Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: J

Chuyến bay ngày sau đó, Lương Vận Hàm cảm thấy thực sự yêu thích công việc của mình. Cô vẻ mặt hưởng thụ thong thả đi ở sân bay với vô số ánh mắt chú ý của mọi người. Đặc biệt khi lướt qua tấm bảng tuyên truyền của British Airways nhìn gương mặt mình trong đó, tự tán thưởng là mình xinh đẹp, mỉm cười tâm tình thực sự tốt.

Sắp lên máy bay mà Sùng Hân vẫn chưa đến, cô cuối mắt nhìn đồng hồ trên tay, chiếc đồng hồ này cô đã mang 7 năm, là quà sinh nhật mẹ tặng lúc 20 tuổi.

Mẹ cô là giáo viên dạy múa, thời còn trẻ nhiệt huyết trên vũ đài, trong một lần biểu diễn xãy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó tạm biệt sân khấu, sau trở về quê hương, tại thành phố trở thành giảng viên dạy nhảy múa tại một trường đại học, gả cho người nhiều năm đeo đuổi là cha cô hiện tại, từ đó về sau sống cuộc sống bình thản hạnh phúc.

Hạnh phúc sao? Lương Vận Hàm cũng không rõ, chỉ cảm thấy trong mắt mẹ luôn mang một nét ưu thương, không biết có phải do việc nhảy múa không như mong muốn, hay vì chuyện khác. Cô biết cha cô yêu mẹ cô sâu đậm, nhưng mẹ cô ngược lại có một khoảng cách không rõ với cha cô. Về lâu, cha cũng lạnh nhạt đi nhiều, không khí gia đình, lạnh không lạnh, nóng không nóng.

Cho nên nàng không thích nhảy múa, dù từ nhỏ đã được học và vốn có tố chất thiên phú. Cô muốn rời xa cái quê nhà kia, rời xa cha mẹ. Tốt nghiệp đại học, vừa lúc British Airways lần đầu tuyển dụng, nàng với lợi thế ngoại hình bên ngoài cùng với kết quả học tập ưu tú, lại rành tiếng Anh, thuận lợi trở thành Tiếp viên hàng không . Thầy của cô rất không hài lòng về việc này, vì cô từ bỏ cơ hội nghiên cứu an ninh.( 保研的 không rõ là gi nữa).

Lương Vận Hàm tự hỏi sắp tới có nên hay không trở về thăm cha mẹ một chuyến "Hàm" thanh âm vui vẻ gọi cô, Lương Vận Hàm nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Sùng Hân cùng một nữ nhân bước đến phía mình. Đến gần mới nhận ra, nữ nhân đi bên cạnh Sùng Hân là người trên máy bay lần trước khiến Sùng Hân vừa gặp đã yêu.

"Xin chào, tôi là Văn Dư" hơi cúi người, một giọng nói tự tin vang lên, cùng lúc một bàn tay đưa ra. Lương Vận Hàm giương mắt nhìn Văn Dư, trên thân áo sơmi trắng, quần màu hạt gạo, một chiếc áo khoác dài màu đen, khuôn mặt của mình trang điểm nhẹ, tóc tùy ý cột lên, cả người nhìn qua giỏi giang, lại lộ ra một cổ lười biến.

Văn Dư tướng mạo không gọi là quá nổi bật, bất quá mũi cao, đôi môi mím chặt, dường như là một người bình tĩnh nghiêm túc. Thế nhưng mắt cô ấy rất đẹp, Sùng Hân nói đúng một chỗ, Văn Dư đôi mắt như là một cái hồ nước, rất sâu, khiến người ta dễ dàng rơi sâu vào trong đó. Sửng sờ một lúc mới bắt lấy tay đối phương:

"Chào, tôi là Lương Vận Hàm"

Lần thứ hai thấy Lương Vận Hàm, Văn Dư trong lòng có tia vui vẻ, cuối cùng sau nhiều năm như vậy, ít nhất cũng có người khiến bản thân mình phải gọi là 'mỹ nữ' :

"Hai người bắt tay có vẻ hơi lâu nha~" giọng Sùng Hân, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau cười, buông tay ra.

"Nha đầu kia !" Văn Dư cưng chiều nhìn Sùng Hân, Sùng Hân hai tay ôm cánh tay Văn Dư , nhìn Văn Dư làm nũng nói: "Em mất hứng rồi, chị nhìn người khác còn lâu hơn nhìn em, mặc dù chị ấy có là chị em tốt của em".

Lương Vận Hàm muốn quay mặt sang hướng khác đã thây Văn Dư rút lại cánh tay mình, có chút nghiêm nghị nhìn Sùng Hân. Vừa định mở miệng nói gì đó Sùng Hân lập tức noí tiếp:

"Được rồi được rồi ! Em biết rồi ! Chúng ta không phải lập tức sẽ bay sao, nhiều ngày không gặp sẽ nhớ người, điều này ....." nói xong có chút mất mát nhìn nơi khác.

Nhìn Sùng Hân đang vui vẻ bổng dưng nét mặ trở nên mất mát như vậy, Lương Vận Hàm có chút bực mình:

"Được rồi, đã đến giờ , chúng ta đi thôi. Văn tiểu thư, gặp lại sau." Nói xong, nhàn nhạt nhìn Văn Dư liếc mắt, xoay người đi. Sùng Hân cũng lập tức đi theo, thế nhưng đi vài bước, lại quay đầu lại hô một câu "Nhớ kỹ gọi điện thoại cho em !"

Lương Vận Hàm không nói gì, Sùng Hân thế nào không tiền đồ vội vàng dính Văn Dư như vậy! Thế nhưng nghỉ lại, Văn Dư nếu tiễn Sùng Hân tới sân bay, hai người quan hệ hẳn là không tệ . Nhưng mà chỉ mới vài ngày cô ta cùng Sùng Hân, lẽ nào cùng một chỗ? Văn Dư cũng thích nữ nhân? Tuy rằng rất nhiều nghi vấn, thế nhưng Lương Vận Hàm cũng không phải bà tám thích quản chuyện người khác.

Nhìn thân ảnh hai người rời đi, Văn Dư nở nụ cười, nữ nhân xinh đẹp, quả là một cảnh tượng đẹp. Cô thích những bộ đồng phục, những người trông cao và duyên dáng, Sùng Hân vẻ đẹp là rất táo bạo, như lửa, thắp sáng bản thân, mà còn kích thích người khác. Và người được gọi là Lương Vận Hàm kia, như băng lãnh. Set đồng phục tốt làm nổi bật cơ thể của mình, đặc biệt là hai chân thon dài, trắng như tuyết.

Văn Dư luôn luôn thích nữ nhân tao nhã, nhất là có một đôi chân đẹp, mỹ nhân. Tất nhiên Sùng Hân cũng là mỹ nhân. Có vẻ như ấn tượng của Lương Vận Hàm về mình không được tốt lắm, lần đầu gặp trên máy bay đã có cảm giác như thế. Lắc đầu, những việc này thì có liên quan gì đến mình chứ..... Nghĩ vậy, Văn Dư xoay người đi hướng khu vực chờ, còn có một giờ, cô sẽ lên máy bay.

Cô cùng Sùng Hân là gặp bên ngoài sân bay, khi đó Văn Dư mới vừa xuống xe, liền nghe thấy có người gọi mình, quay đầu vừa nhìn là Sùng Hân. Cô sửng sốt một hồi mới nhớ tới người này nhìn qua có chút quen mặt.... à là tiếp viên hàng không là ngày đó nhét tờ giấy vào tay mình, ghi là "Tôi là Tiếp viên hàng không của British Airways Sùng Hân rất muốn làm quen vớ cô 13xxxxxxxxx." Chữ viết ngoằn ngèo, có vẻ viết rất vội vàng, vết mực còn chưa khô nhiều chỗ bị lem, nhưng nét chữ rất thanh.

Nghĩ vậy, Văn Dư mỉm cười nói "Hôm nay có chuyến bay sao?" Cô không hỏi Sùng Hân thế nào biết tên mình, cũng không có khách sáo. Sùng Hân hiển nhiên rất hài lòng, giọng Văn Dư không giống nói chuyện với người lạ. Vì vậy tiến đến khoác tay Văn Dư vui vẻ đáp

"Đúng vậy, nhìn cô không mang hành lý, đến đón người sao?"

Văn Dư mỉm cười nhìn Sùng Hân, rất hoàng mỹ, con mắt như nước trong veo , lóe một tia nghịch ngợm, làm cho cũng không phản cảm với nhiệt tình của cô ấy. Vì vậy Văn Dư ngầm đồng ý hành động gần gũi của cô ấy. Vừa hướng bên trong vừa đáp " Đi công tác ngăn ngày, không cần mang theo hành lý" . Vừa mới vào cửa liền nghe thấy Sùng Hân hô một cái cái tên. Vì vậy, Văn Dư liền nhìn thấy Lương Vận Hàm cũng đang mặt ở đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net