03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày sau lễ tình nhân, Nhậm Gia Huyên không nhìn thấy Điền Phức Chân đâu cả. Nàng có chút nhớ Điền Phức Chân—— nàng dường như cảm giác việc để Điền Phức Chân nhìn thấy Mark hôn nàng là một chuyện rất ư mất mặt. Hơn nữa Điền Phức Chân không chút nào giải thích mà mất tích mấy ngày hôm nay, cái cảm giác bất an không ngừng lớn dần trong nàng, nàng có cảm giác đầu nàng sắp nổ tung.


Thế nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không có chỗ xả giận, nghẹn trong lòng mấy ngày, trên mặt đã nổi lên một cục mụn đỏ ửng.


Nhậm Gia Huyên nhìn nhìn trong gương, khóe miệng run rẩy, bản thân đã sắp già tới nơi mà còn bị nổi mụn, thật là muốn quay lại thời thanh xuân đâu.... Bỗng nhớ tới một bài hát trẻ em:


"Ta bị thanh xuân đụng vào thắt lưng......."


Nhậm Gia Huyên thật không nghĩ tới, lúc nàng gặp được Điền Phức Chân, lại là trong tình huống khó xử như thế này.


Thứ sáu sau khi tan ca, Mark tới đón nàng, nói là một người bạn học cũ mang theo bạn gái, muốn giới thiệu cho mọi người quen biết. Dọc đường đi, Mark không ngừng nói tới sự thần bí của cô gái này. Nào là nhân viên trung tầng của một xí nghiệp lớn, nào là ngoại hình rất đẹp, nào là tính tình ôn hòa....vv...


Càng nghe Nhậm Gia Huyên càng tưởng tượng tới Điền Phức Chân. Nàng xoa xoa huyệt thái dương thầm mắng Điền Phức Chân một cái. Đều tại tên ngu ngốc đó làm hại, đang yên đang lành tự nhiên chơi trò mất tích làm gì, hại nàng bây giờ nghe ai nói cũng đều nghĩ tới Nàng. Thế nhưng dù cho thật sự rất phiền não nhưng nàng cũng rất nhớ Điền Phức Chân, nhớ tới ngày đêm mong chờ, nhớ tới tương tư, thậm chí còn hơn đối với vị hôn phu của nàng – Mark...


Nhậm Gia Huyên không dám nghĩ tiếp, nàng sợ chính mình sẽ đánh mất bản thân. Nàng sắp thành hôn với Mark, vận mạng của nàng đã được sắp đặt hết thảy, không thể để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Bất cứ kẻ nào cũng không thể làm loạn cuộc sống yên tĩnh của nàng. Không ai cả!!!


Đến nhà hàng đã được hẹn từ trước, vừa vào đại sảnh. Nhậm Gia Huyên cùng cô gái đó nhất thời choáng váng. Điền Phức Chân mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu trắng, quần jean bó sát người cùng với giày lông cổ cao tới gối. Nàng ngồi yên lặng bên người bạn học cũ của Mark, hành động của hai người cực kì thân mật, người đàn ông kia còn ôm lấy bả vai của Điền Phức Chân——đó từng là nơi chỉ thuộc về duy nhất mình nàng, là nơi Nhậm Gia Huyện dựa vào mỗi lúc mệt mỏi. Có một lần nàng bởi vì thất tình mà uống say, không biết gì mà cắn vào bả vai của Điền Phức Chân không buông, cho tới khi máu chảy đầm đìa, cảm nhận trong miệng tinh ngọt mùi máu nàng mới nhả ra, không biết có lưu lại vết thẹo hay không??!!


Nhậm Gia Huyên nhìn bàn tay của người đàn ông kia ôm chằm lấy bả vai gầy yếu của Điền Phức Chân, mà Điền Phức Chân không hề có ý phản kháng, trong lòng có chút vỡ tan, rách ra một cái hắc động, linh hồn cùng tâm tình của nàng đều bị hút khô—— Không!!! Nàng tức giận, cực kỳ phẫn nộ, giờ phút này một đoàn lửa giận không biết từ đâu đang thiêu đốt lồng ngực nàng, giống như muốn hủy diệt nàng. Tan chảy đến không còn chút vết tích.


Nàng cười, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Điền Phức Chân. Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Điền Phức Chân không chút sợ hãi mà cùng nàng đối mặt, đáp trả ánh mắt của nàng, như khiêu khích lửa giận trong lòng nàng.


Nhậm Gia Huyên hầu như nghiến chặt hàm răng, tốt thôi Điền Phức Chân, cậu dám đối xử với tớ như vậy!! Cậu có thể ôm ấp một tên đàn ông khác, tại sao tớ không thể chứ?


Trên bàn cơm, Mark cùng bạn học sung sướng trò chuyện mà không chú ý tới bạn gái của bọn hắn đang trong bóng tối giao chiến, băng thiên địa liệt không chút khoang nhượng.


Nhậm Gia Huyên uống say, cho tới bây giờ nàng cũng không biết tửu lượng của mình kém như vậy, cảm giác bốn phía xoay vòng, mọi thứ cứ nhảy cả lên. Đặc biệt là tên Điền Phức Chân chết tiệt kia, làm gì mà hóa ra vài khuôn mặt nữa chứ???


Mark chở nàng về nhà, nàng từ chối không cho Mark đưa nàng lên lầu, tâm trạng của nàng hôm nay không được tốt, chỉ có thể nhìn về phía Mark cười mỉm, hôm nay nàng không muốn để cho người đàn ông này đụng vào nàng.


Nàng mơ mơ màng màng nằm trên giường, cũng không có ý định tắm rửa. Không biết ngủ được bao lâu, chuông cửa vang lên, đánh thức nàng.


Nàng lảo đảo nghiêng ngã đi mở cửa, đứng trước mặt nàng là Điền Phức Chân. Nhậm Gia Huyên chỉ vào Điền Phức Chân, trợn mắt cả buổi cũng không nói được câu nào, nàng không biết nói gì. Tức giận liếc Nàng một cái rồi xoay người trở về phòng. Điền Phức Chân tự giác theo sau, giúp Nhậm Gia Huyên thu dọn y phục vứt bừa bãi trên mặt đất, xong xuôi Nàng mới đi vào trong phòng.


Nhậm Gia Huyên dùng chăn che đầu, nghe tiếng bước chân của Điền Phức Chân bước vào, dùng hết sức mà la lớn:


"Đi tìm tên đàn ông của cậu đi, theo tớ làm gì?"


Một trận trầm mặc. Điền Phức Chân nhàn nhạt mở miệng:


"Cậu có thể có vị hôn phụ lại còn có thể ôm hắn hôn hắn, vậy tại sao tớ không thể tìm bạn trai được chứ? Nhậm Gia Huyên cậu đừng ích kỷ như vậy."


Nghe xong lời nói của Điền Phức Chân, Nhậm Gia Huyên vụt dậy từ trên giường nhảy xuống, ôm lấy Điền Phức Chân đè lên tường, dáng vẻ chẳng có tý nào giống như kẻ say rượu.


"Cậu muốn làm gì?" ánh mắt Điền Phức Chân rưng rưng, lông mi cong vút, biểu tình đặc biệt vô tội.


"Cậu vừa mới nói tớ cái gì?" bộ dạng của Nhậm Gia Huyên giống như muốn ăn thịt người.


"Tớ nói cậu ích kỷ, không đúng sao?" Điền Phức Chân không phục trừng ắt, nhìn chằm chằm Nhậm Gia Huyên, đột nhiên ánh mắt đỏ lên, nước mắt không biết vì sao mà rơi xuống.


Điền Phức Chân khóc!


Nhậm Gia Huyên bối rối, loạn thành tương hồ, nàng biết Điền Phức Chân lâu như vậy, dù chỉ là rơi một giọt nước mắt nhỏ nhoi nàng cũng chưa thấy một lần nào. Nhậm Gia Huyên đã từng tưởng Điền Phức Chân là động vật không có tuyến lệ, thế mà hôm nay....hôm nay Nàng khóc, hơn nữa nước mắt không ngừng rơi......


Nhậm Gia Huyên bị Điền Phức Chân khóc đến rối loạn tay chân, không biết nên mở miệng dỗ Nàng như thế nào. Đột nhiên nhớ tới thần tượng trong một bộ phim, dáng vẻ của nam diễn viên chính lúc bạn gái hắn ta khóc.


Nhậm Gia Huyên ôm chặt Điền Phức Chân, nói:


"Không được phép khóc! Nếu khóc.... Ta liền hôn ngươi!!"


Nghe nàng nói thế, Điền Phức Chân càng khóc to hơn, trong lòng ngực từng tiếng nghẹn ngào, từng cái thanh âm như từng mũi dao đâm vào trái tim Nhậm Gia Huyên, khiến nàng đau đớn vô cùng. Nhậm Gia Huyên nhìn chằm chằm Điền Phức Chân, Điền Phức Chân dứt khoát nhắm mắt lại khóc, không thèm nhìn nàng.


Nhậm Gia Huyên nhìn thấy sự uy hiếp của bản thân chẳng có ích lợi gì, nàng quyết định chịu thiệt, mím chặt môi, đầu óc nóng bừng, không chút suy nghĩ, hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net