Chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

132, Chương một trăm ba mươi hai ...

Tầm mắt lập tức có chút mơ hồ, Hạ Kiều Mộc yên lặng nhìn Ngôn Tĩnh hồi lâu, cũng không dám động bước chân, sợ lúc này chính là ảo giác, chính mình vừa động Ngôn Tĩnh sẽ lập tức biến mất.

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng Hạ Kiều Mộc nhìn nhau vài giây, Ngôn Tĩnh bộ pháp tao nhã hướng tới nhà mình đi đến, xem tư thế kia tựa hồ là tính trực tiếp không nhìn Hạ Kiều Mộc.

Cắn răng, Hạ Kiều Mộc nhìn động tác của nàng, nhìn nàng từ trước mặt mình lướt qua, đúng là vẫn khắc chế không được bản thân tiến lên lôi kéo nàng vào trong lòng ôm chặt lấy, "Tĩnh......"

Hô hấp bị kiềm hãm, Ngôn Tĩnh mặc nàng ôm, cảm giác người nọ ôm mình thân thể run rẩy không ngừng, tay buông thõng hai bên sườn, hồi lâu đều không có động tác hay nói năng gì.

"Tĩnh......" Bởi vì không có bị đẩy ra mà thoáng kinh ngạc, giây tiếp theo tay nàng ôm càng chặt hơn, Hạ Kiều Mộc ngạnh thanh âm,"Tĩnh...... Tĩnh......"

Thở dài, Ngôn Tĩnh nâng tay muốn đẩy ra nàng, hai tay khoát lên trên vai nàng, lại nghe nàng ở bên tai mình một tiếng lại một tiếng hô tên mình, chợt không đành lòng.

Đem mặt chôn ở hõm vai Ngôn Tĩnh, từ vừa mới bắt đầu liền tích lũy ủy khuất cùng sợ hãi tại đây một khắc hoàn toàn phóng xuất ra đến, nước mắt thực nhanh chóng nhiễm ướt áo sơmi trên người Ngôn Tĩnh, Hạ Kiều Mộc có chút lo lắng Ngôn Tĩnh sẽ cảm thấy phiền, vội vàng ngẩng đầu xoa xoa, lại nhịn không được nức nở một tiếng, làm cho Ngôn Tĩnh càng phát ra đau lòng.

"Em lại là đang làm gì......" Lời này Ngôn Tĩnh đã muốn nói qua không dưới trăm ngàn lần, nhưng Hạ Kiều Mộc tựa hồ vẫn đều chấp nhất như vậy.

Hạ Kiều Mộc cúi đầu, thật lâu sau đó chủ động mở ra eo nhỏ,"Thực xin lỗi......"

Kỳ thật Ngôn Tĩnh vốn sẽ không cần phải phiền não như thế, nếu không phải mình bốc đồng một mặt dây dưa, có lẽ Ngôn Tĩnh đã sớm tìm được người nàng thích gả cho.

Không nghĩ tới Hạ Kiều Mộc cư nhiên sẽ như thế này, Ngôn Tĩnh nhìn nàng vài giây, thùy hạ mi mắt,"Em đúng."

Nhìn Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất, nhìn Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, có lẽ cùng nữ nhân cùng một chỗ cũng có thể hạnh phúc......

"Là tôi băn khoăn nhiều lắm, cũng là tôi không đủ dũng cảm."

Ngôn Tĩnh chưa từng có như lúc này mở rộng cửa lòng quá, cho dù là đối mặt Ngôn Du, cũng không từng như thế, "Tôi lớn hơn Tiểu Du bốn tuổi, vẫn đều là tôi chiếu cố em ấy, ba ba mụ mụ cũng vậy, theo lẽ thường liền cho rằng tôi thân là Ngôn gia trưởng nữ, hẳn là phải hiếu thuận cha mẹ, chiếu cố hảo muội muội...... A, Tiểu Du nói tôi ngu hiếu, có lẽ là vậy đi, ba ba mụ mụ kỳ thật rất vất vả, Ngôn gia cũng không phải giống như mặt ngoài tốt đẹp như vậy...... Tôi vẫn nghĩ, mình cần phải tài giỏi ra sao để khi bọn họ trở về nhà sẽ có thể cao hứng......"

Ngôn Tĩnh hai tay vây quanh ngực, dưới ánh trăng lại làm cho Hạ Kiều Mộc có cảm giác thực thánh khiết.

"Tiểu Du nói đúng, tựa như tôi yêu thương em ấy, lúc ấy tôi rõ ràng cảm thấy cùng nữ nhân cùng một chỗ quá mức gian nan, dù vậy tôi đã lựa chọn nhượng bộ...... ở thời điểm cả hai đã hoàn toàn tách ra đã nói địa chỉ Mĩ Quốc mà em ấy ở cho Sở Nguyệt Xuất...... Ba mẹ có lẽ sẽ bởi vì yêu thương con cái mà nhượng bộ, nhưng mà, tóm lại họ sẽ bị chúng ta làm cho tổn thương không phải sao?"

Chua xót cười, Ngôn Tĩnh ngửa đầu nhìn mặt trăng sáng ngời trên cao, vài sợi tóc ở trong gió đêm nhẹ nhàng phiêu động, làm cho ánh mắt Hạ Kiều Mộc càng phát ra si mê, "Vì cái gì nhất định phải là ba mẹ nhượng bộ đây? Liền bởi vì bọn họ yêu các con so với con cái tổn thương bọn họ nhiều hơn sao?"

"Tình yêu, thân tình......" Ngôn Tĩnh xoay người, nhìn thẳng Hạ Kiều Mộc,"Tiểu Mộc, em hiểu không, ở lòng tôi, tình yêu cũng không phải trọng yếu như vậy, cho nên tôi mới có thể một lần lại một lần đẩy em ra......"

Mỗi người trong lòng đều có một loại tiêu chuẩn, không phải mỗi người đều đem tình yêu đặt ở vị trí trọng yếu nhất.

"Tôi đối với em quả thật là động tâm, nhưng là những thứ tôi lo lắng...... thường thường có thể ở lúc tôi động tình sẽ làm cho tôi lần nữa khôi phục bình tĩnh......"

Nhìn dưới ánh trăng sắc mặt Hạ Kiều Mộc thay đổi lại thay đổi, Ngôn Tĩnh làm như không chút nào để ý tiếp tục dùng ngữ khí lãnh đạm kia nói xong, "Cho nên, đừng đem thời gian lãng phí trên người tôi nữa, với tôi mà nói, thế giới này tối trọng yếu là ba mẹ, là Tiểu Du...... Tôi không có biện pháp nhìn Tiểu Du thương tâm, cho nên tôi sẽ duy trì em ấy cùng người em ấy thích ở cùng một chỗ, tôi cũng không có biện pháp nhìn ba mẹ đối với em ấy thất vọng sau cũng đối với tôi thất vọng...... Thật có lỗi."

Đem lời nói hết, Ngôn Tĩnh lại nhìn Hạ Kiều Mộc một cái, không có chút do dự rảo bước vào tòa nhà.

Hôm nay rõ ràng nói lời đả thương người như vậy, từ nay về sau Hạ Kiều Mộc sẽ không đem thời gian lãng phí ở trên người mình nữa.

Vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng như vậy mãi cho đến khi mở cửa nhà đi vào, Ngôn Tĩnh đóng cửa lại xong liền dựa vào cửa, vẻ mặt lãnh đạm ở trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, khóe mắt đều là chất lỏng trong suốt.

Di động đặt ở trong túi bỗng nhiên chấn động lên, Ngôn Tĩnh nhắm mắt, áp chế cảm xúc hỏng mất, từ túi tiền lấy điện thoại cầm trên tay, trên đầu màn hình rõ ràng lóe ra tên người mới vừa bị nàng làm thương tâm.

Giật mình, vốn tưởng rằng Hạ Kiều Mộc nhất định khổ sở không bao giờ sẽ thích nàng nữa, Ngôn Tĩnh chần chờ một lát, chuyển thông di động, nhưng không có phát ra âm thanh.

"Chị cũng chưa cho em cơ hội nói chuyện......" Hạ Kiều Mộc cũng không có rời đi, vẫn là duy trì tư thế đứng ở dưới lầu, trong tay nắm di động, "Chính mình một người nói xong, thừa dịp em ngẩn người, bỏ chạy mất, chị hơi quá đáng."

"......"

"Chị khẳng định là ghét bỏ em không tốt, bởi vì em mới hai mươi hai tuổi."

Hạ Kiều Mộc xoa đỏ bừng mắt, lại nhu nhu cái mũi bởi vì khóc mà tắc nghẽn,"Chị khẳng định là ghét bỏ em nhỏ hơn chị nhiều như vậy, ghét bỏ em không thành thục...... Em có thể cùng chị chiếu cố ba mẹ chị mà, tuy rằng sẽ làm cho bọn họ thương tâm, nhưng mà nếu em có thể cho chị hạnh phúc thì bọn họ nhất định cũng sẽ cao hứng ...... Chị lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao, tuy rằng Ngôn Du luôn cho chị thương tâm, cho chị lo lắng, nhưng chỉ cần cô ấy vui vẻ, chị cũng vui vẻ a...... Hơn nữa, em lại không có lòng tham đến thế, em đúng là ghen tị Ngôn Du, nhưng mà không có ý tứ chiếm lấy vị trí của cô ấy a...... Chỉ cần trong lòng chị có em là đủ rồi, mới mặc kệ là ở vị trí nào......"

Thân mình chậm rãi trượt, Ngôn Tĩnh che miệng, không cho tiếng khóc đổ xuống, nắm di động đầu ngón tay trắng bệch.

"Nếu...... Nếu ba mẹ chị muốn ôm cháu ngoại, vậy...... vậy cũng có thể a, hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt như vậy ......"

Hạ Kiều Mộc tiếng nói đã có chút khàn khàn ,"Bất quá em cảm thấy vẫn là em đến có vẻ hảo, dù sao chỉ cần dùng trứng của chị là tốt rồi, mang thai giống như rất nguy hiểm ......"

"Cho nên...... Cho nên cho em một cơ hội được không?" Hạ Kiều Mộc hít sâu một hơi, "Chị không phải nói Ngôn Du cũng nói qua cô ấy muốn lớn lên sao, em...... em sẽ cố gắng làm cho chính mình thành thục hơn, không bốc đồng......"

Như là bị tháo cạn khí lực ngồi dưới đất, Ngôn Tĩnh liều mạng phe phẩy đầu, lại phát không ra thanh âm gì trừ bỏ tiếng khóc thút thít. Hạ Kiều Mộc chỉ nghe thấy đầu dây bên kia loáng thoáng tiếng khóc, cắn môi vài giây, "Tĩnh, em...... em cũng không thể đi lên nhìn xem chị sao, em...... Không phải...... Không có ý tứ này, chính là có chút lo lắng...... Liền...... Liền xem một cái, xem xong em trở về ngay...... Ân...... Về sau em sẽ không giống trước bốc đồng như vậy nữa, sẽ không mãi quấn quít lấy chị, thật sự, em sẽ học cách trưởng thành , em......"

Hạ Kiều Mộc vẻ mặt còn thật sự nói tiếp, tay buông tại bên người nắm thành quyền phảng phất vì chính mình khuyến khích, "Chị tin tưởng em, em lần này thật sự...... Em...... em......"

"Em đi lên đây." Lời nói mang theo tiếng khóc nức nở rốt cục ở điện thoại bên kia chợt vang lên, Hạ Kiều Mộc nhất thời có chút si ngốc, hoàn toàn không biết phải làm ra phản ứng gì, điện thoại đã bị cắt đứt.

Ở tại chỗ định thần trong chốc lát, chợt bừng tỉnh ngộ, Hạ Kiều Mộc nhanh chân liền vọt vào hàng hiên hướng lên trên chạy, thẳng đến cửa nhà Ngôn Tĩnh mới dừng lại, cong thân mình, tay chống đầu gối thở phì phò, đang muốn giơ tay đi ấn chuông cửa, cửa lại bỗng nhiên mở ra, Ngôn Tĩnh hai mắt đỏ bừng đứng ở bên trong.

"Tĩnh......" Lùi tay về, rõ ràng vừa mới ở dưới nhà cảm thấy có thiên ngôn vạn ngữ muốn cùng Ngôn Tĩnh nói, nhưng khi gặp mặt lại hốt hoảng không biết từ đâu nói lên, Hạ Kiều Mộc dừng ở trước mặt Ngôn Tĩnh hồi lâu, có chút vô thố nhức đầu, "Ân...... Em...... em xem xong rồi, em đây trước......"

Lời còn chưa dứt, Ngôn Tĩnh đã muốn từng bước hướng về phía trước ôm lấy nàng.

..................................

.........................

..........

"Sở lão sư......" Ngôn Du từ thư phòng đi ra sau lập tức chạy vào phòng Sở Nguyệt Xuất, may mắn Sở Nguyệt Xuất cũng không có khóa bên trong.

Sở Nguyệt Xuất cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, nằm trên giường đưa lưng về phía Ngôn Du, chính là cảm thấy ngực giống bị đổ một cỗ hờn dỗi, lại không biết là vì Ngôn Du vẫn là bởi vì mình, hoặc là cả hai đều có đi.

"Ngô, thực xin lỗi......" Đem cửa phòng đóng kỹ, Ngôn Du cởi giày đi đến trên giường,"Em biết sai lầm rồi......"

Biết rõ Sở lão sư đang khó chịu, vừa rồi còn như vậy, một chút đều không có lo nghĩ cho cảm giác Sở lão sư ...... Ngôn Du lúc này áy náy gần chết.

Sở Nguyệt Xuất bên kia một trận trầm mặc, hảo sau một lúc lâu mới truyền đến một tiếng nói ảo não, "Đúng ra chị mới là người cần xin lỗi, đứa ngốc."

Kỳ thật Ngôn Du vẫn đều không có lỗi, chính là đơn thuần có chút trì độn thôi, nhưng thật ra mình vẫn luôn đối xử với Ngôn Du như vậy ...... Sợ là Ngôn Tĩnh đã muốn nhìn ra mình đêm nay tình huống của mình với Ngôn Du, cho nên vừa rồi mới có thể như thế đi.

Tỷ tỷ sẽ cả đời yêu thương Tiểu Du ...... Những lời này, nên nói cho mình nghe đi.

Lúc trước là mình nói sẽ hảo hảo chiếu cố Ngôn Du, kết quả trong nhà mình xảy ra chuyện, ngược lại giận chó đánh mèo đến Ngôn Du, cũng khó trách Ngôn Tĩnh động khí.

Hơi tỉnh táo lại, Sở Nguyệt Xuất ngồi dậy xoay người xem người nọ bởi vì lời mình nói mà vẻ mặt không khỏi mê hoặc, quả nhiên thấy nàng là không có ý thức được đêm nay mình hành động ý nghĩa cái gì, tâm tê rần,"Đứa ngốc......"

"Ngô, ngô, Sở lão sư mới không có sai đâu." Ngôn Du ngốc ngơ đáp ,"Bởi vì Sở lão sư là hảo tỷ tỷ nha, cũng là hảo lão sư, cho nên...... Cho nên tạm thời không tiếp thụ được cũng là bình thường thôi, tỷ tỷ lúc trước biết em thích Sở lão sư còn không tiếp thụ được đâu, huống chi là hai người họ......"

Còn tưởng rằng Sở Nguyệt Xuất nói như vậy là bởi vì chuyện của Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, Ngôn Du vẻ mặt còn như lẽ đương nhiên nói, tiếp theo nâng tay sờ hai má Sở Nguyệt Xuất, đôi mắt nhỏ tràn đầy hối hận,"Em lại ngốc như vậy, không biết như thế nào an ủi chị...... Còn cho chị sinh khí......"

"Đứa ngốc......" Một tay ôm lấy nàng vào lòng, Sở Nguyệt Xuất sớm không biết nên nói cái gì cho phải, mà Ngôn Du cũng không có nói chuyện, để Sở Nguyệt Xuất ôm, tay vỗ nhẹ lên lưng Sở Nguyệt Xuất, thật giống như bình thường Ngôn Tĩnh hay hống nàng.

"Ngày mai, ngày mai chị và em còn có tỷ tỷ của em, cùng nhau đi gặp ba mẹ em đi." Ôm Ngôn Du hồi lâu, Sở Nguyệt Xuất bỗng nhiên mở miệng nói,"Về sau chị sẽ không tái phạm loại sai lầm này nữa."

==========================

Ed: Ngôn Tĩnh dối lòng làm chi, nói lời lạnh nhạt làm buồn muốn chết, may mà Hạ Kiều Mộc còn đủ kiên trì... haizzz~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net