Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là lần đầu tiên từ khi Tiết Hâm lấy Tô Thanh, xuất hiện ở biệt thư Tô gia. Trong lòng hối hận tột đỉnh, cuối cùng vẫn là Tô mẹ có phản ứng lại trước, lướt qua Tô Thanh đang ngốc lăng, bay nhanh đứng trước mặt Tiết Hâm: "Tiết - A Hâm con sao lại đến đây? Con đến đây vì sao không gọi điện báo trước, chúng ta cũng chuẩn bị tốt một chút a. Vừa vặn Tô Tô cũng ở đây, mẹ ba vì đón tiếp nàng, nên rất nhiều món ngon. Cho nên -----"

Lúc Tô mẹ nói chuyện hơi nghiêng đầu nhìn Tô ba một cái, lại liếc qua Tô Thanh ra hiệu. Tô ba phản ứng lại, vội vàng tiến lên nói: "Đúng vậy, nếu đại tiểu thư đã đến, vậy mau vào trong ngồi đi!"

Tiết Hâm là chồng Tô Thanh, theo lý mà nói, Tiết Hâm là con rể hắn. Lúc đối diện Tiết Hâm, Tô Sông Dài hẳn là nên có sự tự tin của trưởng bối cũng như
Sự tự tin của cha vợ. Nhưng vì thân phận Tiết Hâm, địa vị Tiết gia, cùng 10 phần tự tin và 10 phần khí tràng của Tiết Hâm. Làm một người không sợ trời không sợ đất như Tô ba, cũng hiếm thấy thất thố, hắn quay đầy nhìn Tô Thanh đứng sau lưng.

Tô Thanh có chút ngốc, lúc này mới khôi phục bình thường. Không để ý ba mẹ đang ám chỉ điên cuồng, cũng không thèm quản hệ thống đang kêu to. Tô Thanh cúi đầu, nhanh chóng lướt qua ba người.

"Tô Tô!"

"Đứa nhỏ này, con làm sao vậy a? Sao hôm nay lại bướng như vậy a?"

Không nghĩ tới ở thời điểm quan trọng này Tô Thanh lại làm như vậy, Tô mẹ gấp tới sắp khóc. Nếu Tiết Hâm không đứng ở đây, bọn họ đã lớn tiếng gọi lại. Nhưng lúc này, Tiết Hâm đang đứng ở đây. Bọn họ không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi.

"Cô sao vậy? Có phải bị thương rồi không?"

Tiết Hâm sau khi tan tầm, nhận được điện thoại của mẹ. Giọng mẹ trong điện thoại không giống như bình thường, nói cô đến Tô gia đón Tô Thanh. Còn nói nếu cảm xúc Tô Thanh không tốt, cô có thể ở lại với Tô Thanh một chút. Bữa tối hôm nay, cô không tới cũng được.

Khẩu khí mẹ nói chuyện quá khác thường, nghĩ tới những nơi hôm nay Tô Thanh sẽ đi, cùng tính cách của ba mẹ Tô. Cô không nghĩ nhiều nữa, lập tức chạy tới đây. Vừa tới cô liền nghe được động tĩnh bên trong, trong lúc cô do dự không biết có nên vào hay không, Tô Thanh đã chạy ra. Nhớ tới biểu tình rược theo hồi nãy của Tô mẹ, lại thấy Tô Thanh che trán, Tiết Hâm nhanh chóng đuổi theo.

"Chuyện của tôi không liên quan chị, chị đừng quản!"

Hệ thống nói với nàng nên OOC, kêu nàng nhanh chóng tìm cách cứu bổ chuyện này. Nói nàng mau đi nhận lỗi với ba mẹ, sau đó làm hòa với gia đình. Nhưng Tô Thanh không muốn để ý tới hệ thống, nàng cũng không muốn bộ dạng chật vật này của mình để chồng nguyên chủ nhìn thấy. Trong lúc cảm giác mất mặt và nan kham này, điều duy nhất nàng nghĩ là nhanh chóng về nhà.

"Tô Thanh, cô dừng lại đi, để tôi xem vết thương trên trán của cô!"

Mặc kệ thế nào, người kia cũng là vợ mình. Lúc biết được Tô Thanh vừa bị thương lại ủy khuất, Tiết Hâm liền muốn kiểm tra một chút. Cô thậm chí còn nghĩ nếu nàng hướng cô nói ủy khuất, cô nhất định sẽ ra mặt nói chuyện với vợ chồng Tô gia.

"Tôi nói tôi không có việc gì! Sao chị lại phiền như vậy a!"

Tiếng hệ thống, tiếng Tiết Hâm, cùng nhóm người đang vây quanh xem náo nhiệt, làm Tô Thanh nóng nảy không thôi. Duỗi tay dùng sức đẩy Tiết Hâm, sau đó nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.

"......."

Tiết Hâm lần đầu bị người nói là phiền có chút sửng sốt, thấy Tô Thanh đã lên xe. Cô cũng nhanh chóng vào xe ngồi.

"Đại tiểu thư, phu nhân, chúng ta đi đâu a?"

Hôm nay chú Vương làm tiểu nhân, lén lút báo tin cả ngày có chút xấu hổ. Liếc mắt một cái thấy sắc mặt Tô Thanh không tốt, hắn lập tức quay đầu hỏi Tiết Hâm.

"Đi Yên Lặng cao ốc!"

Tiết Hâm quên mất xe và tài xế của mình còn ở nhanh chóng trả lời hắn, xe vừa khởi động, cô liền quay đầu nhìn Tô Thanh đang ngồi không nhúc nhích. Cảm giác được Tô Thanh không khỏe, cô nhấn nút tường gỗ cách âm trong xe.

Những gì cô làm nãy giờ, Tô Thanh cũng không có phản ứng gì. Sau khi lên xe, nàng không nhúc nhích nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Nàng xoay cổ, nhìn bên trái, vẫn không nhúc nhích. Tiết Hâm ngồi bên người nàng, cũng không nhúc nhích yên lặng quan sát nàng.

Nói thật, Tô Thanh bây giờ nhìn rất thảm.

Tóc nàng, vừa dài vừa xoăn. Cho nên yêu cầu thường xuyên xử lý, mới đẹp được.

Nhưng bây giờ, tóc nàng, đã biến thành ổ gà. Hẳn làTô Thanh rất thích váy hai dây, nhưng váy nàng lúc này, cũng nhăn nheo bèo nhào, hình như còn bị rách.

"Ba tôi cũng từng đánh tôi, lúc còn nhỏ có lần tôi không nghe lời hắn, tự mình trốn ra ngoài. Sau khi tìm được tôi, hắn rất khủng bố cầm theo cây roi dài, đánh mạnh vào tay của tôi."

Tiết Hâm ngày thường không thích nói nhiều, cô cũng không phải người đồng tình với người khác, nhưng cô cũng không phải người xấu. Hôm nay mẹ cô gọi tới hai cuộc, cùng cảnh tượng khi nãy cô đến đây, chú Vương đứng ở cổng biệt thự Tô gia có hành động kỳ quái. Cho cô một loại cảm giác, đây là tín hiệu. Giờ phút này, thấy Tô Thanh thê thảm như vậy. Trong lòng cô có chút tội lỗi, cho nên cô muốn làm chút gì đó, bồi thường cho nàng.

"Tô Thanh ——"

"Chị đừng làm phiền người khác được không? Chị có thể im lặng một chút không? Cho tôi thanh tĩnh một chút được không?"

Tô Thanh giờ phút này, mặc kệ là tâm tình hay thân thể đều có chút không tốt. Hệ thống nói nàng không cần làm sai lệch cốt truyện, nói nàng đừng làm hổng quan hệ tốt đẹp của nguyên chủ và ba mẹ nàng. Nàng không thèm để ý tới, hệ thống bắt đầu trừng phạt nàng.

Thân thể giống như bị điện giật, rất không dễ chịu. Loại đau đớn này, so với vừa nãy Tô mẹ đánh còn đau hơn chục lần. Nhưng dù vậy, nàng cũng không thể kêu ra tiếng, cũng không thể la to trước Tiết Hâm. Cho nên, nàng không có tinh lực cũng như tâm tình, lại ứng phó với Tiết Hâm đột nhiên nói nhiều bên cạnh.

"......."

Lần nữa mắng Tiết Hâm nói nhiều, rốt cuộc cũng an tĩnh.

Sau khi yên lặng, nhìn đầu Tô Thanh như ổ gà, nhìn Tô Thanh dựa vào cửa sổ xe, thân mình càng ngày càng trượt xuống. Tiết Hâm tự hỏi một chút, sau đó cởi xuống áo khoác mình.

Vì mỗi năm cô đều đi làm, mặc kệ là khi nào, trên người lúc nào cũng có áo khoác vest. Thấy Tô Thanh súc lại thân mình, Tiết Hâm cởi áo khoác ra, nhích lại gần, sau đó nhẹ nhàng khoác lên người Tô Thanh.

"........."

Tô Thanh cảm giác nóng nảy, đau đớn tới cực điểm. Lúc này không nói nữa, duỗi tay cầm áo khoác của cô ném xuống.

"........." Thấy áo bị ném đi, Tiết Hâm không nói gì. Nhanh chóng nhặt lên, vỗ vỗ bụi, lần nữa khoác lên người Tô Thanh.

Tô Thanh không nói gì, nàng cầm lấy cái áo, lần nữa ném đi.

Tiết Hâm như cũ không mở miệng làm phiền nàng, cô lần nữa nhặt lên áo của mình. Lần nữa vỗ vỗ, lần nữa đắp tiếp cho nàng.

Thấy Tiết Hâm phiền như vậy, Tô Thanh tâm phiền ý loạn, lại cầm lên cái áo, ném mạnh đi.

1 lần 2 lần, 3 lần 4 lần ,rồi 5 6 lần. Một người đắp, một người ném. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần. Cuối cùng vẫn là Tô Thanh bị hệ thống trừng phạt, không còn sức lực, thoản hiệp trước tiên.

"......."

Cuối cùng Tô Thanh thỏa hiệp, có chút ngoài dự đoán của Tiết Hâm.

Nghiêng đầu nhìn vì mình sinh khí, mà ném luôn áo lên đầu Tô Thanh. Lúc này, Tiết Hâm ngược lại có chút chột dạ.

Yên lặng được 2 3 phút, Tiết Hâm mặt vô biểu tình duỗi tay qua. Sau đó cầm lấy áo khoác của mình, kéo kéo xuống một chút.

"......."

Còn Tô Thanh, nàng nhéo tay mình, liều mạng nhẫn nại. Lúc áo khoác kéo xuống khỏi mắt mình một chút, nàng mở to mắt hung hăng trừng mắt liếc Tiết Hâm một cái, sau đó nhắm mắt lại.

"......."

Vì ánh mắt kia của Tô Thanh, Tiết Hâm đang mặt vô biểu tình, rốt cuộc an tĩnh.

Cô yên lặng được 5 6 phút, hai người liền đến nơi.

"Về sau chú không cần hạ mình tới lái xe cho tôi, chú từ chỗ nào tời thì về chỗ đó đi!" Hai người xuống xe, trước khi Tiết Hâm mở miệng, Tô Thanh liền nói với chú Vương đang mở cửa.

"Tiểu thư ——"

Chú Vương có chút xấu hổ, hắn nhìn qua Tiết Hâm.

Hắn là muốn hướng đại tiểu thư nhà mình xin giúp đỡ, muốn cô nói giúp hắn. Nhưng trên thực tế, không đợi hắn mở miệng. Đôi mắt Tô Thanh liền nhắm ngay đại tiểu thư đang đứng cạnh hắn: "Tiết Hâm, tôi không có việc gì, cảm ơn cái áo của chị. Đêm nay tôi muốn một mình, chị có thể cho tôi yên tĩnh đêm nay không? Nếu chị muốn nói chuyện ly hôn, hôm nào chúng ta lại nói, được không?"

"Được, vậy cô lên nghỉ ngơi tốt đi!"

Hình như hôm nay là ngày xấu hổ thì phải, chú Vương dáng người cường tráng đang xấu hổ, Tiết Hâm đứng kế bên cũng xấu hổ.

"À, cô nên kiểm tra cái trán của mình một chút——"

Khó được hảo tâm Tiết Hâm còn nhắc nhở Tô Thanh một chút, nói nàng kiểm tra cái trán của mình một chút. Theo sau, Tô Thanh đưa áo khoác qua cho cô, rồi xoay người rời đi. Tiết Hâm chỉ có thể tiếp tục xấu hổ.

"Được rồi, trở về thôi!"

Mặc dù xấu hổ, trên gương mặt Tiết Hâm, vẫn không lộ ra nhiều biểu tình. Nên người ngoài nhìn vào, không nhìn ra cô đang xấu hổ.

Lúc sau, lên xe. Tiết Hâm hậu tri hậu giác phát hiện, hôm nay hình như có chút không đúng.

"Làm sai là mẹ và chú Vương, đánh nàng là ba mẹ nàng. Mình tới đó, xuất phát từ lòng hảo tâm, mình vừa rồi trên xe còn an ủi nàng. Đã như vậy, nàng dựa vào cái gì hung dữ với mình? Mà mình vì sao phải chịu đựng?"

Trong lòng suy nghĩ như vậy, tới cuối cùng. Tiết Hâm đem tất cả đổ lỗi cho mình, ai biểu cô là Alpha, Tô Thanh lại là Omega chứ. Mà cô từ nhỏ đã được giáo dục, Alpha phải chiếu cố và thông cảm với Omega.

"Omega thật phiền toái, xinh đẹp càng phiền toái, nàng rõ ràng là bị Alpha khác sủng hư mà!"

Thấp thấp oán giận một câu, cuối cùng khôi phục lại bình thường. Dù sao Tô Thanh và ba mẹ nàng có mâu thuẫn, cũng không liên quan mình. Còn cô, nếu ba mẹ cô phát hiện Tô Thanh vào giới giải trí, có mâu thuẫn với Tô Thanh, ngược lại đối với cô là chuyện tốt. Nghĩ vậy, Tiết Hâm không rối rắm nữa, không nghĩ tới chuyện của Tô Thanh nữa.

Trong lòng cô nghĩ vậy, lúc gần tới chung cư tư nhân của mình. Cô nhịn không được, lấy điện thoại nhấn vào phần mềm gọi đồ ăn. Sau đó đăng ký, nghiên cứu gọi cho Tô Thanh một phần cơm, lại đặt cho nàng hộp băng keo cá nhân.

"Cho dù ly hôn, chúng ta cũng không phải kẻ thù, quan tâm một chút cũng không sao!" Cầm điện thoại, lầm bầm lầu bầu. Tiết Hâm đặt cho Tô Thanh một đống BBQ nướng và bia, lại cầm điện thoại, đặt một bữa tối dinh dưỡng cho mình.

Bữa tối của cô, luôn có dì bảo mẫu trong nhà nấu. Nhưng dì đó đã làm cho cô 6 năm, nói thật thì, Tiết Hâm không còn muốn ăn nữa. Cho nên cô nghĩ, lâu lâu đổi món một chút.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt