mất, cuối cùng bốc hơi, điên cuồng.

Chỉ một thoáng, ta giống như đắm mình vào dòng nước, bàn chân giống như không chịu nổi trọng lượng thân thể, chậm rãi hạ thấp, cho đến khi nước bao phủ lấy ta, trầm luân, hít thở không thông.

Ngọn đèn có chút mông lung, Cẩn nhắm mắt lại, lông mi run run. Cái trán của nàng, đôi môi của nàng, hai gò má ôn nhuận, đôi vai gầy, bàn tay ấm áp, da trắng như tuyết. Thân thể của nàng run rẩy, mặt đỏ như nắng chiều nơi chân trời.

Hôn lên bên tai Cẩn, hương thơm quen thuộc, ta biết, thời khắc này người nữ nhân này, là thuộc về ta. Vuốt ve từng tấc thân thể ấm áp của nàng, trong thân thể kia cất giất một ngọn lửa nhiệt tình sống động mà thuần túy. Ầm ầm, ta như cỏ dại khô chạm phải mồi lửa, ngực của nàng phập phồng theo từng nhịp thở, là thân thể cởi bỏ đi lớp y phục tâm hồn, hay là tâm linh trút đi lớp trang phục thân thể. Sâu trong nội tâm của ta như núi lửa hoạt động phun ra dung nham, giờ khắc này, ta muốn nắm giữ lấy.

Hơi nước như sương mù dày đặc, ngọn đèn bé nhỏ, dòng nước chầm chậm chảy, thấp giọng thì thầm như một tiếng kêu gọi, ngả nghiêng và tìm dò trong mang loạn. Chậm rãi tiến vào, ấm áp và ẩm ướt, bao quanh ngón tay thật chặc chẽ, nhẹ nhàng lui ra, rồi phảng phất ngược dòng mà lên, thong thả ôn tồn. Tiếng rên rỉ khe khẽ, trực tiếp vào sâu trong chốn đào nguyên, động tác trở nên nhanh hơn, như có như không khẽ chạm, xoay thuyền chuyển hướng, thuận thế xuôi dòng, bọt nước từng giọt kích thích vỗ vào gò má. Một dòng nước nhỏ nhẹ nhàng chảy ra, ta cảm nhận được đỉnh điểm của ôn nhu.

Run rẩy, nhẹ nhàng, ta hôn lên hai mắt đóng chặt của nữ nhân đang thì thầm tên ta, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực. Muốn dùng thâm tình của ta sưởi ấm trái tim nàng.

Nắng sớm soi rọi phía Đông bầu trời, một buổi tối theo thái dương xuất hiện mà biến mất. Nàng đang nằm trong lòng ta say ngủ.

Trăm ngàn lần tìm người trong hỗn độn, bỗng nhiên quay đầu lại, người đã đứng đó, phía đèn dầu đang tắt. (1)

Chú thích
(1): Trích trong bài Thanh ngọc án của Tần Khí Tật

Thanh ngọc án (Người dịch: Điệp luyến hoa)

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.


Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=36674

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net