Chương 85 - Chuộc tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận gió lạnh thấu xương càn quét tới, thổi tung lá cờ phất phơ giữa không trung. Tần Mặc Phi cuối cùng chống đỡ nổi, tay chân cạn kiệt sức lực, phù phù quỳ rạp xuống.

Gió lạnh vù vù thổi qua hai má, như là đao cắt đau nhói từng cơn, cắt qua da mặt, cũng cắt nát tim nàng.

"Tần Mặc Phi, nhớ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa? Mở to mắt nhìn xem xung quanh mình đi! Oan oan tương báo, giết chóc không ngừng để đổi lại cái gì? Các ngươi đều bị chấp niệm trong lòng vây khốn. Mà những người đã chết vì thứ chấp niệm đó, cũng không thể được yên tĩnh trên đường xuống hoàng tuyền nữa. Ngươi vì báo thù, Tư Đồ Thuần cũng là vì báo thù, nhưng ngươi nhìn xem, những người vì sự thù hận của các ngươi mà đền mạng, họ đã làm gì sai? Người thân của các ngươi bị đối phương giết chết, thì bọn họ sao lại không có người nhà và người muốn bảo vệ cơ chứ? Nhưng bọn họ lại vì mối thù của ngươi và hắn, đời này kiếp này cũng không thể gặp lại người thân. Những gì mà người thân của họ đang phải chịu, chính là nỗi đau khổ tuyệt vọng mà người đang trải qua. Tần Mặc Phi, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Ngươi đã biết cảm giác đó thật sự khổ sở cỡ nào, cần gì phải gia tăng oán hận, làm cho vô tội người bị liên lụy. Cứ tuần hoàn như thế, sẽ không thể tránh được một màn mưa máu gió tanh!"

Tần Mặc Phi giơ hai tay lên, lòng bàn tay toàn những vết máu đã khô lên màu đỏ sậm. Chúng len vào từng đường chỉ tay, tao ra hoa văn kinh người. Đầu ngón tay nhiễu xuống vài giọt máu, rơi xuống, lập tức thấm vào bùn đất. Nàng mê man ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt hoang tàn đổ nát. Khắp nơi đều là thi thể ngã trái ngã phải không trọn vẹn, trong tay bọn họ còn cầm đao kiếm, máu me đầy người. có người mắt còn chưa kịp nhắm, trừng lớn, bên trong còn khắc ghi sự sợ hãi trước khi chết của người đó. Tư Đồ Thuần đã tắt thở, thân thể máu me đầm đìa nát bấy. Máu huyết đỏ tươi tràn lan khắp mặt đất, tản ra hơi thở thối nát.

"Cho dù ngươi giết hết tất cả mọi ngươi, cũng không thể mang nàng trở lại. Ngươi đã đạt được mục đích báo thù của mình, nhưng ngươi hãy chắp tay lên ngực tự hỏi, nội tâm của ngươi có được bình yên không? Ngươi có thể vì thế mà vui mừng hân hoan được không?"

"Ta chỉ đòi nợ từ hắn, hắn nợ Vũ Tuyền–" Tần Mặc Phi siết chặt tau, móng tay gắm sâu vào lòng bàn tay. Khi cụp mi mắt, lệ lại trào ra. Giống như từ sau khi mất nàng, sự kiên cường bây lâu cũng biến mất. Mấy ngày nay, nàng chảy rất nhiều nước mắt, đều là vì nàng ấy. Nếu không phải vì Đường Vũ Tuyền, Tần Mặc Phi không thể biết được kiếp này mình sẽ khổ sở như thế.

"Nếu vậy những chuyện ngươi nợ nàng thì sao? Ngươi đừng quên, đầu sỏ tạo thành cục diện hôm nay, chính là ngươi. Mà những đau khổ mà người yêu ngươi trải qua, cũng đều là nghiệp báo mà ngươi tạo nên. Tần Mặc Phi, còn nhớ những lời ta từng nói với ngươi không?"

Tần Mặc Phi khẽ cụp mắt, ấn ngực. Nhớ rõ, sao nàng có thể không nhớ được. Lúc đó bà ta đã nói, Tần Mặc Phi, sẽ có một ngày ngươi hối hận vì những gì mình làm ra.

Mà nay, nàng thật sự hối hận. Không phải đã nói, chỉ cần làm xong một chuyện cuối cùng, sẽ mang nàng ấy đến một nơi không ai quen biết. Rời xa chốn thị phi này, chỉ có hai người bọn họ, bắt đầu một lần nữa, cùng nhau trải qua những ngày bình thường nhất. Không phải đã nói, vì nàng ấy, có thể vứt bỏ hết thảy mọi thử hồng trần vấn vương ư. Nhưng vì sao đến cuối cùng lại còn để thù hận che mờ hai mắt?

Thế cho nên ngay cả một câu thích, cũng không có cơ hội nói cho nàng ấy.

"Cũng thế thôi, ta nợ nàng, sẽ dùng mạng này để đổi." Tần Mặc Phi cong khóe miệng, mắt lại rơi lệ. Không thể gần nhau cả đời, bạch đầu giai lão, như vậy thì cùng đi với nàng thôi.

"Ngươi cho là chết đi, thì có thể rửa sạch mọi tội nghiệt sao? Ngươi cho là chết đi, thì có thể trả lại công bằng cho những người đã chết trong tay ngươi ư? Thế sự luân hồi, nhân quả tuần hoàn, trốn được kiếp này, không thể thoát được kiếp sau. Con người luôn phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình làm, chuộc tội cho những nghiệt ác mình gây ra." Hai mắt phụ nhân trong suốt, chất giọng trầm thấp, nét mặt nghiêm túc: "Hiện tại, ngươi căn bản ngay cả tư cách chết đi cũng không có."

Tần Mặc Phi nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, máu trong lòng bàn tay sớm đã khô càn. Gió thổi bay tóc bên tai, nhấc tung góc áo, xa xa truyền tới tiếng quạ kêu khàn khàn.

"Rốt cuộc bà là ai?"

"Ta đã sớm nói với ngươi, ta và ngươi có duyên, muốn giúp ngươi độ kiếp. Nhưng việc đã đến nước này, không còn khả năng vãn hồi. Việc ngươi nên làm, là khẩn cầu những oan hồn này tha thứ, buông bỏ thù hận, quên đi quá khứ, dốc lòng hối cải. Chết không phải biện pháp giải thoát thật sự, chỉ có tâm trong sáng như gương mới có thể hoàn toàn thanh tịnh. Mà đây, cũng là sự trừng phạt của trời cao đối với ngươi. Phải biết rằng, chết rất dễ, tiếp tục sống mới là dày vò lớn nhất. Chờ ngươi thắng được ác ma trong lòng mình, tự nhiên có thể hiểu được tất cả."

"Trừng phạt –" Tần Mặc Phi khẽ lẩm bẩm, ngẩng đầu cười ha hả. Tiếng cười lại hòa lẫn bi thương vô cùng vô tận. Thứ thân thể và linh hồn cảm nhận được, ngoại trừ cái lạnh, vẫn là lạnh. Như là hầm băng giữa tháng mười hai, tường băng dày xộc ra những cột băng nhọn, cắt phá da thịt, xuyên qua trái tim, tạo thành lao tù giam giữ nàng cả đời.

"Được, được. Ha ha ha, ta đúng là nên bị trừng phạt, cũng là do ta gây ra quá nhiều tội nghiệt — Vậy thì hãy để ta dùng cả đời để chuộc lại những lỗi lầm ta gây nên cho nàng, dùng hết đời này để chuộc lỗi đi –"

---

Một năm sau.

Sáng sớm, Diệp Thanh Vũ mở cửa phòng ra thì phát hiện tuyết đang rơi. Ngoài trời, từng bông tuyết nối đuôi nhau phiêu đãng. Trên mặt đất đã tích một lớp tuyết mỏng. Trên tường viện mái ngói cũng loang lỗ trắng xóa. Trên mái hiên cũng đã kết một loạt mũi băng, trong suốt lóe lóe, giữa mà tuyết phản chiếu ánh sáng lóa.

Nàng vươn tay, đón lấy một bông tuyết. Đóa hoa màu trắng rơi xuống lòng bàn tay, không lập tức tan mất. Đã nhiều năm Hoài An không có tuyết rơi, lần gần nhất, chắc là cách đây mười năm rồi. Mùa đông năm nay lạnh hơn năm rồi, gió thổi đến, mang theo hơi lạnh len vào quần áo, lạnh đến nỗi khiến người ta run lên.

Cũng không biết, tiểu quỷ tham ngủ kia tỉnh dậy chưa nữa.

Nghĩ như vậy, Diệp Thanh Vũ thả nhẹ bước chân, đi đến phòng của Diệp Sóc Nguyệt. Nghiêng tai nghe ngóng, bên trong không có động tĩnh gì, liền lập tức đẩy cửa đi vào. Y như trong dự đoán, Sóc Nguyệt đang cuộn mình trong chăn, ôm gối trong lòng, nhắm mắt ngủ rất ngon.

"Sóc Nguyệt, nếu không rời giường, sẽ bỏ qua bữa sáng đó."

Diệp Thanh Vũ ngồi xổm ở bên giường, chống cằm nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của nàng. Thấy nàng vẫn không có phản ứng, liền vươn tay chọc mũi nàng. Diệp Sóc Nguyệt nhăn mũi hừ hừ hai tiếng, chôn mặt sâu hơn. Nhìn tướng ngủ như con nít của nàng, Diệp Thanh Vũ cảm thấy tâm mềm hẳn đi.

Nàng cẩn thận cởi giày, linh hoạt chui vào trong chăn. Khí lạnh luồng vào, làm Diệp Sóc Nguyệt rùng mình một cái. Cuối cùng nàng cũng mơ mơ màng màng mở mắt, còn chưa nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, môi đã bị bịt lại.

Cánh môi Diệp Thanh Vũ mềm mềm lành lạnh, nhưng đầu lưỡi lại ấm nóng ẩm ướt. Nàng không chút khách khí cạy răng Sóc Nguyệt, tiến quân thần tốc, dây dưa quấn lấy đầu lưỡi của Sóc Nguyệt.

Cơn buồn ngủ của Diệp Sóc Nguyệt chưa tan, đã bị kéo vào màn hôn môi này, bị nhấn chìm trong nhiệt tình hiếm có của Diệp Thanh Vũ.

"Từ sau khi vào đông, muội càng ngày càng lười biếng đó." Diệp Thanh Vũ buông đôi môi mềm của nàng ra, đầu lưỡi rút về kéo ra một đoạn chỉ bạc.

Sóc Nguyệt tựa vào ngực nàng thở hổn hển, gối đầu trong lòng không biết đã lăn tới nơi nào rồi.

"Động vật còn ngủ đông, thời tiết lạnh như thế, ai muốn dậy sớm chứ?" Sóc Nguyệt nói đến đúng lý hợp tình.

"Không còn sớm nữa đâu, muội còn ở trên giường làm gì hử?" Hô hấp của Diệp Thanh Vũ hơi gấp, ngữ điệu cũng biến hóa. Nàng ôm lấy Diệp Sóc Nguyệt, hôn lên cần cổ nàng ấy. Bàn tay lành lạnh thì lẻn vào vạt áo trong, nắm lấy vật mềm mại trước ngực.

Bị cảm giác mát lạnh xâm nhập, Sóc Nguyệt theo bản năng muốn tránh, nàng lật người qua, lại làm Diệp Thanh Vũ càng thêm thuận tay.

Tay Diệp Thanh Vũ theo đuổi không bỏ từ phía sau đuổi tới, vây chặt lấy Diệp Sóc Nguyệt. Lòng bàn tay chạm được vật mềm mềm ấy, vừa khít một bàn tay, ngón tay khẽ động, liền có thể cầm được thứ đang dựng thẳng lên vì lạnh ấy.

Cảm giác ngứa ngáy chạy thẳng từ sống lưng xuống bụng dưới, mặt Diệp Sóc Nguyệt đỏ lên, cắn răng hừ một câu: "Xấu xa!"

"Ta còn nhớ rõ mấy ngày trước, lúc đang tắm, người nào đó đã đánh lén người khác như vậy mà." Diệp Thanh Vũ ung dung, cúi đầu hôn lưng nàng: "Giờ lại cảm thấy xấu xa hở?"

Sóc Nguyệt cứng họng, không thể phản bác. Mấy ngày trước, quả thật mình đã lén lút làm chuyện xấu, không ngờ người này còn nhớ, thừa dịp mình ngủ mà báo thù.

Cơn mưa hôn môi rơi xuống trên lưng, trêu chọc từng sợi dây thần kinh của Diệp Sóc Nguyệt. Cả ngươi bị lật lại, Diệp Thanh Vũ đè lên, nàng xoa bầu ngực đầy đặn của Sóc Nguyệt, tay kia thì linh hoạt luồng vào tiết khố của nàng ấy. Theo như dự đoán mà chạm đến một mảnh trắng mịn.

"Ư –" Diệp Sóc Nguyệt cắn môi, hơi thở kéo dài hơn. Nàng bắt lấy cánh tay Diệp Thanh Vũ, da thịt nổi lên một tầng phấn hồng.

Diệp Thanh Vũ hôn chóp mũi của nàng, cong khóe môi, đầu ngón tay đẩy về phía trước, đột ngột đâm vào nơi mềm mại ẩm ướt của nàng. Ngón tay lành lạnh càng tạo cảm giác hơn bao giờ hết. Diệp Sóc Nguyệt than nhẹ vài tiếng, khó chịu mà cắn môi Diệp Thanh Vũ.

"Không thoải mái à?" Diệp Thanh Vũ vẫn không muốn làm Sóc Nguyệt khó chịu. Nàng mở hàm Sóc Nguyệt ra, cuốn lấy cái lưỡi trong đó, tay vẫn không ngừng động tác, từ nhanh đến chậm, từ cạn đến sâu, từng bước một đánh tan phòng tuyến của Diệp Sóc Nguyệt. Cơn yêu thích như thủy triều tràn về, bao trùm lấy Diệp Sóc Nguyệt, nhấn chìm nàng trong đó.

Diệp Sóc Nguyệt chịu không nổi rên ư ử, đón nhận từng đợt va chạm trong thân thể, giống như nếu không nắm chặt lấy Thanh Vũ, linh hồn lúc nào cũng có thể bị kéo đi mất.

Khi nàng bắt đầu run rẩy thì Diệp Thanh Vũ đưa ngón thứ hai vào, đẩy nàng lên thẳng đỉnh sóng gió. Thân thể nóng lên, căng ra, sự kích thích này quá mức mãnh liệt, làm Diệp Sóc Nguyệt chịu không nổi mà ứa lệ. Nàng chỉ có thể cố gắng đung đưa theo nhịp của Thanh Vũ, lắng nghe tiếng thở dốc của mình quanh quẩn bên tai.

Không biết bao lâu sau, Sóc Nguyệt mới run run mềm nhũn ra, vô lực nằm úp sấp trên ngực Diệp Thanh Vũ. Hơi thở nóng bỏng phả từng đợt trên xương quai xanh thấm đẫm mồ hôi của nàng.

Đầu ngón tay của Diệp Thanh Vũ vẫn ở chỗ cũ, nàng nhẹ nhàng giật giật, cảm giác được lòng bàn tay càng ngày càng ẩm ướt, nâng con ngươi thâm thúy nhìn Sóc Nguyệt thản nhiên nói: "Sóc Nguyệt, muội ướt quá."

Diệp Sóc Nguyệt nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất. Nào có ai sau khi vui hoan lạ bày bản mặt nghiêm túc như thế, cứ như là chỉ có mình nàng động tình á. Nàng đơn giản giả làm đà điểu, vùi đầu vào trong ngực Diệp Thanh Vũ, thuận tiện há mồm cắn lên đầu ngực của nàng, như là một sự trừng phạt.

"Đã một năm rồi."

Diệp Thanh Vũ vuốt nàng tóc của, bỗng lên tiếng. Diệp Sóc Nguyệt run lên, hiểu được nàng nói gì, cũng gật đầu: "Phải, ngươi không nói, ta dường như quên mất. Đã qua một năm rồi. Thời gian trôi nhanh quá."

Nàng dán mặt lên ngực Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ, sau này chúng ta có tách ra không?"

"Sẽ không. Cho dù là muội muốn đi, ta cũng sẽ không cho phép." Diệp Thanh Vũ mỉm cười: "Đứng lên đi, ta mang muội đến một nơi."

-------

Editor có lời muốn nói: Mưa to quá~~ Chỗ mọi người có bão không? Cầu mong mọi người đều an toàn~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net