190-195

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               

Chương 190

Hoàng Tử Lai

Khi bóng đêm buông xuống Harry tới đại sảnh đường, phân viện đã đang tiến hành. Harry tận lực không làm cho bất cứ ai chú ý tới đi đến chỗ Hermione và Ron.

"Harry, giáo sư Snape không có sao chứ?" Hermione lo lắng nhìn Harry, "Sau khi cậu đi, mấy người ... kia đã bị dùng Chân dược thẩm vấn, xác định không có bất kỳ đồng lõa thì bị thần sáng tới đưa về Bộ Pháp Thuật."

"Mục đích của bọn họ không ngờ lại là bắt cậu sau đó ép hỏi nơi của Voldemort." Ron một bên nhìn một người mới phân viện, một bên nói, "Những người đó thật đúng là những kẻ điên, khó trách cha nói..."

Ông Weasley nói gì Harry cũng không có nghe được bởi vì ngay sau đó phân viện chấm dứt, Hiệu trưởng đứng lên, cả đại sảnh đường đều nhiệt liệt vỗ tay.

"Hoan nghênh, hoan nghênh mọi người trải qua một kì nghỉ hè buồn chán trở lại Hogwarts, cũng hoan nghênh những học sinh mới đi đến Hogwarts!" Dumbledore giơ hai tay hoan nghênh, tiếng vỗ tay lập tức ngừng lại, "Năm nay đoàn thể giáo viên của chúng ta lại xảy ra biến hóa đáng mừng. Thầy thật cao hứng cô Tonks tiếp nhận lời mời của thầy trở thành giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám!"

Tonks với màu tóc tím nhạt kích động đứng lên, không nghĩ qua là đụng phải cái bàn đổ một cốc nước trái cây tạo thành nho nhỏ hỗn loạn sau mới đỏ mặt và tóc ngồi xuống.

"Trời ạ!" Hermione thấp giọng nói bên tai Harry mà Ron thì cố nén cười trộm, "Cho dù là đã trải qua chiến tranh, cô ấy vẫn như cũvậy."

"Bất quá, một vài pháp thuật phòng ngự của cô ấy vẫn thật tốt." Hermione vội vàng xác nhận, "Cô ấy chỉ có ẩn nấp hành tung kém chút, không phải chú Kingsley cũng nói qua cô ấy rất xuất sắc sao?"

"Hermione rất thích học tập a." Harry cười bắt đầu lấy thức ăn, không để ý tới những ánh mắt hiếu kỳ dừng ở trên người mình. "Yên tâm, mình tin tưởng Tonks sẽ là một giáo sư xuất sắc."

Một tuần sau khai giảng, tổng thể mà nói là bình tĩnh nhưng cũng bận rộn. Lịch học so với trước ít rất nhiều nhưng có rất nhiều lý luận pháp thuật bọn họ chưa từng tiếp xúc. Cho dù là Harry cũng bắt đầu cảm thấy học tập cùng viết luận văn có chút cố hết sức.

"Mình nghĩ sau khi chấm dứt cuộc thi O. W. Ls, chúng ta sẽ có một đoạn ngày thoải mái!" Buổi tối thứ bảy, Ron buồn bực để luận văn cậu mới viết được một nửa sang bên cạnh sau đó gầm lên giận dữ với một đám năm nhất vây quanh cạnh bọn họ đang tranh cãi ầm ĩ, "Đều đi học đi, không cần ở phòng sinh hoạt chung xôn xao."

Những học sinh kia sợ hãi nhìn Ron, Hermione ngẩng đầu, nhíu mày nhìn năm nhất quá mức huyên náo này, mấp máy khóe môi cuối cùng cũng không nói gì.

Những con sư tử con này nhìn Harry cúi đầu viết luận văn sau đó lại nhìn Ron hai má đỏ lên phát ra tín hiệu nguy hiểm, lập tức luống cuống rời đi.

"Mình thấy mình vẫn không cần ở tháp Gryffindor." Harry viết một câu cuối cùng lên luận văn biến hình, thổi khô mực rồi nhanh chóng thu lại đồ của mình, trước khi một đám tiểu sư tử lại tiến đến hỏi thăm xách cặp rời khỏi phòng nghỉ.

{Harry Potter!} Harry vừa mới giơ tay chuẩn bị gõ cửa, con rắn trong bức họa trên cửa liền mở miệng, {Ngươi quả nhiên vẫn đến đây?}

{Vì sao nói như vậy?} Thực kỳ diệu, cho dù là linh hồn Voldemort triệt để biến mất, cậu vẫn có thể dùng Xà khẩu, khi phát hiện điểm này cậu rất bất ngờ, bất quá cũng thở dài, tối thiểu cậu cùng Green trao đổi sẽ không xảy ra vấn đề gì.

{Giáo sư Snape chuẩn bị không ít dược liệu, nói chờ ngươi đến giúp ngươi bổ túc.} Nếu rắn cũng có thể có diễn cảm, như vậy Harry có thể khẳng định con rắn này cười nhạo cậu. Harru tự tay, không cố ý ở trên đầu rắn gõ cửa, tươi cười nghe con rắn kêu rên.

Sau một lát, cửa mở ra.

"Potter, ta không thể không nói gặp em hôm nay, ta một chút cũng không thấy bất ngờ." Snape tao nhã nghiêng người cho Harry vào sau đó khép cửa phòng lại, "Cho nên, ta chuẩn bị một 'Kinh hỉ' cho em."

"Chế tạo một phần dược cơn đau của cái chết đang sống, vậy cũng là kinh hỉ?" Harry hoài nghi hỏi, bất quá vẫn là từ trong túi lấy ra quyển 'Độc Dược cấp cao' lật đến trang 10, "Em cảm thấy dùng quyển sách này, em không thể chế tạo ra thứ thuốc cơn đau của cái chết đang sống để anh thỏa mãn."

"Nga?" Snape ngồi đối diện Harry, hoài nghi nhíu mày, "Chẳng lẽ em khờ dại cho rằng thay sách giáo khoa Độc Dược của Granger, em có thể chế tạo ra Độc Dược miễn cưỡng có thể gặp người giống cô ta sao?"

"Không, em muốn dùng quyển này." Harry cười quỷ dị, một lần nữa cầm túi sách đặt ở trên bàn, từ bên trong lấy ra một quyển 'Độc Dược cấp cao' từng rách tung toé nhưng là rõ ràng được chủ nhân mới chữa trị, "Giáo sư Snape thân ái, em xác định nếu em dùng quyển sách giáo khoa này, em có thể chế tạo ra Độc Dược anh thỏa mãn."

"Đây là?" Snape nguy hiểm nheo mắt, sau đó vươn tay ra, "Đem sách cho ta Potter."

"Được rồi." Harry vô tội cười, "Hoàng Tử Lai thân ái, em muốn nói em thật sự thích cách gọi này." Harry nói xong đưa cho Snape, đứng dậy lướt qua cái bàn hôn cái mũi đứng thẳng của Snape, "Hoàng tử thân ái, anh không biết là anh không nên tư tàng bí quyết chế tạo Độc Dược tốt như vậy với người yêu của mình sao?"

"Tiểu quỷ thân ái, em không cảm thấy bí quyết chế tạo Độc Dược cần tự phát giác thì mới có cảm giác thành tựu sao?" Snape một tay ôm Harry hôn lại.

"Đây là nguyên nhân anh chưa từng công khai phát biểu những bí quyết chế tạo Độc Dược phát hiện từ khi anh còn đi học?" Harry nhíu mày đi đến chen chúc ngồi cạnh Snape, "Em đã tỉ mỉ xem xong cả quyển sách —— ở tiết thứ nhất Độc Dược phát hiện quyển sách giáo khoa này —— giáo sư, em cảm thấy anh thật sự nên công khai những nghiên cứu này, ở trên tạp chí Độc Dược phát biểu luận văn hoặc là trực tiếp phát hành sách."

"Tại sao Potter?" Snape ôm Harry, tìm kiếm một tư thế thoải mái cho hai người, ngón tay thon dài tái nhợt nhẹ nhàng mở ra quyển sách giáo khoa đặt ở trước mặt bọn họ, "Quyển sách này đối với ta chưa chắc là một lần nhớ lại tốt đẹp."

"Em nghĩ anh thích Độc Dược." Harry nhíu mày, cậu chỉ biết là cuối năm thứ năm, Snape đã trải qua một chuyện bết bát nhất. Nhưng là nghe Snape nói như vậy, năm thứ sáu anh ấy cũng trải qua một vài chuyện không vui—— hơn nữa rất có thể là tổ bốn người mang đến.

Sách được lật đến trang 34, Snape rút đũa phép nhẹ nhàng gõ, thấp giọng đọc lên một câu thần chú.

Sau đó, một ít trang đã xảy ra biến hóa khiến Harry ngạc nhiên, chữ viết chậm rãi vặn vẹo hoạt động cuối cùng hình thành một ít câu mới.

Harry thấy nội dung ghi chép nhỏ dày đặc của Snape một lần nữa hình thành dòng chữ có chút quen thuộc, cậu nhíu mày sau đó bắt đầu đọc nội dung Snape cho cậu xem.

Đây là... ? Đọc đến một nửa Harry liền kinh ngạc trừng lớn mắt, cậu hiểu được vì sao chữ viết đó có chút quen thuộc  —— đây là ghi chép của Lily Evans, cậu từng ở trong một tấm hình từng gặp kiểu chữ này —— đó là chữ của Lily Evans.

Mà nội dung rõ ràng là giải thích chuyện đã xảy ra ở Chòi Hét.

"Nếu anh vĩnh viễn không tha thứ Sirius, em có thể hiểu được." Harry bình tĩnh nói, "Bọn họ ở trường thật sự làm rất nhiều chuyện quá phận. Ngay cả em cũng cảm thấy bọn họ làm một vài chuyện không thể tha thứ."

"Đều đã qua ." Snape nói, càng dùng sức ôm eo Harry, "Mấy ngày qua ta luôn nhớ lại chuyện trước kia. Có đôi khi ta cảm thấy cuộc sống bây giờ là một giấc mơ, ta có người ta yêu hơn nữa người kia cũng yêu ta, thuận lợi còn sống, đào thoát Bộ Pháp Thuật trừng phạt... Ta vẫn cho rằng ta sẽ chết sau chiến tranh, không phải khiến Voldemort phát hiện ta là gián điệp sau đó bị hắn tàn nhẫn giết chết thì là chết sau chiến tranh... Ân..."

Snape đang nói thì cánh tay đột nhiên đau đớn, tiếng kêu rên cắt đứt câu nói, hắn tức giận trừng Harry liếc, thong thả giải cứu cánh tay của mình từ trong tay Harry, kéo tay áo lộ ra làn da đã xanh tím, "Em có ý gì Potter?"

"Giúp anh chứng minh hiện tại tuyệt đối không phải là một giấc mơ, giáo sư." Harry vô tội nói, sau đó nhẹ nhàng hoảng lắc tay, "Anh cảm giác được đau đớn đúng không?"

"Ta không chỉ cảm thấy đến đớn, ta còn cảm giác được ta cần một vài Độc Dược tiêu trừ dấu vết tụ máu trên người của ta." Snape trào phúng, cho Harry một nụ cười tràn ngập ác ý, "Tiểu quỷ thân ái, ta sẽ 'Hồi báo' em thật nhiều."

...

Từ nay về sau, Harry lựa chọn sáng suốt ở lại hầm mà không phải tháp Gryffindor. Tối thiểu, như vậy cậu có thể tránh đi đại bộ phận năm nhất cuồng nhiệt.

Thậm chí Ron, Neville cũng thói quen trong phòng chỉ có bốn người. Thẳng đến nửa đêm cửa phòng bị dùng sức gõ.

"Phanh phanh phanh ——!"

Mấy người đang đang nói giỡn lập tức ngừng lại, Ron gần cửa nhất nhanh nhẹn nhảy xuống giường ra mở cửa sau đó giật mình nhìn người nào đó mặc đồ ngủ ở cửa.

Chương 191

Giận dỗi ~ ~

"Harry!" Ron giật mình kêu to, những người khác cũng nhảy xuống giường, "Sao lại về vậy Harry?"

"Không phải nơi này là phòng của mình sao?" Harry bình tĩnh nói, mang ba lô lướt qua cửa Ron đi tới giường của mình, "Như thế nào, không chào đón mình về?"

"Sao lại thế được?" Ron lúc này mới hoàn hồn, vội vàng khép cửa phòng lại ngăn trở những ánh mắt tò mò khác, rồi thật cẩn thận đánh giá Harry đang thu dọn cái giường đã một tháng không ai ở, "Harry, cậu, cùng Giáo sư Snape, xảy ra vấn đề gì sao?"

"Vấn đề?" Harry đột nhiên dừng lại, đặt mông ngồi xuống giường, thuận tay đem sách giáo khoa Ron để trên giường cậu ném trả, "Giữa chúng mình không có việc gì, chính là Độc Dược có vấn đề!"

"Độc Dược?" Ron bắt lấy quyển sách, không chút để ý vứt lên đầu giường, "Độc Dược của cậu hẳn là không có vấn đề gì đi? Từ năm thứ hai, thành tích Độc Dược của cậu liền đạt tiêu chuẩn..."

"Không là mình quá kém mà là trình độ Độc Dược của người nào đó quá tốt thế cho nên căn bản không muốn đi ra khỏi phòng thí nghiệm." Harry buồn bực nói, nhìn thấy Neville cười trộm, Harry cứng đờ, lập tức đứng dậy giả vờ bận rộn tiếp tục thu thập giường, đem những thứ không phải của mình vứt trả lại cho chủ nhân của nó, sau đó nhanh chóng một tiếng chúc ngủ ngon dưới nhiều ánh mắt hứng thú rồi lập tức hạ rèm nằm xuống.

Rất nhanh cả phòng hoàn toàn yên tĩnh nhưng Harry nằm ở trên giường hai mắt sáng ngời, không có một chút buồn ngủ.

Tức giận bỏ đi đến hiện tại đại khái cũng có một giờ, lúc ấy tràn ngập toàn thân mỗi một tế bào, cái loại phẫn nộ không thể khống chế, nói đúng hơn là ghen tị không lý trí sớm đã giảm. Hiện tại hồi tưởng lại, Harry cười khổ.

Chuyện kỳ thật rất đơn giản, bất quá là Snape vì cậu lúc trước nhắc tới Hoàng Tử Lai và quyển 'Chế tạo Độc Dược cấp cao', nhiều lần khuyên bảo Snape viết một ít kết luận từ khi đi học thành luận văn, gần nhất cơ hồ mỗi khi trời tối Snape đều ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu Độc Dược.

Một ngày hai ngày đối với Harry thì còn không sao nhưng là liên tục hơn nửa tháng thì Harry có ý kiến. Đặc biệt, nhiều hôm Snape đều là ở hừng đông mới mỏi mệt đi ra, mang theo mùi Độc Dược mãnh liệt khi ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm cả buổi tối, tắm cũng không tắm liền nằm xuống ngủ cho đến khi cần đi dạy thì có gia tinh đánh thức.

Cuộc sống như thế tuyệt đối không có lợi cho thân thể. Harry nhiều lần khuyên bảo cũng không được hiệu quả—— đặc biệt hôm nay, Snape mới ăn một nửa thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại vọt vào, mãi cho đến nửa đêm còn không đi ra, Harry vô pháp khắc chế cảm giác dũng mãnh tiến ra.

Trong giây phút đó, trong đầu của cậu chỉ có một ý tưởng, ở trong lòng Snape, Độc Dược quan trọng hơn cậu! Cho nên cậu nói cũng không nói, nhanh chóng thu thập mọi thứ của mình ở hầm, là bàn chải đánh răng, cốc sau đó đi ra hầm, chạy về tháp Gryffindor——cho Snape ở cùng Độc Dược luôn đi!

Chính là, hiện tại tỉnh táo ngẫm lại, chính cậu cũng cảm thấy hành vi của mình ngây thơ đến buồn cười.

Bất kể là kiếp trước vẫn là hiện tại, cho tới bây giờ cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày như vậy. Cậu lại giống những người bình thường lâm vào tình yêu không có lý trí, bởi vì một vài lý do mà lúc trước cậu xem là buồn cười mà ghen, giận dỗi.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, cậu ghen vì Độc Dược hấp dẫn đại bộ phận lực chú ý của Snape, cậu giận dỗi cho nên mới không nói lời nào đi khỏi hầm.

Xem ra tình yêu quả thật có thể làm cho chỉ số thông minh tiêu giảm.

Harry đã bắt đầu tưởng tượng khi ngày mai nhìn thấy Snape, Snape sẽ trào phúng mình như thế nào.

Có lẽ, sẽ nói cậu là cự quái?

Harry nghĩ đến đây lại nhịn không được nhợt nhạt cười.

Sáng sớm hôm sau, Harry và Ron cùng ra ngoài tạo nên một trận náo động nho nhỏ ở tháp Gryffindor, Hermione thậm chí hoài nghi nhìn Harry hồi lâu, cuối cùng ở Ron giải thích mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Mình có thể hiểu được suy nghĩ của cậu Harry. Nhưng là, nói thật cậu lúc đó đúng là không chút lý trí!" Hermione không đồng ý lắc đầu, Harry nhìn cô, "Hermione, mình không tin ở tình huống như vậy cậu có thể dùng lý trí xử lý tâm tình của mình."

Trải qua một buổi tối suy tư, Harry cũng đã nhìn vào chuyện mình đêm qua ngây thơ dỗi, bất kể là người có nhiều lý trí thế nào, khi đối mặt người mình quan tâm đều mất đi lý trí cùng bình tĩnh ngày thường.

Đêm qua cậu không như vậy chỉ có thể nói rõ một việc —— cậu sớm đã yêu thảm nam nhân tên Snape khó chịu, âm trầm, thích dùng ác ý trào phúng che dấu quan tâm này.

Có lẽ, hẳn là thêm một điều nữa —— nghiên cứu Độc Dược thành si!

Trong lòng oán hận cho Snape một "Tội danh", Harry cùng Ron, Hermione đi vào đại sảnh đường. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút bất mãn với Snape nhưng là vừa đi vào đại sảnh đường, Harry liền theo bản năng nhìn bàn giáo viên tìm kiếm thân ảnh màu đen kia.

Snape vắng? Harry tức giận.

Nam nhân này chết tiệt, chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa đi ra sao? Harry vẫn duy trì bình tĩnh ngồi xuống bàn Gryffindor, buồn tẻ vô vị nhét thức ăn vào trong miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi của Snape.

Nhưng mãi cho đến khi Harry ăn hết bữa sáng, Snape cũng không xuất hiện. Harry có chút bận tâm rồi lại thấy không rõ ràng biểu lộ ra.

Harry suy tư trong chốc lát rồi lấy thời khóa biểu cẩn thận xem xét.

Hai ngày nữa mới có tiết Độc Dược? Harry nhíu mày cất thời khóa biểu, đứng dậy đuổi kịp Hermione cùng Ron đến lớp Biến hình.

"Harry Potter!" McGonagall đột nhiên rống lớn, cả lớp đều dừng huy động đũa phép biến con thỏ sôi nổi trước mặt thành con chó hoặc con chuột, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Harry ngồi ở hàng cuối cùng.

"Tôi mời em ở trên lớp học của tôi chuyên tâm một chút!" McGonagall phẫn nộ mím môi, nghiêm nghị nhìn Harry.

"Rất xin lỗi, giáo sư." Harry lập tức giải thích, nhìn thấy thứ ở trên bàn mình giãy dụa một nửa giống thỏ, một nửa giống loài chim hay động vật nào đó, huy động đũa phép, "Thu hồi pháp thuật."

Con thỏ đáng thương vừa khôi phục nguyên dạng đã lập tức nhảy xuống.

"Gryffindor trừ 10 điểm, tối hôm nay 7h cấm túc." Sau một lát, McGonagall giáo sư mới thở hào hển nói giống như bị kinh hách.

Cơm trưa, Snape vẫn không xuất hiện ở đại sảnh đường. Harry đột nhiên phát hiện, đồ ăn ở Hogwarts giống như giảm xuống một bậc.

Giống như, toàn bộ đồ ăn đều không có gia vị.

"Hermione, cậu đã thuyết phục được gia tinh Hogwarts bãi công, kháng nghị đòi tiền lương sao?" Harry quay đầu nhìn Hermione, Hermione khó hiểu chớp mắt, "Không có a, chúng nó... Nói thực ra, chúng nó cũng không thích đề nghị của mình..." Hermione xấu hổ nói sau đó nói nhanh, "Nhanh chóng ăn cơm, chúng ta còn cần viết luận văn Biến hình."

"Ừ." Harry vô lực trả lời, đem những thứ không có gia vị trên bàn nhét vào miệng.

Buổi chiều lớp Bùa Chú, Flitwick dạy bọn họ một câu thần chú mới —— bùa triệu tập, cẩn thận giải thích nguyên lý của câu thần chú lúc sau Flitwick cho học sinh bắt đầu luyện tập.

"Các trò vừa tiếp xúc câu thần chú này, trước tiên có thể thử triệu tập mấy thứ đơn giản gì đó. Nói chung bùa triệu tập và bùa bay tới có một chút quan hệ nhưng nhanh hơn tiện hơn bùa bay tới." Flitwick đứng ở trên chồng sách dày nói, "Các trò có thể thử một lần trước, triệu tập cái chén, cái thìa hoặc là những vật nhỏ tương tự khác."

"Giống như vậy." Flitwick huy động đũa phép, đọc câu thần chú rõ ràng, một cái chén trà tinh xảo trống rỗng xuất hiện trước mặt bọn họ. "Hiện tại, bắt đầu luyện tập, nhớ rõ bí quyết nhỏ khi thầy huy động đũa phép, câu thần chú nhất định phải nói rõ ràng!"

"Harry!" Hermione nhẹ nhàng lay Harry ngẩn người, "Cậu có nghe giảng hay không vậy?"

Cả phòng học đều vang lên những thanh âm đọc chú ngữ loạn lên, thậm chí còn có người động tác huy động đũa phép quá lớn mà sinh ra tiếng gió, là thời cơ tốt nói chuyện.

Hermione một bên nỗ lực thử bùa chú mới, một bên bớt thời giờ hỏi Harry, "Harry, nếu cậu lo lắng Giáo sư Snape thì  tan học đi hầm nhìn là được. Làm gì lại để hai người đều khó khăn chịu đựng?"

"Ai nói mình lo lắng anh ta." Harry liếc Hermione rồi lại nghĩ tới Snape, một lần Snape cả ngày không xuất hiện là vì sốt. Mà lần này, không phải cũng là... Harry càng nghĩ càng lo lắng, cậu vừa nghĩ Snape đã xảy ra chuyện gì, một bên không chút để ý huy động đũa phép, không yên lòng đọc câu thần chú.

"Ba" một tiếng vang nhỏ, Harry giật mình nhìn thấy thứ bị mình trong lúc vô thức gọi về ở trên bàn học...

Chương 192

Vì Gryffindor 1

Đây là... Harry giật mình nhìn thứ lên vải màu xám trước mặt, không đợi Hermione nói cái gì liền lập tức bắt lấy nhét vào trong túi áo.

"Harry, thứ cậu gọi về là cái gì?" Ron tò mò chen vào hỏi, "Vì sao phải giấu đi, cậu chính là người đầu tiên triệu hoán được, nói cho giáo sư Flitwick thì Gryffindor sẽ được cộng điểm!"

Harry xấu hổ nhúc nhích khóe môi, "Không! Mình cự tuyệt."

"Vì sao..." Ron muốn tiếp tục hỏi, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Weasley, chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là tôn trọng riêng tư của người khác sao?" Draco nói, trào phúng cười. Harry cười, còn chưa kịp nói cái gì thì nghe thấy Hermione thấp giọng quát: "Giáo sư Flitwick đến!"

Ba người dừng lại, bất kể là Ron mặt đỏ lên muốn phản bác vẫn là Draco cười lạnh tùy thời đều có thể phun ra nọc độc, vẫn là Harry lực chú ý đại bộ phận đều ở trên người giáo sư nào đó đều lập tức huy động đũa phép, đọc chú ngữ cố gắng gọi về cái gì đó.

"Ba! Ba! Ba! Ba!" Liên tục bốn tiếng vang nhỏ, Flitwick tuần tra trong phòng học chuẩn bị tùy thời nhắc nhở những chỗ cần phải chú ý lập tức bị tiếng vang kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

"Mọi người xem, trò Granger, trò Potter, trò Weasley và trò Malfoy đã thành công!" Flitwick nói to sau đó nhanh chóng đi tới bàn của bốn người nhìn.

"Trò Granger gọi về là một cái cúc áo, tốt, rất thông minh, càng là thứ bé thì càng dễ dàng triệu hoán." Flitwick cười cho Hermione 10 điểm, sau đó là Draco một huy chương nho nhỏ có điêu khắc hình rồng, cũng thêm 10 điểm, sau đó là Ron huy chương Merlin, cũng là 10 điểm.

"Potter, đây là thứ trò triệu hoán ra?" Flitwick kinh ngạc mở lớn hai mắt, nhìn thứ trước mặt Harry còn bốc hơi.

"Ách!" Harry miễn cưỡng cười, xấu hổ gật đầu, "Dạ vâng, giáo sư Flitwick, đây chính là thứ em triệu hoán. Em, em cũng không ngờ lại triệu hồi được vật này."

Merlin quần a! Snape nhất định sẽ giết mình. Harry căn bản không nghe được những gì Flitwick nói tiếp, càng không biết mình có được điểm thưởng cao nhất.

Gọi về Độc Dược Snape ngao một nửa, hủy đi cái vạc độc dược Snape tỉ mỉ ngao chế... Harry tưởng tượng được khi Snape trở lại phòng thí nghiệm, phát hiện Độc Dược không thấy bão nổi, nhịn không được rùng mình.

Harry nhanh chóng huy động đũa phép, nhanh chóng hủy thi diệt tích mới là lựa chọn chính xác nhất.

"Harry, đây, không phải là nguyên nhân đêm qua cậu về ký túc xá đi?" Ron lắp bắp nhìn đã bàn học không còn vật gì, "Độc Dược của Giáo sư Snape còn chưa thành đã bị cậu triệu hoán ra sao?"

"Hư!" Harry thấp giọng mắng, "Ron, nhỏ giọng một chút, đừng cho người khác biết." Harry nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net