Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tô Tô thật là cô sao? Cô thế nào đến đây "

  Người đến là một nữ nhân cùng Tô Thanh tuổi không sai biệt lắm, trên mặt trang điểm tinh xảo, trên thân mặc một kiện váy bó sát, dẫm giày cao gót. Người kia từng bước một đến gần, Tô Thanh trước tiên vẫn là chú ý tới một đôi ngạo nhân ngực của đối phương.

"Chào cô, đã lâu không gặp!"

Kích cỡ khoa trương như vậy, dù Tô Thanh là nữ nhân, cũng không nhịn được liếc mắt nhìn một cái. Ngượng ngùng cười một cái, Tô Thanh lịch sự duỗi tay muốn bắt tay với người kia.

"Đúng là đã lâu rồi không gặp, ngài hôm nay đại giá quang lâm đến đây, là tới thăm chốn cũ sao? Hay là tới tìm Trần tỷ? Đúng rồi, sao cô không đi vào a? Cô đứng chỗ này, đừng nói là vì mấy năm cô không tới đây, nên lễ tân không biết cô đi?"

Lúc nàng kia vừa nói chuyện, ngữ khí rất bình thường. Ngữ khí bình thường như vậy, Tô Than khẳng định là nhận thức người kia, thậm chí là rất quen thuộc, quan hệ hẳn là không tệ lắm. Nhưng khi nàng kia quay đầu nhìn đi chỗ khác, còn làm lơ tay phải nàng đang giơ. Trực tiếp lướt qua người nàng đi đến quầy lễ tân, nghiêng thân dựa vào bàn tiếp tân, Tô Thanh liền ý thức được người vừa đến không có ý tốt.

"Phi Phi tỷ, chị quen biết vị tiền bối này sao?"

"Phi Phi tỷ, Tô tiểu thư đây, thật là bạn chị sao?"

Bị làm lơ, Tô Thanh chỉ có thể cười nhạt, nhanh chóng thu lại tay mình.

Ngay lúc nàng cảm thấy có chút xấu hổ, cũng cảm thấy nhẹ nhõm thì. Bên cạnh mấy nữ tiếp tân vừa rồi còn đối nàng khách sáo, lịch sự, việc công xử theo phép công Mị Lực. Bày ra bộ dáng thân thiện, toàn bộ đều quay sang cùng người kêu Phi Phi nói chuyện phiếm.

"Các cô đó, vẫn là tuổi còn quá nhỏ, cho nên mới không biết Tô đại tiểu thư đỉnh đỉnh đại danh của chúng ta."

Người gọi Phi Phi tỷ kia được mọi người vây quanh, rõ ràng là người có thân phận, không những vậy còn có thói quen được người theo đuổi. Quay đầu liếc nhìn Tô Thanh cười như không cười một cái, cô ả liền kéo dài ngữ điệu, chậm rì rì nói: "Tô Tô của chúng ta a, 8 năm trước nổi tiếng khắp đại giang nam bắc. Lúc đó nhóm chúng ta có 3 người, mặc kệ là khi nào, nàng đều đứng ở chính giữa. Nàng trong nhóm chúng ta, luôn đảm đương C vị đâu!"

Phi Phi mặc quần áo bó sát ngữ khí khoa trương, bên cạnh mấy nữ viên tiếp tân đứng trước quầy, vừa nghe lời cô ả nói, lại nhìn thấy biểu tình này của ả, liền hiểu ra chuyện gì đó. Nhưng mọi người cũng là người thông minh, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cũng không dám đắc tội đến Tô Thanh đang cầm túi xách mấy chục vạn, còn quen biết ông chủ nhà mình. Cho nên, lúc Phi Phi dáng người ngạo nhân kia muốn được mọi người hùa theo cùng tán đồng. Thì đại gia chỉ cười cười cho qua, lại trộm đánh giá Tô Thanh đang đứng.

"Oa, Phi Phi tỷ. Nguyên lai người này, chính là người lúc trước cùng các chị ra mắt, cùng nhau thàng danh. Sau đó như tìm được chỗ dựa, đội nhiên rời nhóm, làm hại các chị nhóm nhạc tan rã Tô đại tiểu thư a!"

Thấy mấy lễ tân không hùa theo, cô gái đi theo Phi Phi, nhìn giống như tiểu trợ lý, lập tức hùa theo.

"A, còn không phải là nàng sao! Hiện tại tình huống này, thật đúng làm tôi nghĩ tới câu nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây nha. Ai có thể nghĩ đến, Tô tiểu thư lúc trước như mặt trời ban trưa, cũng có lúc bị người không nhận ra."

Cho trợ lý của mình ánh mắt hài lòng, theo sau xưa đâu bằng nay Phi Phi tiếp tục châm chọc khiêu khích.

Tô Thanh vẫn chỉ mỉm cười, thông qua Phi Phi này cùng tiểu trợ lý kia một nói một hùa. Tô Thanh rất nhanh từ trong trí nhớ nguyên chủ, biết được hết thảy về Phi Phi này.

Bất quá trong trí nhớ nguyên chủ, người kêu Lâm Phi Phi này thích cột tóc hai bên đuôi ngựa. Trang điểm nhạt, dáng người cũng bình thường, là một muội muội nhà bên đáng yêu tiểu mỹ nhân. Cho nên lúc này, trong đầu đem Lâm Phi Phi trước mặt cùng Phi Phi quá khứ so sánh một chút, Tô Thanh liền cho chút ngốc.

Tô Thanh kinh ngạc về sự thay đổi của Lâm Phi Phi, trong lúc Lâm Phi Phi cùng tiểu trợ lý của mình một nói một hùa châm chọc Tô Thanh. Bên người các nàng không biết từ lúc nào đã đứng đầy nhân viên Mị Lực xem náo nhiệt, mọi người trước hết kéo lại đây là vì cái nghiêng thân tràn đầy phong tình vạn chủng của Lâm Phi Phi. Nhưng sau lại, thấy hình như có bát quái, nên mọi người tạm thời đứng bất động.

"Thanh Thanh?"

Mọi người đang vây quanh trước quầy lễ tân xem náo nhiệt, thì giọng nói Trần Tinh từ sau đám người truyền tới.

Tô Thanh vẫn đang chú ý Lâm Phi Phi, nghe thấy có người gọi tên mình lập tức quay đầu. Nhân viên Mị Lực đang vây quanh các nàng xem náo nhiệt cũng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xoay người tránh ra. Ngay sau đó mọi người liền thấy được, Trần Tinh mặc tây trang cùng giày da. Cùng người đứng cạnh Trần tỷ, cũng đồng dạng mặc tây trang xanh lam tổng tài điều hành Mị Lực Trần Hạo.

"Trần tổng!"

"Chào Trần tổng!"

"Trần tổng, buổi sáng tốt lành!"

"Trần tổng buổi sáng tốt lành, chào Trần tỷ!"

"Trần tổng, Trần tỷ, buổi sáng tốt lành!"

Nhìn thấy ông chủ nhà mình xuất hiện, ở đây mặc kệ là nhân viên bình thường xem náo nhiệt, hay là nhóm nghệ sĩ đến xem náo nhiệt, bao gồm luôn cả Lâm Phi Phi. Mọi người đều tư thái đoan chính, đều trăm miệng một lời chào hỏi Trần Hạo.

"Chào mọi người!"

Trần Hạo mặc tây trang màu lam giống Trần Tinh đối mọi người gật gật đầu, theo sau hắn hướng Tô Thanh nở nụ cười, giơ ra tay phải bước lại gần Tô Thanh.

"Tô —— Tô tiểu thư? Cô đã đến a! Tôi vừa rồi còn nghĩ nên hay không để Trần tỷ gọi cho cô, hỏi một chút cô đang ở đâu, không nghĩ tới cô sớm đã đến. Có thể lại được nhìn thấy cô, tôi rất cao hứng."

"Trần tổng, anh quá khách khí rồi, người cao hứng phải là tôi mới đúng!"

Đối phương cho mình mặt mũi, Tô Thanh đương nhiên cũng cho hắn mặt mũi. Thấy hắn duỗi tay, Tô Thanh cũng giơ tay ra, mỉm cười đi tới.

"Hẳn là tôi nên cao hứng, nhiều năm không gặp, cô vẫn nhớ tới Mị Lực, vẫn nhớ tới tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Đến, đến, đến, Tô tiểu thư, tôi dẫn cô vào công ty. Vào trong rồi, trước chúng ta đi thăm quan một chút, rồi sau đó chậm rãi bàn chuyện."

Tô Thanh dù sao cũng là vợ Tiết Hâm, dù sao cũng là đích thân Tiết lão gia tử, nhất định làm Tiết Hâm phải cưới nàng. Cho nên mặc kệ như nào, Trần Hạo đều phải đem tư thái phóng thấp thấp, phá lệ chú ý. Hai người bắt tay xong, hắn hơi hơi khom người bài ra tư thế mời.

"Trần tổng, anh khách khí quá rồi!"

Hiểu được hắn vì sao đối mình khách khách khí khí, nhẹ nhàng cười cười, lại quay qua Trần tỷ bên cạnh chào hỏi. Theo sau Tô Thanh không một chút xấu hổ, đi theo Trần Hạo bọn họ vào công ty.

Tô Thanh, Trần tổng, Trần Tinh, cùng thư ký Trần tổng. Bốn người rất nhanh liền đi qua cửa lớn Mị Lực. Vừa tiến vào, đi được vài bước. Tô Thanh vẫn là không có nhịn xuống, đột nhiên quay đầu lại.

"Làm sao vậy?"

Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Trần Tinh nghi hoặc nhìn qua, Trần tổng bên cạnh cũng tò mò nhìn về phía nàng.

"Không có gì!" Nhìn qua các nàng giải thích một câu, Tô Thanh cũng không nói thêm gì nữa. Vẫn nhìn mỹ nhân mặc đồ bó sát đứng đằng kia, gằn từng chữ một nói: "Cái kia Phi Phi, cô nói không sai, mấy năm nay cô thay đổi rất nhiều. Có thể trong mấy năm ngắn ngủi, biến từ sân bay thành núi cao, cô quả thật rất lợi hại nha!"

"Cô ——"

"Hổn hển!"

Phía sau truyền đến tiếng Lâm Phi Phi thẹn quá thành giận dậm dậm chân, cùng tiếng cười không biết là ai phát ra. Tô Thanh không thèm để ý nữa, quay đầu, cùng người bên cạnh xin lỗi nói: "Trần tổng làm anh chê cười rồi!"

"Không có việc gì, chuyện như vậy tôi thấy nhiều, ngược lại hẳn là tôi làm cô chê cười."

Dù sao Lâm Phi Phi cũng là nhân viên Mị Lực, còn Tô Thanh lại là phu nhân của cổ đông lớn ở công ty hắn. Hơi sửng sốt một chút, Trần Hạo kịp phản ứng lại, tiếp tục khách khí.

"Trần tổng, anh như vậy khiến tôi không biết nên nói gì nữa. Dù sao đi nữa, vẫn là tôi gây phiền toái cho anh!"

Mấy người bọn họ một bên nói chuyện, một bên nhanh chóng đi vào thang máy. Vào thang máy rồi, Tô Thanh liền bất động thanh sắc dời đề tài tới người mình.

"Không phiền toái, không phiền toái. Cô dù sao cũng từng là người công ty chúng ta, Tiết tổng lại là đại cổ đông ở công ty. Bây giờ cô muốn trở về, không do dự mà lần nữa chọn Mị Lực, tôi thật sự rất cao hứng. Hơn nữa lựa chọn này của cô, cũng phi thường sáng suốt đó!"

Mị Lực là công ty giải trí có quy mô lớn nhất trong nước, Tô Thanh trước kia từng ở đây công tác qua. Chọn Mị Lực chọn Trần Tinh, đối với nàng là một lựa chọn sáng suốt, ít nhất nàng không cần lần nữa làm quen với hoàn cảnh công tác ở chỗ mới, cũng không cần đề phòng người bên cạnh mình.

Mà đối chính mình mà nói, mặc dù Tiết Hâm nói hắn không cần quản Tô Thanh, cũng nói hắn không cần chuyện gì cũng thông báo cho cô. Nhưng tuy nói hắn không cần thông báo cũng không đại biểu là mặc kệ hoàn toàn, ít nhất Tô Thanh đến đây rồi, an toàn của nàng hắn nhất định phải đảm bảo. Cho nên ở Trần Hạo xem ra, Tô Thanh đi bước cờ này, rất không tồi.

"Tôi chọn Mị Lực, nguyên nhân là vì Tinh tỷ và Tiết Hâm. Nhưng quan trọng nhất, cũng là vì Trần tổng anh, cùng bản thân quý công ty!"

Mấy người cùng đi ra thang máy, nhìn nam nhân bên cạnh dù lớn lên có chút bình thường nhưng trong mắt lại lộ ra khôn khéo. Tô Thanh gằn từng chữ một, trong mắt mang theo chân thành.

"Lời này là như thế nào?"

Cảm thấy có chút ý tứ, Trần Hạo vốn đang cùng Tô Thanh đi vào văn phòng, đột ngột dừng bước.

"Là vì tôi cảm thấy công ty chúng ta phát triển rất nhanh, phát triển mọi phương diện, so với những công ty đồng loại hình trên thị trường đều nhanh hơn nhiều."

Đối mặc lão bản trước nay đều không sợ hãi, cũng biết mình nên làm như thế nào Tô Thanh cười nhẹ một cái. Sau đó nàng đảo khách thành chủ đối với hắn làm một động tác mời, mọi người tiếp tục đi lên, Tô Thanh liền chậm rãi giải thích: "Đại lý này rất lớn, kỳ thật tôi cũng không hiểu lắm, tôi liền từ cái thực tế nhất mà nói."

Trần Hạo mỉm cười lộ ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Tô Thanh hướng hắn gật gật đầu: "Tôi là người tương đối tục, xem công ty, thứ nhất nhìn hoàn cảnh, thứ hai xem quy mô, thứ ba xem tư bản, thứ tư xem nghiệp vụ. Hoàn cảnh, tôi nhớ rõ 6 năm trước, Mị Lực chúng ta ở thành đông. Lúc đó nơi đấy, có một đống công ty hai tầng. Mà hiện tại, lại là một office buildinh nằm gần trung tâm thành phố. Quy mô này chỉ cần có mắt nhìn, mọi người có thể nhìn ra biến hóa rồi. Đương nhiên tôi bây giờ không nói tôi không biết nghiệp vụ quy mô, tôi chỉ nói đến nhân viên. Trước kia Mị Lực chúng ta, tính toán đâu ra đấy, hình như chỉ có 100 nhân viên thôi đi? Nhưng hiện tại đâu? Cao ốc lớn như vầy, hai ba ngàn, hẳn là con số khiêm tốn đi?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngọt