Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thanh 15 tuổi ký hợp đồng với Mị Lực, 17 tuổi xuất đạo, 18 tuổi nổi tiếng. 19 tuổi sự nghiệp dần dần đi xuống, 20 tuổi trải qua một ít thói đời ở giới giải trí nóng lạnh cùng phập phập phồng phồng. Nàng bắt được cơ hội, sau đó rời khỏi giới giải trí.

Năm đó nàng tuyên bố rời giới giải trí, cũng vừa vặn hợp đồng 5 năm kết thúc. Cho nên lúc đó khi nàng rời đi, rất thuận lợi. Hiện tại, Tô Thanh lần nữa ký hợp đồng, Mị Lực và nàng hợp đồng tới 15 năm.

"Em rời công ty cũng đã 6 năm, 6 năm qua công ty cũng rất phát triển, hợp đồng cũng sớm chỉnh sửa lại. Bây giờ chúng ta ký hợp đồng, đều là 10 năm trở lên. Em trừ bỏ ký hợp đồng với công ty thời gian có hơi dài, còn cái khác ở công ty chúng ta, cũng rất thoải mái!"

Dù sao thân phận Tô Thanh đặc thù, Trần Hạo cũng không dám quá nghiêm khắc bóc lột, để mất nhiều hơn được. Cho nên, bản hợp đồng này, trừ bỏ thời gian có hơi dài, tiền bồi thường hợp đồng có hơi cao, thì còn lại rất tốt.

Để Tô Thanh trước xem hợp đồng, Trần Hạo là ông chủ công ty, tất nhiên sẽ không xuất hiện. Cho nên những gì hôm nay cần làm, đều do Trần Tinh toàn quyền quyết định.

Trần Tinh giải thích về bản hợp đồng, Tô Thanh thì nghiêm túc ngồi nghe.

Trần Tinh nói hết những điều khoản bên trong xong, chị nhấp ngụm nước khoáng nhuận yết hầu. Tô Thanh gật đầu, cầm lấy cây bút ký tên.

"Em ký nhanh như vậy sao, không sợ chị đem em đi bán sao!"

Trần Tinh vừa nói xong đống lớn, vốn định nói Tô Thanh cầm hợp đồng về, vừa đọc vừa nghiên cứu lại. Vừa nhìn qua, thấy nàng đã ký tên không chút do dự, Trần Tinh đang uống nước có chút dở khóc dở cười.

"Không sợ a, cho dù Tinh tỷ có đem em đi bán, em cũng nguyện ý. Đến lúc đó chị nhớ đem tiền bán em tới, chia cho em một nữa là được!"

Chỗ hai người đang nói chuyện, là một phòng hội nghị ở Mị Lực. Chung quanh không có người ngoài, cho nên đối với Tinh tỷ người mà nguyên chủ rất tin tưởng, cũng là người mà mình thấy thuận mắt nhất, Tô Thanh khó có được mà làm nũng.

"Em đó!"

Trần Tinh thấy lòng mình ấm áp, nghệ sĩ đầu tiên mà mình phụ trách cho cho ra mắt, chung quy là không giống với những người khác. Cho nên nhìn Tô Thanh hướng mình làm nũng, chị liền duỗi tay xoa xoa đầu Tô Thanh.

Đây là sự ăn ý của nguyên chủ và Trần Tinh, Tô Thanh cười cười, cúi đầu tùy ý chị xoa.

Đợi nàng ký hợp đồng xong, Trần Tinh liền thương lượng với nàng việc mời trợ lý, tìm đội ngũ đi theo nàng. Dựa theo lời nói của Tinh tỷ, tuy công ty cũng có những người này. Nhưng mà vì suy nghĩ cho tương lai Tô Thanh, đội ngũ đi theo, và trợ lý gì gì đó, vẫn là nên tự mình bỏ tiền túi ra mà thuê thì hơn.

"Dựa vào thân phận của em, công ty nhất định sẽ không bạc đãi em. Chỉ cần em lên tiếng, công ty khẳng định sẽ từ trong nhóm nhân viên tìm được người em yêu cầu. Nhưng người công ty, thì vẫn là người công ty. Công ty chúng ta lớn như vậy, yêu cầu đội ngũ phục vụ cho nghệ sĩ, vẫn rất cao. Cho nên vì tránh cho việc hai nghệ sĩ tranh dành nhân viên trang điểm, nhà tạo hình. Chị đề nghị, chúng ta vẫn nên tự tìm thì hơn. Mặc dù công ty trả một nửa, em cũng trả một nửa. Nhưng như vậy, chị cảm thấy so với dùng người của công ty vẫn tốt hơn, em thấy sao?"

Khi người đại diện có nghệ sĩ của riêng mình, đều sẽ nghĩ như thế nào để khống chế nghệ sĩ trong tay mình. Còn Trần Tinh, chị suy nghĩ có chút nhiều, cũng có chút xa. Cho nên lúc suy xét vấn đề này, chị liền có chút lo lắng cho Tô Thanh.

"Tốt, dù sao chị nói những việc này em cũng có chút không hiểu, em toàn bộ  đều nghe theo lời chị."

Dựa theo hệ thống nói, nàng cũng chỉ ở thế giới này 2 3 năm thôi. Cho nên đối với mọi việc, Tô Thanh thấy không sao cả liền gật đầu.

"Em đó!"

Mấy năm nay Trần Tinh đã quen cùng nghệ sĩ đấu trí đấu dũng, rất lâu rồi không có nghe được nghệ sĩ của mình nói như vậ. Trong lòng ấm áo, tay lại lầm nữa xoa xoa đầu Tô Thanh.

Tuy bây giờ Tô Thanh đã 26 tuổi, cũng đã là một đại mỹ nhân gợi cảm. Nhưng khi 15 tuổi Tô Thanh đã theo chị, cho nên đối với Tô Thanh, Trần Tinh có cảm giác mình giống như mẹ Tô Thanh vậy.

Trần Tinh 36 tuổi chưa kết đã có cảm giác làm mẹ. Giơ tay xoa xoa đầu Tô Thanh xong, liền thu lại tâm tư rối loạn của mình. Cầm lên notebook và cây bút, tiếp tục cùng Tô Thanh thảo luận.

.....

Những chuyện bên này yêu cầu Tô Thanh xử lý, xem như có chút bận. Tuy nàng đã ký hợp đồng, nhưng vì sau này phát triển cũng như tuyên truyền, Trần Tinh tính toán tìm chút thời gian để cho nàng ký hợp đồng quay lại. Như vậy mới có cái đề tài nhỏ, công tác về sau của Tô Thanh cũng dễ phát triển lên.

Trừ bỏ cái này, giúp Tô Thanh tìm trợ lý, tài xế và bảo tiêu. Những chuyện này cũng là lửa sém lông mày, cũng là nhu cầu cấp bách cần xử lý ngay.

Quan trọng nhất chính là 《 Ngôi Sao Bình Phàm Nhất 》bên kia, đã thúc giục bọn bọn nhanh nhanh giao ảnh chụp, nói là yêu cầu ký hợp đồng. Tình huống như vậy, giúp Tô Thanh gọi cho chuyên viên trang điểm, đội ngũ tạo hình. Lại liên lạc với nhiếp ảnh gia của công ty, chụp ảnh tuyên truyền mới nhất cho Tô Thanh, cũng yêu cầu các nàng phải nhanh chóng hoàn thành.

Bởi vì những việc ngày, mấy ngày sau đó, Trần Tinh cũng rất bận. Chị vội vàng, Tô Thanh cũng theo chị vội vàng.

Dựa theo cách nói của Tinh tỷ, tài xế, trợ lý, vệ sĩ đều là người cùng nàng làm việc lâu dài, cho nên ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng. Để nàng tự mình đi chọn, mới xem như nhất lao vĩnh dật*. Bởi vì việc này, mặc dù thông báo tuyển dụng là mình, nhưng lại là công ty tìm được người đưa tới. Sau đó Tô Thanh và Trần tỷ, cùng nhau phỏng vấn.

(*): một lần vất vả suốt đời nhà nhã.

Nơi phỏng vấn những người đó, là phòng trang điểm của Mị Lực, để Tinh tỷ đưa người tới. Bắt đầu trang điểm, từ mặt cho tới tóc làm thật xinh đẹp. Sau khi trang điểm làm tóc xong, nàng lại bị Tinh tỷ kéo đến công ty studio, để nhiếp ảnh gia chụp hình cho nàng.

Chụp ảnh xong, Tô Thanh muốn đi theo mọi người, cùng bọn họ chọn tấm ảnh đẹp nhất.

Bởi vì những việc này, mấy ngày sau đó, Tô Thanh cảm thấy từng ngày trôi qua thật phong phú và kiên định.

Tô gia ba mẹ nguyên chủ, không còn gọi điện cho nàng, cũng không nhắn tin nữa. Hai lần trước, không hiểu vì sao nữ chủ lại đột nhiên xuất hiện, giờ cũng không thấy xuất hiện nữa. Thậm chí là hệ thống thỉnh thoảng mới xuất hiện trong đầu, đốc thúc nàng làm nhanh tiến độ, nói nàng không cần phải OOC nữ xứng, mấy ngày nay cũng không xuất hiện.

Cho nên qua mấy ngày ngắn ngủi này, Tô Thanh cảm thấy, mấy người này không còn liên quan tới mình nữa. Như bây giờ, mới là cảm giác nàng thích nhất.

Không còn cảm thấy áp lực từ gia đình nguyên chủ, cũng như về mặt hôn nhân. Tô Thanh liền đem toàn lực chú ý của mình, đặt hết vào công việc.

Nói thật, công việc hiện tại của nàng áp lực rất nhiều, chính là nàng vẫn chưa quen cảm giác đứng trước máy ảnh.

Tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, chính mình trước kia cũng từng ở quán bar ca hát nhảy múa, lá gan cũng coi như lớn. Nhưng dù là vậy, đứng trước mười mấy máy quay, nàng vẫn là không quen được. Tô Thanh có chút tay chân luống cuống, cảm giác này giống như hồi nhỏ mình đứng trước camera, không biết cười như thế nào, nên tạo dáng ra sao.

Loại cảm giác này rất vi diệu, cũng thật thất bại.

Cho nên sau khi kết thúc công việc hôm nay, Tô Thanh liền bay lại chiếc Audi của mình, hấp tấp chạy tới cửa hàng điện tử.

Lần này nàng không để người khác giới thiệu cho mình, cũng không mua thêm máy theo dõi. Lần này nàng trực tiếp bỏ vốn lớn, mua một cái máy chụp hình giống nhiếp ảnh gia trong công ty.

Camera của nhiếp ảnh gia kia, nhìn cũng không bự. Nhưng dựa theo manh mối đó, Tô Thanh tìm được thương hiệu chính xác. Mới phát hiện cái camera đó, tới hơn 20 vạn lận.

Nhưng là, nàng bây giờ là người thiếu tiền sao?

Cho nên nàng lấy ra thẻ đen, đôi mắt không thèm nháy đi thanh toán.

"Nàng đây là mê làm nhiếp ảnh sao?"

Tô Thanh bên này, ôm máy móc về nhà, bắt đầu lăn lộn, tự quay chụp chính mình. Mà Tiết Hâm gần nhất có thói quen xem những thông báo Tô Thanh mua sắm, ngồi trong xe được tài xế chở đi tham gia một buổi thương vụ, thói quen cầm điện thoại phân tích.

Thẻ tín dụng Tô Thanh đang dùng là của Tiết Hâm, cho nên, chỉ cần Tô Thanh bên này tiêu xài cái gì đó. Mặc kệ là mười mấy cục kẹo cao su, hay là xe mấy trăm vạn đi nữa, cô ở bên này đều biết.

Trước kia, khi cô nhìn thấy thông báo nhắc nhở như này. Đều sẽ chặn hết, sau đó là mặc kệ.

Nhưng kể từ ngày đưa Tô Thanh về nhà, vì muốn biết, ngày hôm sau Tô Thanh muốn làm gì, có cơm uống bình thường không. Cô liền hủy chặn tin nhắn, sau đó thì cánh cửa thế giới mới mở rộng chào đón cô.

Ngân hàng bây giờ, phát triển rất tốt. Thẻ ngân hàng của cô, dù tiêu xài ở đâu, củ thể xài cho việc gì. Chỉ cần cô xem tin nhắn, đều biết được hết.

Cho nên mỗi ngày, cô không cần phái vệ sĩ đi theo, cũng không cần gọi cho Tô Thanh, thì cũng biết được cô vợ trên danh nghĩa này đang làm gì.

Nàng đi siêu thị, nàng mua bánh kem. Nàng gọi cà phê, nàng gặp người của đài truyền hình, nàng cho ai tiền bo ở hội sở làm đẹp. Nàng mua kích cỡ nội y nào, nàng gọi cơm gì. Nàng xài bao nhiêu tiền, mua trọn bộ dụng cụ giám thị gia đình, lại mua camera kích cỡ nào. Chỉ cần mở ra tin nhắn, lướt xem vài lần, là biết hết.

Cũng vì nhìn thấy Tô Thanh gọi cháo và cơm dinh dưỡng bên ngoài, Tiết Hâm cũng vứt bỏ thành kiến với thức ăn bán bên ngoài. Cũng đi theo chọn vài món, buổi tốt gọi cháo trắng và chào bí đó.

Cao Hạc nói, cô như bây giờ, là vì cảm thấy Tô Thanh có chút đáng thương, nên đồng tình với nàng. Đối với chuyện này, Tiết Hâm rất tán thành. Nhưng dù vậy, mới ngắn ngủi mấy ngày, cô giống như đã có thói quen mỗi ngày nhìn Tô Thanh gọi món gì mua cái gì, sau đó bản thân cũng đặt mua theo.

Mặc dù cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng mỗi tối, trên đường về nhà. Nhớ đến thức ăn Ngô mẹ có làm ngon thế nào đi nữa, cũng không dậy nổi hứng thú muốn ăn của mình. Cô sẽ theo thói quen móc ra điện thoại, xem Tô Thanh đặt cái gì. Dù chọn lựa khó khăn, vẫn đặt theo nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt