Chương 25: Hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì nhìn tôi ghê vậy mấy má?" Phương Anh cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ rực lửa của mọi người nhìn về phía mình có chút chột dạ. Miệng nói vậy thôi nhưng tim đã đập nhanh nghe thấy rõ.

Thay vì trả lời câu hỏi của cô, mọi người lại tặng cho cô ánh mắt nghi ngờ thêm vài phần nữa. Phương Anh gãi gãi cằm, cố biến câu chuyện trở nên tự nhiên nhất, "Đoán vậy á. Xem nhiều Conan thôi à. Mọi người nhìn em ghê vậy?"

Phương Anh vốn tưởng lần này xong đời rồi, còn đang không biết phải xử trí thế nào, Trần Thị Uy như thiên thần đến giải cứu, "Ê chúng mày, bà Phương Anh vừa chạm vào cái xác có khi nào tối nay bị nhập vào không vậy?"

Trần Thị Uy vừa nói xong, cả nhóm náo loạn bám vào nhau hét lên, còn thi nhau chạy loạn tránh xa Phương Anh càng xa càng tốt.

Mấy cái đứa này...

"Mấy cái đứa dở người này, đừng có chạy loạn." Phương Anh càng muốn tiến lên cản đám nhóc lại chúng càng chạy loạn, cô tiến một bước cả nhóm lùi thêm mười bước.

Hà Nhất Phương nhìn thấy cảnh này cũng bất lực đứng cười nhìn Phương Anh đang bị đám nhóc hắt hủi.

"Cô... Bọn nó kì thị em." Phương Anh hết cách chuyển sang làm nũng ăn vạ chị giáo Hà Nhất Phương nhưng nàng cũng nghịch ngợm không kém, rất biết trêu chọc người khác. Phương Anh tiến về nàng nửa bước nàng cũng né theo đà tiến của cô lùi sang trái vài bước.

"Ủa? Mọi người sao vậy?" Phương Anh bỗng nhiên trở thành ông Ba Bị, trẻ thấy trẻ sợ, nhìn ở đâu né ở đó.

Sau một hồi gào hét trong bất lực và biến thành người mua vui cho cả nhóm của Phương Anh, cô cuối cùng cũng được chị giáo Phương tha bổng, giúp nói mấy câu xử lý đám nhóc nghịch ngợm.

"Đứng gọn vào theo cô Phương đi." Phương Anh được chị giáo Phương chống lưng ngay lập tức thay đổi thái độ đắc ý ra lệnh cho cả nhóm. Nói xong lại mang gương mặt nịnh nọt hướng về phía Hà Nhất Phương, năn nỉ, "Cô ơi em lên đây tý nha."

Phương Anh sợ Hà Nhất Phương không đồng ý, vừa nói dứt câu đã chạy mất dạng, vừa chạy vừa nói vọng lại nhắc nhở đám nhóc không được làm loạn làm hỏng hiện trường, bản thân lại hướng lên vách đá cậu nhóc kia rơi xuống kiểm tra. Theo tính toán của Phương Anh chắc chắn đây là nơi cậu ta rơi xuống.

Phương Anh đứng trên vách núi nhìn xuống bên dưới cũng hoa mắt chóng mặt theo. Độ cao này đủ để lấy đi sinh mạng của một con người nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ.

Rất nhanh cảnh sát, pháp chứng và pháp y đã có mặt tại hiện trường, cũng không bất ngờ lắm khi Tổ trọng án sẽ đảm nhận vụ án lần này. Nói là không bất ngờ có lẽ chỉ dành cho Phương Anh mà thôi vì thông thường những vụ án xảy ra ở đây đa phần đều là tự tử nên Tổ trọng án sẽ không nhúng tay vào giải quyết. Lần này cả đội di chuyển đến là do nhận được chỉ thị trực tiếp từ chỗ chú Thắng thông qua những thông tin mà Phương Anh cung cấp.

Ngọn núi này như đã nói, một nửa thuộc thành phố H, nửa bên kia với những vụ tự tử thường xuyên xảy ra lại thuộc địa phận của tỉnh khác nên công việc điều tra này lẽ ra là thuộc quyền quản lý và xử lý của Sở Cảnh sát của tỉnh bạn. Thế nhưng chú Thắng lại đề nghị với cấp trên liên lạc với tỉnh bên đề nghị được điều tra hợp tác.

Ấy vậy mà đến giờ mà họ vẫn chưa tới, có lẽ là do đã quá quen thuộc với những vụ án tử tử này nên không tiếp nhận thông tin này một cách nhanh chóng và chính xác. Hoặc có thể đường tới đây của họ xa hơn? Phương Anh cũng không biết chính xác nữa.

"Dạo này cô làm cái trò gì đấy? Một ngày gọi về trung tâm hai lần? Còn rảnh rang đi bắt biến thái nữa hả?" Anh Lực kéo Phương Anh ra một góc to nhỏ ý kiến. Mặc dù không biết chính xác nhiệm vụ nằm vùng của Phương Anh là gì nhưng anh Lực vẫn có thể phán đoán cô đang nhận nhiệm vụ, mà còn là nhiệm vụ có tính chất nguy hiểm rất lớn, cần đầu tư thời gian và công sức.

Anh Lực rất tâm đắc Phương Anh, một đứa thông minh nhanh nhẹn đằng sau cái tính nóng nảy hành động cảm tính. Kiên trì, nhanh nhẹn nắm bắt thông tin và chủ động trong mọi tình huống chính là những yếu tố của một chiến sĩ nằm vùng gan dạ và ý chí.

Anh Lực công nhận gần đây Phương Anh đã trưởng thành hơn, bình tĩnh hơn nhiều so với trước kia nhưng cái tính bốc đồng quản quá nhiều chuyện của cô anh vẫn không tán đồng. Nhiệt huyết là tốt nhưng đôi khi chính cái nhiệt huyết ấy sẽ phá hỏng hết tất cả. Anh Lực cho rằng nhiệm vụ chính thức là gì thì phải tập trung vào nó. Việc quá để ý đến những thứ khác vừa khiến thân phận bản thân bị lộ tẩy, nhiệm vụ thất bại, gây nguy hiểm cho chính mình và những người xung quanh, nhất là vụ án quay lén cô theo đuổi vừa khó điều tra cũng chẳng được khen thưởng tăng lương thăng chức như những vụ án ma túy hay giết người khác.

"Anh gọi các đồng chí ở khu vực này đến bắt họ chưa? Thật hết nói nổi mà, chẳng nhẽ em có thể như anh nhìn người dân gặp nguy hiểm, bị quấy rối sống trong nơm nớp lo sợ được chắc." Phương Anh hiểu ý tứ của anh Lực, từ hôm qua anh Lực đã không vừa ý với cô. Phương Anh cũng chẳng do dự thể hiện cá tính, quan điểm sống của bản thân. Người ta thường tránh nói thẳng, tránh đắp tội với cấp trên với đồng nghiệp thì Phương Anh lại chẳng màng mấy chuyện thảo mai nịnh nọt đó.

"Em tự biết sắp xếp mà, anh không phải lo." Mặc dù quan điểm sống và làm việc bất đồng. Với anh Lực, Phương Anh chỉ là nữ cảnh sát trẻ chưa trải sự đời nhiệt huyết có thừa nhưng lại không biết nắm bắt thời cuộc, nắm bắt cơ hội. Với Phương Anh phương châm sống của cô là sống đúng với tuổi trẻ, với ước mơ với tinh thần và một trái tim rực cháy như thuở ban đầu mặc kệ tất cả những thứ vinh hoa quyền chức. Thế nhưng hai anh em lúc cãi thì cãi rất căng nhưng thực chất vẫn rất yêu quý nhau, hợp tính hợp nết.

"Được rồi, được rồi. Cô muốn làm gì thì làm. Trước hết giải trình lý do tại sao cô coi cậu nhóc này là nạn nhân của một vụ giết người đã." Anh Lực khoanh tay chờ Phương Anh cho mình một lý do thỏa đáng.

Sau nhiều năm làm cảnh sát, hợp tác với rất nhiều người qua những vụ án lớn nhỏ, anh Lực luôn rất đề cao khả năng phán đoán cũng như công tư phân minh của chú Thắng. Nhưng từ khi Phương Anh xuất hiện, chú Thắng luôn đề cao ý kiến của cô bé này khiến anh không ít lần thấy khó hiểu thậm chí là ghen tỵ.

"Nạn nhân là Trần Quốc Minh, 16 tuổi, nguyên nhân tử vong là ngã từ trên vách núi xuống dẫn đến chấn thương sọ não. Em nghi ngờ nạn nhân bị sát hại chứ không phải là tự tử hay tai nạn." Phương Anh cùng anh Lực đến bên cạnh cái xác đang được pháp y kiểm tra sơ bộ đưa ra nhận định của bản thân.

Anh Lực có vẻ không phục lắm nhưng nhìn mặt cậu nhóc này xong mới phát hiện cũng không phải gương mặt lạ lẫm gì. Cách đây không lâu chính anh là người trong đêm đến đưa cậu ta về Sở Cảnh sát phối hợp điều tra và hỏi cung một số vấn đề liên quan đến hành vi biến thái của cậu trai này.

Ví tiền, đồ dùng cá nhân vẫn còn nguyên, đây không phải là vụ cướp của giết người nên khả năng người lạ mặt là hung thủ đã bị loại bỏ vì vậy hung thủ chỉ có thể là người quen của nạn nhân.

"Tại sao cô lại cho đây là một vụ giết người? So với các vụ tự tử khác ở đây đâu có gì mới lạ đâu? Treo cổ, nhảy vực tự sát, uống thuốc sâu, thuốc diệt chuột?" Anh Lực hoàn toàn không công nhận suy luận của Phương Anh, lấy găng tay đeo vào nhăn mày, "Hiện trường có sự thay đổi?" Phương Anh nhún nhún vai công nhận mình đã động chân động tay, nếu là người bình thường đã bị anh Lực mắng té tát nhưng Phương Anh thì khác, báo cáo và hình ảnh về hiện trường ban đầu đã được cô chuẩn bị tốt.

"Thứ nhất, sau lưng áo của nạn nhân còn in rất rõ ràng vết giày cùng bùn đất ở đây, điều đó chứng tỏ vết giày này không phải có ở trước đó mà ở đây mới có. Thứ hai so sánh những đường vân của giày nạn nhân so với vết giày được in trên áo này thì chắc chắn không phải do cậu ta ngụy tạo hiện trường gì. Nếu kiểm tra kỹ hơn thì sau hai lớp áo này, cú đạp vào lưng khiến cậu ta rơi xuống vách núi khiến phần lưng cậu ta bị tổn thương một cách rất rõ ràng." Phương Anh phân tích trơn tru mượt mà khiến anh Lực quan sát vào những đặc điểm cô chỉ ra đều như lời cô nói bắt đầu thay đổi cái nhìn gật đầu đồng ý.

Pháp y vạch áo của nạn nhân ra, hoàn toàn trùng khớp với lời Phương Anh nói, lưng của cậu ta bị ngoại lực tác động rất mạnh, phần máu bầm tụ lại vẫn còn hiện rất rõ. Hình dáng và vị trí là tương đồng với vết giày vẫn còn in trên áo khoác.

"Hoàn toàn chính xác, chỉ có điều không phải là một cú đạp mà thậm chí là hai cú đạp với ngoại lực rất lớn. Cú thứ hai chắc chắn với lực mạnh và dứt khoát hơn cú đạp thứ nhất rất nhiều mới có thể tạo ra phần máu bầm như thế này. Có lẽ phần xương của nạn nhân cũng đã bị ảnh hưởng. Chi tiết có lẽ chúng ta sẽ phải chờ đợi báo cáo sau khi khám nghiệm tử thi. Theo suy đoán ban đầu thì nạn nhân đã tử vong trong khoảng từ 10 – 12 tiếng trước." Pháp y Bùi Ninh nhìn hai vết đạp hơi lệch nhau một chút tinh mắt nhận ra, vết giày trên áo cũng rất rõ ràng là hai vết giày chồng vào, một vết rõ ràng và một vết mờ hơn.

"Ái chà chà, suy luận sắc bén, khả năng quan sát tốt đó chứ nhưng vẫn chưa hoàn toàn chuẩn xác nhá." Anh Lực có khen có chê Phương Anh, muốn vỗ vai cô động viên lại bị cô né tránh.

"Anh vừa động vào cái xác đừng có động vào em nha. Còn việc hai vết đạp là em chưa muốn nói cho anh thôi. Chú Ninh cháu muốn kiểm tra mũi bàn chân của nạn nhân." Phương Anh nháy mắt với pháp y Bùi Ninh, thật ra cô cũng chưa kiểm tra mũi bàn chân của nạn nhân, tất cả trước hết chỉ dừng ở suy đoán của cô mà thôi.

"Mũi chân nạn nhân bị chảy máu, móng chân bị bật, đầu một số ngón chân bị tụ máu khá lớn, có vẻ như là do tác động vào vật cứng." Pháp y Bùi Ninh quả không hổ danh là pháp y đầu ngành chỉ xem xét một chút đã đưa ra những kết luận ban đầu chính xác.

Phương Anh gật đầu tự tin khẳng định suy đoán của mình, "Đúng vậy, sau cú đạp đầu tiên, nạn nhân bị vướng chân vào mỏm đá nhỏ nên đã không ngay lập tức ngã xuống mà cố gắng lấy lại thăng bằng. Sau đó bị bồi thêm một phát đạp vào lưng khiến cậu ta ngã xuống kèm theo chút đá vụn. Nếu chúng ta tìm kiếm xung quanh và lên trên vách đá kiểm tra chắc chắn sẽ tìm thấy những viên đá nhỏ và mỏm đá đã cứu cậu ta một mạng nhưng không thể giữ cậu ta sống lâu hơn." Phương Anh khoanh tay nháy mắt tự tin dẫn anh Lực và một số đồng chí cùng lên trên vách núi. Lúc đi lên còn thấy chị Hòa đang đau đầu với đám nhóc ồn ào lấy lời khai. Chị giáo Hà Nhất Phương vẫn bình tĩnh nhất, hướng dẫn đám trẻ trả lời câu hỏi của cảnh sát không cần lo lắng.

"Đảm bảo thân phận của em đó. Anh hiểu mà?" Phương Anh huých nhẹ vào tay Lực ra dấu, vừa rồi một vài đồng chí còn định chào hỏi cô bị cô ngăn lại nháy mắt muốn lác luôn hai con mắt sang một bên.

"Biết rồi, anh có nhắc người trong đội rồi mà mấy đồng chí kia đi theo bảo vệ hiện trường thôi mà đâu có biết em. Tại em lộ liễu thì có." Anh Lực không mở miệng nhưng vẫn nói ra tiếng làm Phương Anh bị dọa đến đau tim, nếu không phải quen giọng của ông anh này có khi cô còn nghĩ tiếng của cậu nhóc Minh xấu số kia.

"Đất ở đây khá mềm, cách đây một tuần khu vực này đã có mưa lớn và độ ẩm hiện tại khá cao. Điều quan trọng là khu vực này hầu như không có ai lui tới vì người ta gọi nó bằng cái tên mỹ miều "thánh địa chết chóc." Vì vậy nếu để ý kỹ, ngay trước mặt mọi người vẫn còn in một vài nốt giày còn khá mới." Phương Anh cản bước chân mọi người tiếp tục tiến lên, đội pháp chứng ngay lập tức thực hiện nhiệm vụ.

"Nhìn bằng mắt thường có vẻ nó cùng với dấu giày trên lưng áo nạn nhân." Anh Lực cúi xuống công nhận suy đoán của Phương Anh nhưng cũng ngay lập tức phát hiện một vài điểm bất thường trong những dấu giày này.

"Anh cũng nhận ra rồi phải không. Hung thủ là người có tật ở chân, trọng lượng của cơ thể đều dồn về phía chân phải nên so với vết hằn trên đất của những dấu giày bên trái, dấu giày bên phải để lại đặc biệt in sâu xuống và rõ nét. Điều đó kéo theo việc những vết giày bên chân trái một là rất mờ, hai là không thấy." Đội pháp chứng cũng hoàn toàn công nhận ý kiến Phương Anh khiến anh Lực xoay chuyển hoàn toàn cái nhìn về cô. Làm việc chung với Phương Anh không phải là ít mà ấn tượng về cô nhóc này ngoại trừ là đứa hay tấu hài bát nháo ra thì chính là nghịch ngợm trêu chọc các chị gái trong Sở chẳng kiêng nể ai.

Phương Anh giống như người có năng lực tiềm ẩn, lúc bộc phát ra khiến người khác đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

"Chẹp chẹp, em biết anh đang hâm mộ em lắm nhưng không cần phải đến mức miệng không khép được như vậy đâu nha." Phương Anh chọc quê anh Lực rồi đưa mọi người lên vách đá nơi nạn nhân rơi xuống.

"Ái chà chà lại là một vụ án mạng rồi đây. Sao nào thanh tra Phương Anh, cô có nhận định gì thêm về vụ án không?" Anh Lực hoàn toàn công nhận suy luận của Phương Anh, dù sắp phải giải quyết một vụ án mạng ấy vậy mà thay vì đau đầu lo lắng anh Lực lại có vẻ vô cùng phấn khích. Phấn khích vì sắp được khám phá ra chân tướng của một vụ án và vì giải quyết những vụ án mạng này giúp con đường thăng tiến của anh dễ dàng hơn.

"Đây là suy đoán của em thôi. Nhưng với một người khép kín như cậu ta, nếu xét trong phạm vi những người có hiềm khích để dẫn đến giết người thì không nhiều. Đây là một vụ án giết người diệt khẩu, người có động cơ ra tay nhất là kẻ có liên quan đến trang web đen với nội dung khiêu dâm và những video quay lén hình ảnh nhạy cảm riêng tư kia." Phương Anh biết những suy đoán của mình phần nhiều mang cảm tính và không thể thuyết phục hoàn toàn được anh Lực nhưng cô tin lần này cô đúng.

Với liên tiếp các sự việc gần đây Phương Anh tin chắc rằng đó không thể là sự trùng hợp được mà thậm chí là người được gọi là Mr. Manipulator – Kẻ thao túng đó có thể đang rất biết rõ hành tung của cô. Hắn ta thông minh và tự mãn, hắn ta đã quá chán ghét cuộc dạo chơi chỉ có một mình làm chủ. Hắn ta đứng ở trong tối và nhìn tất cả thấy mọi thứ, hắn ta biết tất thảy, tất cả chỉ như là một bàn cờ mà hắn ta là kẻ cầm cả quân đen cả quân trắng, nắm bắt hết đường đi nước bước. Thắng bại đều phụ thuộc vào hắn ta.

Phương Anh biết hắn ta có thể đang ở đâu đó quan sát cô và nở một nụ cười thỏa mãn, thỏa mãn vì sau rất lâu như vậy mới có một người chú ý đến hắn ta, đi tìm hắn ta. Mọi chuyện đi đến nước này có lẽ đều nằm trong kế hoạch của hắn, hắn ta thách thức Phương Anh, cho Phương Anh gợi ý. Hắn ta thách thức pháp luật và mọi quy tắc.

Nhìn qua hắn ta chỉ là một con chuột sợ hãi ánh nắng mặt trời mà lần trốn dưới ống cống nhưng chính hắn ta cũng đang khao khát được tỏa sáng, được mọi người chú ý tới. Một kẻ với nhân cách méo mó và một tư tưởng chống đối xã hội quái dị.

"Cô bị ám ảnh quá rồi đó. Chỉ là mấy vụ quay lén vớ vẩn thôi làm gì mà phải để một thanh tra cao cấp phải đích thân điều tra rồi liên quan đến án mạng?" Anh Lực xua xua tay không để ý lời Phương Anh vào tai, nói mình sẽ điều tra theo hướng khác.

Phương Anh nhẹ cắn môi, cười mỉa mai giữ lại vai anh Lực đang muốn rời đi, "Vớ vẩn? Thanh tra cao cấp thì sao? Kể cả đó chỉ là một vụ quay lén không phải là một tổ chức nguy hiểm với quy mô lớn thì thanh tra cao cấp hay cao cái quái gì đi nữa cũng không thể trơ mắt đứng nhìn được. Anh có bao giờ nghĩ tới nạn nhân họ đã, đang và sẽ chịu đựng những gì không?" Phương Anh nhìn thẳng vào mắt anh Lực như đang chất vấn rằng nhiệm vụ của một người cảnh sát là gì?

Huống chi nó còn gián tiếp gây ra những cái chết thương tâm, những tổn thương về mặt tâm lý mà nạn nhân phải mang theo cả đời.

Anh Lực bị Phương Anh nắm bả vai đến mức nhăn nhó mặt mũi nhưng không thể mở miệng ra trả lời câu hỏi của cô vì anh cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

"Anh có thể ngoảnh mặt làm ngơ những người đang khản giọng cầu xin sự giúp đỡ của anh trong tuyệt vọng còn em thì không. Em chỉ là một Phạm Phương Anh nhỏ bé thôi nhưng em không phải là một đứa hèn nhát." Phương Anh buông anh Lực ra, lạnh lùng cố tình lướt qua va mạnh vào bả vai làm anh cũng loạng choạng lùi ra sau mấy bước. Anh Lực sững người không ngờ mình bị một hậu bối dạy dỗ và những điều đó lại là những điều anh chẳng thể phản bác.

Anh Lực nhìn Phương Anh rời đi lắc đầu, "Đúng là lính mới mà. Cô còn nhiều thứ phải học lắm."

Tất cả công việc sau đó đều được giao lại cho mọi người xử lý. Nhờ sự tác động của Phương Anh, Hà Nhất Phương và cả nhóm chỉ cần cho lời khai trực tiếp với tư cách là người phát hiện ra thi thể nạn nhân đầu tiên, mọi quá trình điều tra sau đó nếu cần sự giúp đỡ họ sẽ mời mọi người lên Sở Cảnh sát thành phố hợp điều tra. Tuyết kều lúc đầu còn sợ phải vào phòng phỏng vấn tối đen với duy nhất một chiếc bóng tròn với ánh sáng vàng hiu hắt để lấy lời khai sợ đến run chân, khóc với chị Hòa rằng mình không quen biết nạn nhân, tuyệt đối không phải hung thủ.

"Cán bộ ơi, em không có giết người mà. Cán bộ đừng bắt nhốt em." Tuyết kều mếu máo khóc, một tay bám chặt vào thân cây gần đó, một tay bám lấy tay chị Hòa không buông tha. Phương Anh cũng không biết con bé này xem phim nhiều quá hay thế nào, lậm phim đến mức gọi chị Hòa bằng "cán bộ" luôn mới chịu. Tuy vậy điều đó cũng chứng tỏ tầm hiểu biết của Tuyết kều cũng không phải là dạng vừa, chỉ là sai thời điểm sai hoàn cảnh mà thôi.

Ngoại trừ cái chiều cao khinh thường người khác này ra thì tâm hồn lại là một thiếu nữ yếu đuối cái gì cũng sợ cái gì cũng nhát. Phương Anh đôi khi không thể hiểu nổi trước kia Tuyết kều có thể theo Đinh Thanh Thanh trở thành những đàn chị trong trường được nữa.

Chị Hòa chật vật lắm mới rút tay ra khỏi được sự bám dính của Tuyết kều, mặc dù rất muốn cười rồi nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc, "Được rồi, được rồi. Ai bình thường ngoan ngoãn, học hành tử tế nghe lời cha mẹ thầy cô thì không bắt còn ai bình thường không chịu nghe lời mới bắt. Mấy đứa đồng ý chưa?" Chị Hòa vừa dứt lời cả đám thi nhau gật đầu, đồng loạt chỉ tay về phía Phương Anh đang mù mịt thông tin đi tới.

"Bắt người đó đi ạ. Trốn học, không chép bài, không chịu nghe lời thầy cô." Trần Thị Uy miệng to mồm rộng bán đứng chị em đầu tiên kể xấu Phương Anh trước mặt mọi người. Cả đám cũng xôn xao thi nhau kể đủ các tật xấu của cô.

"Em bổ sung, bà chị này còn ăn quà vặt trong lớp, ngủ nhiều hơn học, đi giày không đi tất. Ngủ còn nói mớ tên cô Phương luôn đó mọi người." Phương Anh đang lơ mơ không hiểu chuyện gì nhanh như chớp phản xạ có điều kiện lao tới bịt miệng Thúy Hiền lại đề phòng càng nói càng sai. Nụ cười chị Hòa ngày càng trở nên khó hiểu nhìn Phương Anh giống như muốn nói rằng "Chị hiểu mà, em không cần giải thích thêm gì nữa."

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Phương Anh sau đó lại nhìn về phía cô giáo chủ nhiệm Hà Nhất Phương. Phương Anh không hiểu chuyện gì xảy ra sao mọi chuyện bằng một cách thần kỳ nào đó lại hướng về cô. Chị giáo Phương nhìn về phía Phương Anh giống như nàng không phải người trong câu chuyện khi nãy, tất cả mọi thứ đều từ Phương Anh mà ra. Nhưng nàng vừa phát hiện ra một vài điểm rất thú vị, có rất nhiều thứ nàng không biết về Phương Anh mà càng tìm hiểu lại càng bị cuốn sâu vào nó.

Phương Anh nghe tiền bối đi trước nói rằng trong các tình huống khó xử nếu mình không phải người ngại ngùng thì đối phương mới là những người phải xấu hổ. Tiếc rằng lần này có vẻ Phương Anh không áp dụng được điều đó, dù đã cố gắng nở nụ cười gượng gạo để xua tan không khí kỳ quái được hình thành bởi những suy nghĩ đen tối của mọi người thì những ánh mắt khó hiểu vẫn hướng về cô.

Chị Hòa coi như là chị em tốt của Phương Anh, giúp cô giải vây trong tình huống tiến thoái lưỡng nan cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trước khi rời đi chị Hòa cũng không quên để lại cho cô một cái nhướn mày khen ngợi con em mình đi nằm vùng làm nhiệm vụ cũng có thể kiếm được bạn gái xinh đẹp như thế.

Cả lớp nhốn nháo bắt sóng thông tin rất nhanh, có đứa nhát cáy sợ rằng đêm ngủ ở đây hồn ma sẽ hiện về hù dọa, nằng nặc đòi về nhà khóc lóc om xòm. Nếu xét về khoảng cách địa lý, ngọn núi này rất rộng, để hồn ma có bay được tìm đến nơi để ám lấy có lẽ trời cũng đã sáng.

Chị giáo Hà Nhất Phương tiếp tục phát huy khả năng thuyết phục đáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net