Chương 67 - Rời khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sóc Nguyệt! Sóc Nguyệt! Rốt cuộc muội đang ở đâu!"

Diệp Thanh Vũ không ngừng chạy loạn trên đường, đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. Giữa đám người ngược xuôi này, lại chẳng có ai là người nàng muốn tìm. Người mà nàng toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ, quan tâm lo lắng còn hơn cả bản thân mình, ấy vậy mà vẫn để để lạc mất.

Hốc mắt nàng đỏ lên, nhưng không có nước mắt chảy ra. Là lỗi của nàng, là chính nàng đã để mất nàng ấy, là nàng quá mức tin tưởng Tần Mặc Phi, mới có thể tự tay đẩy nàng ấy vào cạm bẫy. Đều do nàng!

"Tần Mặc Phi, sao ngươi cả gan tự tiện chủ trương như thế......"

Diệp Thanh Vũ, không phải ngươi đã nói vì muội muội ngươi có thể trả giá hết thảy sao?

Vừa rồi không phải ngươi đã nói rằng, ngươi có thể vì muội muội ngươi mà trả giá hết thảy, cho dù là thứ quan trọng nhất sao? Như vậy, bây giờ nàng đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, ngươi lại không nỡ dùng Diệp Sóc Nguyệt đổi lấy tính mạng của nàng sao?

Ngươi quan tâm Diệp Sóc Nguyệt, ta thì để ý tới Đường Vũ Tuyền, vì nàng, ta chỉ có thể làm như vậy!

Từng lời nói của Tần Mặc Phi vẫn quanh quẩn bên tai, khiến tim nàng như bị dao cắt. Nàng lo cho muội muội, nếu nói muội ấy thật sự lâm vào hiểm cảnh, thì Diệp Thanh Vũ nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình đánh đổi, nhưng không phải là mạng của Sóc Nguyệt. Các nàng đều vô tội, Diệp Thanh Vũ hy vọng các nàng đều sống khỏe mạnh, mà không phải dùng cách thức tàn nhẫn như thế để lựa chọn.

"Thanh Vũ!"

Mộ Dung Vũ giữ chặt cánh tay của nàng, khuyên giải: "Nơi này đã tìm nhiều rồi, Sóc Nguyệt không ở đây, con đừng chạy quanh đây nữa!"

Diệp Thanh Vũ dường như không khống chế được cảm xúc: "Không, nhất định Sóc Nguyệt bị nhốt ở nơi nào đó. Thúc thúc, con không thể bỏ muội ấy lại được!"

"Thanh Vũ, ta biết con rất áy náy, nhưng chuyện gì cũng đã xảy ra rồi. Hiện tại, chuyện con phải làm là bình tĩnh lại, mà không phải chạy quần quật lung tung như rắn mất đầu như thế. Làm vậy không chỉ không tìm được Sóc Nguyệt, mà còn có thể khiến con suy sụp hơn mà thôi. Các đệ tử của Ngự Kiếm sơn trang và Liễu Xanh sơn trang đều đang tìm con bé. Ta tin rằng, sẽ có manh mối nhanh thôi. Con nghe lời thúc thúc, đi về cùng ta trước, được không?"

"Nhưng bây giờ con không biết muội ấy ở đâu, cũng không xác định được muội ấy có an toàn hay không. Nếu con không thấy mặt muội ấy, con không có cách nào an tâm được." Diệp Thanh Vũ hổ thẹn vạn phần, siết chặt hai tay: "Đều là lỗi của con, nếu con cảnh giác một chút, muội ấy sẽ không bị người ta bắt đi."

Mộ Dung Vũ thở dài, vỗ vỗ bả vai của nàng. "Nha đầu này, ta biết con cũng không muốn như vậy. Tin tưởng thúc thúc, ta sẽ mau chóng cho người tìm ra tung tích của Sóc Nguyệt mà."

"Tỷ tỷ."

Bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện một đứa bé, cô bé giương đôi mắt long lanh nhìn Diệp Thanh Vũ chằm chằm, sau đó giơ tay ra. Lòng bàn tay được mở ra, trong đó là một tờ giấy nhăn nhúm.

Mộ Dung Vũ cảnh giác nhìn cô bé, che ở phía trước Diệp Thanh Vũ: "Ngươi làm gì đó?"

"Có một tỷ tỷ, nhờ con chuyển giúp tờ giấy này, giao cho tỷ tỷ phía sau ông."

Diệp Thanh Vũ chần chờ giây lát, rồi nhận tờ giấy trong tay đứa bé. Mở ra, bên trong chỉ có ngắn gọn mấy chữ: Thanh Châu, Bách Lý tự.

******************.

"Sư phụ, người đang nghĩ gì vậy?"

Giản Khuynh Mặc ngẩng đầu lên, thấy là Mạc Tử Ngôn, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có gì, ta đang phối dược."

Mạc Tử Ngôn như có chút đăm chiêu nhìn nàng: "Vị cung chủ Hồng Hoa Cung nọ, sư phụ tính để nàng ta ở đây luôn sao? Nàng ta là người bị giang hồ đuổi giết đấy ạ, Phích Lịch đường cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Có rất nhiều người muốn đầu của nàng ta, vì thế sẽ không tiếc thủ đoạn gì đâu, sư phụ không sợ gặp phải phiền toái sao?"

"Ở địa bàn của ta, sẽ chiếu theo quy tắc của ta." Mi gian Giản Khuynh Mặc hơi trầm xuống: "Lương y như từ mẫu, ta không thể thấy chết mà không cứu được. Nếu bọn họ không sợ chết, cứ việc đến đây đi."

"Trước kia sư phụ cũng không phải như vậy. Sư phụ luôn không thích quản máy chuyện tầp phào bên ngoài cơ mà. Lãnh Hinh Đông kia, rất hợp ý sư phụ sao?" Mạc Tử Ngôn dựa lưng vào bàn nhỏ: "Ta chưa bao giờ thấy sư phụ coi trọng ai như thế. Thậm chí vì cứu nàng ta, sư phụ còn đi theo đồ đệ của nàng ta độc sấm hang hổ. Nhưng Lãnh Hinh Đông lúc này, cả ngày cứ như đầu gỗ mất sức sống, ngay cả nửa câu cũng không chịu mở miệng nói. Bình thường không phải sư phụ ghét mấy kẻ đần độn, cam chịu đến hủ bại à? Sao lại có kiên nhẫn với nàng ta như thế?"

Giản Khuynh Mặc dừng động tác trong tay một chút: "Ngươi cảm thấy, ta rất để ý đến nàng sao?"

Mạc Tử Ngôn gật đầu: "Cả ngọn núi này, chỉ sợ có mình sư phụ không thấy thôi, những người khác đều nhìn ra được đó. Lãnh Hinh Đông đối với sư phụ mà nói, là một sự tồn tại đặc biết. Đồ nhi có thể hỏi sư phụ một vấn đề không?"

"Vấn đề gì?"

Khóe miệng Mạc Tử Ngôn ẩn chứa nụ cười thản nhiên: "Sư phụ, thích vị Lãnh cung chủ kia à?"

Bị đồ nhi nhà mình hỏi một câu trắng trợn như thế, hai tai Giản Khuynh Mặc không khỏi nóng lên. Nàng chuyển tầm mắt đi, dừng ở nơi khác, ho nhẹ che dấu: "Tử Ngôn, sao ngươi lại hỏi vi sư vấn đề kỳ quặc như thế."

"Ta chỉ muốn biết ý nghĩ chân thật của sư phụ thôi. Lãnh Hinh Đông đắc tội Phích Lịch đường cùng Khôi Nham thành, một khi rời khỏi Thúy Vũ Sơn, chắc chắn sẽ phải đối mặt với một màn mưa máu gió tanh. Nếu nàng ta đối với sư phụ mà nói, chỉ là một bệnh nhân bình thương, như vậy sau này nàng ta xảy ra chuyện gì, đồ nhi cũng không quản. Nhưng nếu sư phụ thích nàng, quan tâm nàng, sau này, đồ nhi chắc chắn sẽ tôn trọng nàng ta giống như là tôn trọng sư phụ vậy. Cho dù có gặp nguy hiểm gì, đồ nhi cũng nhất định dùng hết toàn lực thay sư phụ bảo vệ người sư phụ để ý."

Nàng nháy mắt một cái, nhìn Giản Khuynh Mặc rồi tiếp tục nói: "Nhiều năm trôi qua, đồ nhi cũng còn là đứa trẻ năm đó nữa, sư phụ có ơn dưỡng dục với ta, ta luôn hy vọng sư phụ có thể có một người ở bên, không rời không bỏ. Nếu Lãnh Hinh Đông là một lựa chọn thích hợp, ta hy vọng sư phụ có thể có dũng khí đi đối mặt. Cho nên, ta muốn hỏi sư phụ thử, đối với Lãnh Hinh Đông, sư phụ có phải thích hay không?"

Giản Khuynh Mặc hơi thất thần, nàng khẽ nâng mắt, không khỏi lại nghĩ tới lời Lãnh Hinh Đông nói đến ngày hôm ấy.

Không biết, trái tim của tiên sinh có thể cho ai khác đi vào không?

Trong ấn tượng của nàng, Lãnh Hinh Đông vĩnh viễn là một nữ tử lúc nào khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười mang theo một chút cao ngạo và khinh miệt. Giản Khuynh Mặc rất ghét vẻ cuồng vọng của nàng, lại bất tri bất giác bị nó hấp dẫn. Lãnh Hinh Đông như ngọn lửa hừng hực, hoặc như là một con bướm diễm lệ, luôn có thể vô thanh vô tức mà phô diễn vẻ quyến rũ và xinh đẹp của nàng. Và cũng lặng yên đi vào sâu trong nội tâm của Giản Khuynh Mặc.

Có lẽ, từ lúc nàng cùng Nhan Sở Ca đến Hồng Hoa Cung cứu người nọ về, nàng cũng đã hiểu được trái tim này thích Lãnh Hinh Đông rồi. Cứ nghĩ rằng quả tim trải qua hơn mười năm ấm lạnh đã không còn biết rung động gì là nữa. Nhưng khi gặp được nàng, tất cả đều thay đổi.

Ở Hồng Hoa Cung, sau khi nhìn thấy Lãnh Hinh Đông chảy máu khắp người, trong nội tâm Giản Khuynh Mặc dâng lên cơn phẫn nộ dữ dội. Nữ tử này phải luôn là một cung chủ cao cao tại thượng, chứ không phải là một kẻ thất hồn lạc phách mặc người nhục nhã như thế.

Tâm tư của nàng luôn khiến người ta không thể đoán ra, dù là lúc mỉm cười, hay là lúc trầm mặc, giống như là khói lửa lượn lờ, muốn bắt lấy, nhưng tóm được thì đã tan mất. Giản Khuynh Mặc phát hiện bản thân dần dần thấy đau lòng thay nàng, vì nàng mà cảm thấy vướng bận.

"Có lẽ, đúng là vậy." Nhìn dược liệu đong đo kỹ lưỡng trong giỏ trúc, Giản Khuynh Mặc nhẹ nhàng nói: "Tử Ngôn, ngươi giúp ta canh lửa một lát, ta đi thăm nàng."

"Dạ."

Khoảng sân cứ đến mỗi buổi hoàng hôn thì sẽ được ánh chiều tà phủ khắp, là nơi mà Lãnh Hinh Đông thích nhất. Rõ ràng ghét mùi thuốc nhất, nhưng nàng vẫn cứ nằm trên chiếc ghế trúc kia, đòi nghỉ ngơi giữa cái nơi cất chứa toàn là thảo dược ấy, câu được câu không nói chuyện cùng mình.

Từ sau khi tỉnh lại, Lãnh Hinh Đông vẫn nằm trên chiếc ghế trúc đo, nhưng lại nhắm chặt mắt, không chịu nói một lời. Giản Khuynh Mặc biết trong lòng nàng cất giấu nhiều tâm sự đau khổ. Chuyện có thể làm, chính là chờ đợi, chờ một ngày nàng bằng lòng nói ra. Mỗi ngày Nhan Sở Ca đều ở bên nàng, giúp nàng bóp vai, nói chuyện cùng nàng, cầu xin nàng thanh tỉnh. Nhưng ngọn lửa đỏ kia vẫn cứ nằm im thin thít, hệt như mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều không liên quan gì tới nàng hết.

Cửa viện được nhẹ nhàng đẩy ra, trong sân nhỏ, cực im ắng, trên chiếc ghế trúc đặt giữa sân, lại không thấy bóng dáng Lãnh Hinh Đông đâu. Giản Khuynh Mặc hơi nghi hoặc, nàng đi vào trong phòng, trên giường cũng trống trơn, đồ đạc đều được xếp gọn gàng, như là chưa có ai động tới vậy. Cũng không biết Nhan Sở Ca đi đâu rồi.

Trong lòng nàng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

"Ai, sư phụ, sao sư phụ lại tới đây." Vân Linh Lung xách rổ trúc vào sân, nhìn thấy Giản Khuynh Mặc, vội vàng hành lễ: "Là tới tìm Lãnh cung chủ sao ạ?"

"Linh Lung, ngươi biết nàng đi đâu không?"

Vân Linh Lung khá kinh ngạc nhìn nàng: "Sư phụ không biết sao? Con cứ nghĩ các nàng đã chào hỏi sư phụ rồi mới đi cơ."

Giản Khuynh Mặc kinh ngạc: "Cái gì, đi rồi?"

Vân Linh Lung gật gật đầu: "Vị Lãnh cung chủ kia á, hình như hồn đã trở lại rồi, không khác trước kia là bao. Nàng và đệ tử, gọi là cái gì Sở Ca á, cùng nhau đi rồi. Con lên núi hái thuộc, nửa đường thì gặp được. Nàng còn nhờ con chuyển lời rằng, cám ơn sư phụ mấy ngày nay đã quan tâm chăm sóc. Nàng cần đi làm chuyện cần làm."

Chuyện cần làm? Giản Khuynh Mặc khóa chặt mày, sắc mặt dần trở nên khó coi. Nàng siết chặt hai tay, chẳng lẽ Lãnh Hinh Đông muốn cùng Nhan Sở Ca về Hồng Hoa Cung ư, cứ như vậy lặng yên bỏ đi không một tiếng động, ngay cả một câu chào tạm biệt cũng không chịu nói sao?

"Sư phụ, sư phụ bị sao vậy ạ?" Vân Linh Lung buồn bực quơ tay, kéo kéo cánh tay nàng: "Thương thế của nàng ta đã khỏi rồi, đương nhiên phải đi. Nơi này cũng không phải là Hồng Hoa Cung, đi thì đi thôi, cũng đỡ phải lo lắng tới đống phiền phức mà nàng ta chọc phải. Cũng không thể cho các nàng ở đây cả đời mà. Sư phụ nói có phải không? Sư phụ, sư phụ?"

Giản Khuynh Mặc nhàn nhạt liếc nàng một cái. Vân Linh Lung đang líu ríu lập tức ngậm miệng lại, dùng dư quang khóe mắt vụng trộm nhìn nàng, phát hiện tâm tình sư phụ không tốt, cũng không dám lắm miệng nữa. Nhưng mà, sư phụ không phải vì Lãnh Hinh Đông chứ?

"Linh Lung, ngươi ở lại đây, vi sư muốn xuống núi một chuyến."

Vân Linh Lung sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ai, sư phụ, sư phụ, sư phụ muốn đi đâu vậy ạ? Nếu sư tỷ hỏi đến, con phải nói với tỷ ấy thế nào đây? Sư phụ!"

Giản Khuynh Mặc không để ý đến Vân Linh Lung đang ồn ào sau lưng, chỉ vồi vàng bỏ ra ngoài, đi xuống sơn đạo. Nữ nhân chết tiệt, không rên một tiếng đã phủi mông bỏ đi rồi. Coi chỗ của Giản Khuynh Mặc là cái xó nào chứ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Lúc này đây, nàng tuyệt đối sẽ để nàng ấy trốn mất như làn trước nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net