chương 38 : Dục vọng đáng sợ lắm!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An nhi ngồi trên giường nhìn Công Nghi Ngưng đọc sách, từ trưa đến giờ Công Nghi Ngưng không nhìn nàng một chút nào! An nhi ấm ức trong lòng, nàng có làm gì đâu, sao Công Nghi Ngưng lại lạnh nhạt nàng như vậy!  An nhi bực bội lấy khăn ra lau thanh kiếm của nàng, thanh kiếm dài, hẹp, bóng loáng, sắc bén vô cùng, nàng tỉ mỉ lau nó, nàng giật mình khi nhìn thấy đôi mắt oán giận của mình phản chiếu trong thanh kiếm , đôi mắt đó như là đôi mắt của tiểu tức phụ vậy! An nhi thấy chưa lúc nào tâm tình bản thân lại tệ như lúc này, bực tức mà thu kiếm lại, đặt trên đầu giường. nàng quay sang ngắm Công Nghi Ngưng đọc sách, Công Nghi Ngưng bình thường đã đẹp lắm rồi, khi nghiêm túc lại đẹp hơn, An nhi nhìn mà tâm tình tốt hẳn lên, chẳng những tốt lên mà còn bắt đầu nhộn nhạo! Công Nghi Ngưng dặn nàng : muốn ôm, muốn hôn đều phải xin phép Nàng ấy, An nhi thấy chuyện này thật quá mức bất công, Công Nghi Ngưng muốn làm gì thì làm, còn nàng muốn làm lại phải xin phép! Đương nhiên loại chuyện này nàng dù cố thế nào cũng không mở miệng xin phép được! Bởi vậy nàng luôn chịu thiệt thòi, càng về sau càng thiệt thòi!!!

An nhi cứ như vậy mà nhìn Công Nghi Ngưng, nàng đã nhìn hơn một canh giờ mà Công Nghi Ngưng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách không thèm ngẩn đầu nhìn nàng. Trời đã gần tối, phải dừng xe nghỉ ngơi qua đêm, đáng lẽ có thể dừng trong thị trấn nghỉ ngơi nhưng mà An nhi lại bí mật dặn dò thuộc hạ nghỉ ngơi trong cánh rừng ngoài trấn :> ( An nhi là sợ Nàng sẽ đi thanh lâu á )

Xe ngựa dừng lại, cơm được dọn lên, mọi người dựng liều đun nước cho Công Nghi Ngưng tắm, một lần nghỉ ngơi bên ngoài rất là phiền phức nhưng mà phó thống lĩnh của bọn họ đã lên tiếng đương nhiên không ai dám dị nghị!

" Thái Tử gia, ăn cơm thôi! " nàng bưng cơm vào xe cho Công Nghi Ngưng, lúc này Công Nghi Ngưng mới buông sách, nhìn nàng một cái rồi ăn cơm. Cái nhìn này bình thường vô cùng, nhưng mà vào mắt An nhi lại thấy phong tình vạn chủng , An nhi vui vẻ dọn cơm cho Nàng, thậm chí quên hết ấm ức của bản thân lúc nảy!

An nhi không dùng cơm với Nàng, Nàng ăn cơm xong rồi, nhìn tới nhìn lui không thấy An nhi đâu, Nàng nhíu mày, cảm thấy bực bội vô cùng.Nàng quên rằng bản thân không giữ An nhi lại ăn cơm cùng. Nàng không giữ, An nhi đương nhiên không dám ở lại.

Bước xuống xe, thấy trời đêm đã tối đen, gió thổi nhẹ nhàng, có vài tiếng côn trùng kêu, ngẩn đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, lúc trước mỗi lần Nàng nhìn bầu trời luôn nghĩ đến Cô!  Trong đầu khi đó hiện lên khôn mặt xinh đẹp của Cô, hiện lên những hình ảnh hai người vui vẻ bên nhau!.... Nàng bước vào liều hạ nhân chuẩn bị sẵn nước tắm, dòng nước ấm áp bao bọc da thịt, Nàng đã ngồi cả ngày,chịu đựng dục vọng cả ngày, bây giờ được tắm mát mới thấy dễ chịu một chút.

Nàng tắm xong, mặc lại bộ trung y lúc nảy, ra ngoài thì thấy An nhi đang cầm y phục chuẩn bị cho Nàng ,đứng đó đợi , bước tới nhận lấy y phục, cũng không nói gì với An nhi, lên xe thay đổi y phục.

An nhi tắm rửa xong thì dựng một cái liều nhỏ gần sát bên xe ngựa ngủ, nàng nghĩ Thái Tử gia giận nàng gì đó rồi, không thèm nhìn nàng, cũng không nói chuyện với nàng! Theo dặn dò của An nhi, xung quanh khu vực bọn họ dừng chân đều được đốt lửa sáng trưng, có 20 người thức đêm canh gác, đao kiếm sẵn sàng lúc nào cũng có thể rút kiếm giết địch.

Công Nghi Ngưng nằm trong xe ngựa, Nàng đợi mãi ,đợi mãi cũng không thấy An nhi lên xe ngựa, khó chịu trong lòng , cứ nằm trở qua trở lại, Nàng bực bội đá văng cái chăn xuống sàn xe, bước ra ngoài tìm An nhi hỏi tội.

An nhi cũng không khá hơn Nàng, nảy giờ dù cố thế nào cũng không chợp mắt được, mấy suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu An nhi. Sao Thái Tử gia không nói chuyện với mình? Sao Thái Tử gia không nhìn mình? Thái Tử gia chán ghét mình rồi sao? Mình rốt cuộc đã làm sai cái gì!?

Công Nghi Ngưng chỉ mặc trung y bước xuống xe, Nàng cứ đứng nhìn chăm chăm vào cái liều nhỏ của An nhi, mặc kệ gió thổi như muốn cắt da cắt thịt, Nàng cứ đứng nhìn nơi đó không lên tiếng, cũng không cho phép người gọi An nhi ra, bất ngờ màn cái liều nhỏ được vén ra, An nhi ló đầu ra bên ngoài, nàng là muốn nhìn thử xe ngựa của Công Nghi Ngưng có động tĩnh gì không, ai ngờ được thấy Nàng...

Ánh trăng trên cao, chiếu rọi theo từng đường nét khuôn mặt Công Nghi Ngưng, thân hình Nàng ngay ngắn đứng đó, trung y màu vàng kim lấp lánh thật mờ ảo như không có thật vậy . An nhi đứng dậy, bước tới bên Nàng, An nhi muốn xác định xem bản thân có phải đang mơ hay không! An nhi thật không có chút tiền đồ nào! Mới không gặp có một chút mà đã chỉ nghĩ đến mỗi mình Nàng, đến thần trí cũng mơ hồ rồi!!!

An nhi giơ tay chạm vào khuôn mặt Công Nghi Ngưng lạnh quá! - nàng nghĩ. Công Nghi Ngưng bất ngờ kéo nàng về phía mình, giữ mặt nàng, hôn lên môi nàng, Công Nghi Ngưng hôn mút cánh môi An nhi hồi lâu mới cho cái lưỡi đi vào khoang miệng nàng, hai tay An nhi vô thức ôm lấy hông Công Nghi Ngưng . An nhi đáp lại nụ hôn của Nàng một cách dịu dàng, không như Nàng lúc nào cũng gắp gáp, mạnh bạo, Công Nghi Ngưng một chút cũng không thấy đủ, Nàng càng hôn càng sâu, càng gắp gáp như muốn ăn luôn An nhi vậy...đã hôn rất lâu rồi, An nhi không thở được, nàng khẽ đẩy Công Nghi Ngưng, nhưng Công Nghi Ngưng không buông nàng, áp nàng vào xe ngựa tiếp tục hôn nàng...

" ưm...hum...Thái Tử...!!! " bên ngoài gió lạnh, lại có người! sao có thể làm chuyện này ở đây chứ!!?. Lí trí cuối cùng của An nhi cho nàng biết không thể chứ như vậy, ở nơi này! An nhi đẩy Nàng, nhưng Nàng thì giống như con sam xấu xa vậy cứ bám lấy An nhi không buông lỏng một chút! 

" ...hahh...hahh...sao? " Cuối cùng Nàng cũng chịu dứt cái hôn này, vừa thở vừa nói chuyện với An nhi .

" sao Thái Tử lại ở ngoài vậy?"
An nhi hai tay áp vào mặt Nàng, giữ ấm cho Nàng.

" *chụt* Ra ngoài hóng gió! " Nàng hôn môi An nhi, cọ cọ mũi vào mũi An nhi nói.

" bên ngoài lạnh lắm, Ngài vào trong đi! " cả khuôn mặt của Công Nghi Ngưng đã lạnh lắm rồi, An nhi thấy mà đau lòng!

" Được " Nàng tách ra khỏi người An nhi, bế ngang nàng nhắc lên, đi một đường lên xe. An nhi giật mình, tay ôm lấy cổ Nàng, nhưng trong lòng đã sớm vui vẻ đến nở hoa , An nhi cúi đầu trộm cười, mặc kệ Nàng làm càn.

_____________^^____________

Có ai thấy An nhi là tiểu thụ lí tưởng hông?  ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net