Chương 13: Thủy Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Viễn vừa bước vào những ngày đầu tháng tám đầy oi bức. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính taxi, phủ dài trên người Diệu Anh, khẽ vuốt ve đôi môi nàng. Ngày còn quá sớm, siêu thị cạnh công ty vẫn chưa mở cửa, nàng đành phải đến khu chợ gần đó mua những thứ Khả Hân cần. Nửa kí thịt bò và một ít rau củ, nàng nghĩ mãi vẫn chẳng đoán được hai vị sếp của mình muốn làm gì. Chắc không tới mức gọi nhân viên đến làm bữa sáng đâu.

Nhà của Nhã Ân nằm ở phía đông Ngọc Viễn, thuộc một khu biệt thự khép kín vừa được khánh thành vào năm ngoái. Nơi này tuy khá xa công ty nhưng lại riêng tư và an toàn, vì vậy Nhã Ân rất yêu thích. Hai người cùng mua hai căn biệt thự đơn lập ngay sát bên nhau, dù rằng Khả Hân đã lập gia đình và vẫn đang sống với bố mẹ. Mấy tin tức này đều do báo chí thăm dò ra chứ ban đầu Diệu Anh cũng không biết chính xác bọn họ ở nơi đâu trong thành phố.

Khi taxi vừa đến trước khu biệt thự, bảo vệ lập tức chặn xe lại, kế đó bắt đầu thăm dò hỏi han. Sau khi xác nhận thông tin cá nhân của nàng, thanh chắn mới được mở lên, nhưng chiếc xe vẫn không được qua trạm mà nàng phải tự đi. Diệu Anh thầm cám ơn hai vị sếp đã mua nhà ngay gần cổng, nếu không nàng sẽ lại gãy chân lần nữa mất thôi.

Mắt thấy chiếc Porsche màu đỏ quen thuộc, nàng liền biết nên gõ cửa căn biệt thự nào. Bấm chuông lần thứ nhất, không có ai đáp lại. Lần thứ hai, cũng không có động tĩnh gì. Đến lúc nàng định mở điện thoại, Khả Hân đã tự gọi tới.


- Diệu Anh đó à? Vào đi em, cửa không khóa đâu.


Diệu Anh đưa tay thử đẩy cổng sắt, quả thực không khóa. Nàng nhanh chóng mở tiếp cánh cửa thứ hai, toan bước vào trong. Ngay lúc ấy, đón tiếp nàng không phải Khả Hân, mà là... tiếng nôn . Nàng nhẹ nhàng khép cửa lại, chợt không biết nên làm gì. Trong lúc phân vân, Khả Hân đã ra tới nơi. Cô mặc tây trang màu trắng, sửa soạn rất chỉnh tề nhưng đầu tóc lại có vẻ hơi rối, trên trán còn vương một ít mồ hôi. Khả Hân đưa tay chỉnh lại quần áo, sau đó nói.


- Em biết nấu ăn chứ?

- Biết ạ. – Diệu Anh ngạc nhiên đáp.

- Tốt quá. – Khả Hân hiếm hoi mỉm cười. – Hôm nay em không cần đến công ty đâu. Nhã Ân đang ở trên lầu, phiền em chăm sóc cậu ấy hộ tôi. Nhà bếp ở đằng kia, một lát nữa em nấu chút gì đó cho cậu ấy nhé.

- Chị ấy làm sao vậy? – Nàng hướng mắt nhìn lên, khẽ hỏi.


Khả Hân không trả lời, chỉ đưa tay chỉ vào bụng mình rồi quay lưng mở cửa. Diệu Anh nhận thấy cô đang rất vội vã, đoán chừng có vẻ công ty gặp chuyện chẳng lành. Nhưng nàng vừa từ chỗ làm tới đây, sao lại không biết gì. Khả Hân xua tay khi nàng định theo cô ra ngoài, chỉ nói vọng lại một câu.


- Cậu ấy rất mệt, em cố gắng chịu khó một chút.


Cánh cửa khép lại ngay sau khi bóng dáng Khả Hân biến mất, mà Diệu Anh vẫn chưa kịp hiểu hết lời cô vừa nói sau cùng. Đổi giày cao gót sang đôi dép đi trong nhà, nàng nhanh chóng định hình cấu trúc căn biệt thự, sau đó nhìn thấy cầu thang nằm ở góc phòng. Chậm rãi đi lên lầu, trong lòng Diệu Anh tự ý thức nơi đây không phải nhà mình, dù đã có sự cho phép nhưng tự tiện vào phòng riêng của người khác vẫn rất khiếm nhã.

Âm thanh kì quái ngưng hẳn khi Diệu Anh bước đến trước cánh cửa gỗ màu nâu nhạt. Vặn nhẹ tay nắm sau khi đã gõ cửa hai lần, nàng liếc mắt nhìn qua khe hở, bên trong dường như không có người. Mùi nước hoa Daly thoảng tới trước mũi giúp nàng hiểu rõ đây là phòng của ai. Diệu Anh đẩy cửa bước vào trong, nhưng nàng chẳng thấy Nhã Ân đâu cả. Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ rọi vào căn phòng, để lại một mảng sáng ấm nóng rồi vô tình phản chiếu những vệt nước kì lạ dưới sàn nhà.

Diệu Anh ngập ngừng nhìn thứ nước lạ lùng kia dẫn thẳng đến cửa phòng tắm, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành. Thình lình, một tiếng "Ọc" vang lên khiến nàng thoáng giật mình. Lần này chẳng cần phải đoán, nàng biết âm thanh đó đến từ đâu. Bước nhanh tới nơi phát ra âm thanh ấy, nàng phát hiện Nhã Ân đang ngồi bệt dưới sàn nhà, đầu gác trên bệ bồn cầu, mái tóc lòa xòa rối tung phủ lấy cả bờ vai. Nàng vội vàng chạy đến đỡ lấy thân thể bất động của sếp mình, đưa tay vén tóc cô sang một bên. Da mặt Nhã Ân tái xanh nhợt nhạt khiến Diệu Anh cũng cảm thấy hoảng sợ, tay chân cô lạnh ngắt run rẩy không ngừng. Đôi mắt Nhã Ân sưng đỏ rất lớn, nổi bật hẳn trên nền da xanh xao, hơn nữa gương mặt còn lem nhem đủ thứ nước hỗn tạp. Diệu Anh không rõ cô gặp phải chuyện gì, nhưng tình trạng có vẻ rất nguy hiểm. Nhã Ân vừa nôn mửa rất nhiều, nhưng bên trong bồn cầu lại chẳng có lấy bã thức ăn nào mà chỉ toàn chất dịch nhầy nhụa đục ngầu. Nhấn nút xả sạch nước, nàng rướn người với lấy chiếc khăn treo trên giá, loay hoay lau sạch gương mặt cô.

Dường như khó chịu khi có người chạm đến cổ mình, Nhã Ân đột ngột bấu chặt lấy tay Diệu Anh khiến nàng đau đến trợn cả mắt. Cô lại cúi mặt vào bồn cầu lần nữa, cổ họng phát ra đủ thứ âm thanh kì dị, càng lúc càng lớn hơn. Mấy ngón tay Nhã Ân mỗi lúc một bóp chặt lấy cổ tay nàng, nếu không phải hiểu rõ cô không muốn móc họng để nôn thì nàng đã giật tay ra từ lâu rồi.

Rốt cuộc Nhã Ân vẫn không thể ói được. Cô gào lên cực kì thảm thiết, cố gắng điều chỉnh nhịp thở hổn hển giữa làn nước mắt. Diệu Anh bắt đầu hoảng sợ thực sự. Hai bàn tay nàng khẽ run rẩy, chệch ra khỏi sự đồng điệu với những luồng suy nghĩ.


- Chị Ân... Chị làm sao vậy? – Nàng thì thầm đứt quãng. Thậm chí bây giờ đến xương hàm nàng cũng va vào nhau, tạo thành những tiếng vang rất nhỏ nơi cổ họng.


Cắn răng gỡ những chiếc móng tay đang đâm vào da thịt mình, Diệu Anh cố gắng trấn tĩnh bản thân. Khả Hân yên tâm giao cô lại cho nàng, vậy nhất định chẳng phải vấn đề nguy hiểm đến tính mạng. Nàng để cô nằm ngửa dưới sàn nhà, sau đó lại nâng lên đặt trên người mình khi nhận ra có những vệt nước dơ chạm vào vạt áo cô. Nhớ đến vừa rồi Khả Hân chỉ vào phần bụng, Diệu Anh thoáng do dự. Có điều tình trạng Nhã Ân thực sự không tốt lắm, nàng đành lỗ mãng làm theo ý mình. Cẩn thận luồn tay vào trong váy ngủ của Nhã Ân, nàng phát hiện bụng cô rất nóng. Dịch tay xuống phía dưới một chút, nơi đó cũng rất nóng, lại cảm giác được có thứ gì rã ra ở bên trong. Lúc này, Nhã Ân bỗng gập người lại, đưa tay ôm lấy bụng dưới của mình. Gương mặt cô cau có thấy rõ, thậm chí đôi mắt lại bắt đầu ứa nước. Sắc mặt Diệu Anh chợt tối sầm đi.


- Nhã Ân, chị... đến mùa dâu à? – Nàng bối rối hỏi. – Đèn... Đèn đỏ phải không?


Không hiểu sao cùng là nữ giới nhưng việc hỏi người trước mắt chuyện này làm Diệu Anh cảm thấy cực kì ngượng ngùng. Phải tới lần thứ ba Nhã Ân mới nghe thấy lời nàng mà gật nhẹ đầu. Quả nhiên là thống kinh. Nàng thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng biết người trước mắt rơi vào tình trạng gì. May mắn trước đây Vân Khánh đã từng rơi vào hoàn cảnh như vậy, cho nên bây giờ nàng mới biết phải làm sao.

Khoảng cách chiều cao giữa hai người lên đến mười lăm phân, Diệu Anh khó khăn lắm mới dìu được Nhã Ân ra đến phòng ngủ. Vừa đặt người xuống giường, cô lập tức co quắp lại thành hình con tôm, hai tay đè chặt lấy bụng như muốn bóp nghẹt nó. Cơ thể Nhã Ân vẫn liên tục run rẩy, nàng hoàn toàn có thể từ hình ảnh này mà hình dung ra cơn đau kinh khủng như thế nào.

Trở vào phòng tắm giặt sạch chiếc khăn ban nãy, Diệu Anh ngâm nó vào nước nóng trong khi tìm thêm một chiếc khác trong hộc tủ. Lúc nàng quay lại bên giường, Nhã Ân không còn nhíu mày cắn răng như ban đầu nữa. Tay cô buông thõng xuống, nét mặt giãn ra, mắt đã khép lại, hơi thở nhè nhẹ thỉnh thoảng lại đứt quãng. Diệu Anh vội đưa tay kiểm tra, phát hiện cô đã ngủ say. Nàng chợt cảm thấy điều này quá kì diệu. Vừa nãy còn đau chết lên vật xuống, vậy mà giờ đã có thể thoải mái như vậy. Kì thực nàng không hề biết, Nhã Ân đau đến độ ngất xỉu rồi.


- Chị Ân, chị Ân.


Diệu Anh khẽ gọi, nhưng có vẻ sẽ chẳng ai đáp lời, nàng đành phải làm theo ý mình trước. Nhấc lên cánh tay Nhã Ân, nàng đặt vào bụng dưới của cô chiếc khăn đã được ngâm nước nóng. Quay lại lau gương mặt cô lần nữa, tâm nàng khẽ nhói đau khi nhìn tới hàng mi kia. Nhờ một biến đổi nho nhỏ trong kết cấu gene mà Nhã Ân có thêm một làn mao mềm nằm trùng lên hàng mi chính của cô. Con ngươi đen tuyền kết hợp với làn mi dày cong vút ấy càng tôn thêm sự quyến rũ bí ẩn vốn có, khiến người ta cảm giác bị chúng mê hoặc, đánh cắp lấy tất cả lí trí. Đôi mắt này bình thường luôn tươi cười mang theo ánh nhìn thu hút cả thế giới, thế nhưng giờ đây lại sưng đỏ ướt nước, ẩn giấu những tổn thương bất tận đến xé lòng. Ngón tay Diệu Anh cách hàng mi kia chỉ chừng vài li, ấy vậy mà nàng chẳng dám chạm vào. Nỗi sợ hãi vô hình bất chợt dâng lên nơi đáy tim, như cái lần đứng bên cây cầu cổ ở An Hội. Nó ngăn nàng có ý định lại gần Nhã Ân, cũng đẩy nàng ra xa khỏi người trước mắt.

Diệu Anh chậm rãi thu tay về. Nàng nhắm mắt lại, vẻ như đang suy nghĩ điều gì sâu xa lắm. Đến lúc mở ra đôi mắt mình lần nữa, chúng đã tĩnh lặng như giây phút ban đầu. Nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng vương đầy hương nước hoa, nàng biết mình không nên ở cạnh người này lâu hơn nữa.

Đối với những cơn sợ hãi mơ hồ, nàng chỉ có một cách tự ngăn nó lại, đó là nấu ăn. Nấu bất kì thứ gì, làm bất kì của ngon vật lạ nào hay thức uống chua ngọt ra sao. Mùi hương của chúng sẽ đánh lạc hướng những giác quan khác của nàng, nhất là đôi mắt quá đỗi phiền phức. Trong lúc suy nghĩ nên làm món gì từ nửa kí thịt bò khi sáng kia, Diệu Anh đã đứng trước căn bếp không thể hiện đại hơn được nữa của căn biệt thự. Nàng cẩn thận đánh giá một vòng căn phòng, thầm nghĩ có lẽ Nhã Ân rất thích nấu ăn. Với ngần ấy dụng cụ không thiếu một thứ gì, kể cả con dao chuyên khuếch ruột trái bơ, nàng cho rằng bản thân có thể nấu cả một bàn tiệc cung đình mà không cần đến sự giúp đỡ của ai khác. Đương nhiên, là cần có đủ nguyên liệu cần thiết. Còn bây giờ, nàng chỉ có thể làm ra ba món bò không thể đơn giản hơn với số gia vị nghèo nàn còn sót lại trong tủ lạnh.

Đặt nồi cháo lên bếp xong, Diệu Anh cẩn thận pha thêm một ít nước gừng rồi đổ vào bình giữ nhiệt, định sẽ đem lên phòng Nhã Ân để cô có thể uống khi cơn đau ập đến. Trời đã dần tới trưa, vạt nắng chiếu qua khung cửa sổ duy nhất trong căn bếp, trải dài lên sàn nhà sạch sẽ. Mắt nàng lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra nơi này thông với khu vườn phía sau biệt thự. Dưới chân hàng rào gỗ bao quanh căn nhà, những bụi thủy tiên cúi đầu trước ánh nắng chói chang của ngày hè oi ả. Nàng bước tới gần hơn, khom người ngồi xuống bục cửa dẫn ra ngoài vườn, yên lặng vòng tay ôm lấy đầu gối mình. Hương thủy tiên ngọt ngào phảng phất trong không khí, Diệu Anh chợt nhận ra mùi hương này thật giống với thứ nước hoa Nhã Ân dùng mỗi ngày, nhẹ nhàng đầy thanh nhã như chính dáng vẻ xinh đẹp của cô. Mà nàng vẫn luôn nói với bản thân từ lâu, rằng cô cũng thực giống loài hoa đài các ấy. Thủy tiên cánh trắng mà nhụy vàng, tựa như nàng công chúa kiêu sa lộng lẫy. Nàng chỉ có một thắc mắc duy nhất, thủy tiên vốn nở vào đông – xuân, vậy mà ở đây nó lại khoe sắc giữa mùa hè rực rỡ. Nàng tự hỏi, có phải chúng cũng giống chủ nhân của mình, quanh năm suốt tháng đều tỏa ra hào quang ấm áp. Thứ ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, không lấn lướt mắt người khác nhưng khiến họ chẳng thể bỏ qua. Thật đáng ngạc nhiên là nó vẫn luôn hòa hợp với sự quyến rũ bí ẩn trên người Nhã Ân, một sự hòa quyện hoàn hảo đến kì lạ.

Giữa những dòng suy nghĩ mênh mang, nồi cháo bỗng rít lên một tiếng, lôi kéo nàng quay trở về hiện thực. Diệu Anh đổ cháo ra một cái tô to tướng, sau đó đặt cả ba món lên mâm rồi mang ra phòng khách. Nhà bếp không có bàn ăn, vậy hẳn bình thường cô vẫn dùng bữa ở nhà trước hoặc trong phòng mình. Nàng không trở lại phòng riêng của Nhã Ân, mà thực ra là nàng không dám, bởi những dòng suy nghĩ mịt mù lại có chiều hướng bám chặt lấy đôi mắt nàng. Vừa lúc nãy ở ngoài bục cửa kia thôi, nàng lại mong muốn nhìn thấy cô lần nữa. Điều đó thật tệ, tệ như cái lần rất lâu trước đây nàng từng trải qua, tệ như cái lần ở trong khách sạn Anam vậy.

Thả người vào nệm salon êm ái, Diệu Anh lấy điện thoại trong túi ra xem một số tin tức trong ngày, kế đó tiếp tục theo dõi mấy chủ đề ban sáng trên diễn đàn Song Ưng Hồ Điệp. Từ lúc Phi Thiên Tuyết Vũ nắm được Liên Hoa Lệnh Bài, dường như nàng bắt đầu chú ý hơn tới những sự kiện diễn ra trong trò chơi. Nàng nghĩ có lẽ do một lực hấp dẫn kì cục nào đó khiến tên cô hết lần này đến lần khác dính lấy tên nàng, kéo nàng vào chuỗi rắc rối khó mà lường trước được kết quả, tỉ dụ như điều kiện trao đổi với Vô Địch Anh Hùng hay ba bức hình trang bị nổi cộm hiện nay. Diệu Anh ngắm nhìn tấm ảnh trên điện thoại, đó là khung cảnh cuối cùng khi Phi Thiên Tuyết Vũ hạ gục Trai Đẹp. Sàn đấu Vô Danh Thành lát gạch trắng, cả hai người xám ngoét một màu. Vài cánh hoa đào lạc màu lất phất bay giữa không trung, len lỏi vào từng kẽ hở tạo ra từ cành hải đường trong suốt. Hình ảnh này chợt làm nàng nhận ra một điều, Phi Thiên Tuyết Vũ vẫn luôn đánh cắp suy nghĩ của nàng, đánh cắp lấy sự hời hợt đến vô tâm mà nàng ngụy tạo cho Dạ Nguyệt Mị Ảnh. Nàng không hiểu vì sao lại như vậy, vì cô luôn bình tĩnh hơn nàng, hay đơn thuần chỉ là do mấy lần "phạm luật" mà cô tự gây ra.

Khi định cất điện thoại vào túi, tiếng "ò e" từ đâu vang lên thu hút sự chú ý của Diệu Anh. Âm thanh tuy nhỏ nhưng vì phòng quá im ắng nên tiếng động trở nên rõ ràng. Nàng ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng chấp nhận rằng nó phát ra từ chiếc máy tính xách tay màu hồng nằm trên kệ tivi. Nắp máy được mở lên nhưng màn hình thì đã tắt. Nàng bước đến, chần chừ một lúc trước khi đưa tay đặt lên bàn di chuột. Ngón tay vừa chạm vào một góc trên touchpad, màn hình lập tức bật sáng, âm thanh vụt tắt đi. Diệu Anh hít một hơi dài, đúng như nàng dự đoán, đó là tiếng chuông báo tử vong của Song Ưng Hồ Điệp. Một nhân vật y sư gục ngã giữa bầy cọp trắng, hình ảnh tử trận vô cùng quen thuộc. Tên người chơi không mấy xa lạ, nhưng danh hiệu phía trên mới là thứ khiến nàng chết lặng đi. Bảy chữ "Nương tử của Vô Địch Anh Hùng" xoáy sâu vào tâm trí Diệu Anh, đông cứng toàn bộ giác quan của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net