81.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm chập chờn trong giấc ngủ, hắn biết mình đang mơ, nhưng lại không thể thoát khỏi giấc mơ đó.

Hắn biến thành một chú lợn rừng đen đúa béo núc ních, một ngày lợn ta đói meo, loanh quanh tìm thức ăn, tình cờ gặp một con hồ ly có đôi mắt đầy sắc sảo, lợn đen bị hồ ly lừa đánh cắp hết đồ ăn, mỗi ngày đều bị hồ ly ức hiếp. Lợn mỗi ngày đều rưng rứng khóc, dùng cái mũi hểnh dụi vào vai hồ ly làm nũng để xin lại đồ ăn. Tiếp xúc dần dà, lợn và hồ ly trở thành bạn tốt, hồ ly dẫn lợn về hang gặp anh trai, muốn cho lợn con cô đơn có một gia đình.

Kỳ lạ, anh trai của hồ ly lại không phải là hồ ly, mà lại là hổ trắng. Anh trai hổ híp đôi mắt cao lãnh đánh giá lợn con, sau đó dùng cái đuôi phẩy vào lưng nó, đuổi nó cút đi. Hồ ly và hổ trắng cãi nhau toé lửa, lợn ta đứng nép ở cửa hang, ánh mắt cô đơn nhìn vào tia sáng xen vào trên hàng cây rừng rợp bóng, ánh mắt đầy cô đơn, quệt nước mắt bỏ đi. Sau đó lợn ta bị hồ ly bắt về.

Thời gian đầu lợn ta phải ăn nói khép nép, run sợ mỗi khi hổ trắng phe phẩy cái đuôi đầy uy lực. Nhưng không biết tự lúc nào, hổ trắng lại trở nên rất dễ gần với lợn, nó cho lợn nằm trên bụng mình, dùng chiếc đuôi ve vãn cái đuôi cụt của lợn, thi thoảng khi hồ ly không ở trong hang, nó còn dùng lưỡi liếm chiếc mũi hểnh của lợn, ánh mắt dịu dàng khôn xiết.

Sói xám, bạn thân của hổ trắng đến chơi nhà, nó liếc nhìn con lợn béo núc đen đúa đang nằm ngáy khò trên ụ rơm được lót êm, cười khinh bỉ. Nó đã thích thầm hồ ly xinh đẹp, nhưng không ngờ hồ ly lại chê bộ lông mượt như tơ lụa của nó, chọn lấy một con lợn có lớp lông lởm chởm kia. Lợn kia không uy danh như nó, không có sức mạnh như nó, không đẹp như nó, nó khinh.

Sau vài lần tình cờ, nó biết lớp lông của lợn ta rất mềm, cái đuôi cụt của lợn khi xấu hổ sẽ xoắn lại rất đáng yêu, chiếc mũi khi lợn bị nó chọc giận sẽ thở phì phì. Nó nhận ra trước giờ nó không hề thích hồ ly.

Nó đến thăm hổ trắng thường xuyên hơn, nhưng không phải vì muốn gặp hồ ly nữa.

Chú lợn sống vô ưu vô lo dưới sự che chở của ba con vật kia, nhưng một ngày chú ta vì muốn cứu một con nai mắc bẫy, chú bị nhóm thợ săn ác độc bắt giữ. Lão thợ săn đi đầu từng bị sói xám cắn suýt chết, lão ta hận sói xám, lão biết lợn là bạn của sói xám, lão muốn dụ sói ra.

Sau đó sói và hồ ly, hổ trắng tức tốc đến cứu lợn, nhưng dưới bẫy rập và họng súng, bọn chúng đều nằm yên trong vũng máu. Lợn ta khóc hết ruột gan, lão thợ săn quay đầu chĩa súng vào bụng nó, ra lệnh cho đàn em xếp củi, tiếng lửa xèo xèo vang lên, lợn ta co rúm, biết mình sắp trở thành chú lợn quay.

"Xèo... xèo..."

Vân Tầm bật dậy, nhưng hắn quá đau, chỉ bật dậy nửa đường, liền rên khe khẽ, khuôn mặt lúc này đã thấm đẫm nước mắt. Ác mộng thật là đáng sợ.

Hắn thở phào, cảm thấy có rất nhiều đôi tay đang vỗ về trấn an mình. Khoan đã! Có rất nhiều đôi tay?

Hắn muốn nhìn kĩ, nhưng mắt bị nước mắt che, hai tay thì bị giữ chặt không rút ra được. Chợt một đôi tay dịu dàng lau đi nước mắt cho hắn, thị lực của Vân Tầm đã quay trở lại, hắn thấy chủ nhân của đôi tay, khuôn mặt Tạ Hiên có vài vết thâm tím, đôi mắt đỏ hoe đang nhìn hắn. Hắn nghiêng trái nghiêng phải, thấy hai khuôn mặt khác, cũng thâm tím như Tạ Hiên.

Ba người này cũng bị lão thợ săn... à không... Hà Lạc Thiên đánh hay sao? Cũng may là bọn họ có cái kết đẹp hơn trong giấc mơ.

Vân Tầm không biết, hắn đã ngủ mê gần hai ngày, ba người bọn họ đã mấy lần suýt đưa nhau lên giường bệnh.

Tạ Hiên mắng Hà Tịnh hại Vân Tầm, Tạ Du trách Tạ Hiên không hiểu chuyện, gọi Vân Tầm đi đón mình lúc nửa đêm, Tạ Hiên mắng Tạ Du là tiểu tam không có tư cách nói chuyện. Hà Tịnh là người có lỗi, hắn vốn không phản kháng, nhưng Tạ Hiên biết hắn là tiểu tứ, trong cơn ghen, hắn đánh như muốn đưa Hà Tịnh vào đường chết. Hà Tịnh phản kháng, hắn cũng ghen, ghen vì bản thân trong lòng Vân Tầm không sánh bằng hai người bọn họ, nếu Tạ Hiên không gọi Vân Tầm đi trong đêm đó, có lẽ hắn đã tóm được Hà Lạc Thiên trước khi ông ta thực hiện âm mưu, nếu Tạ Du không khiến Vân Tầm bỏ đi để trở về với Tạ Hiên, thì Vân Tầm có lẽ đã được bảo vệ sát sao hơn, hại Vân Tầm là lỗi của hắn, nhưng Tạ Hiên và Tạ Du không hề vô tội. Ba người như ba đỉnh nhọn của tam giác tử thần, không cần thể diện, đứng giữa hàng lang thanh toán lẫn nhau. Dĩ nhiên, tầng lầu này chỉ có ba người họ, nếu nó người khác đến, bọn họ cũng không đủ gan để can ngăn.

Vân Tầm nhíu mày, húp từng ngụm nước nhỏ, Tạ Hiên sợ hắn đau, để hắn tựa đầu vào ngực mình, trên môi không ngừng lặp lại lời xin lỗi. Hai người kia ngồi mỗi người một góc trên sô pha, bọn họ khẽ chạm mắt nhau, tràn đầy ghen tị. Tạ Hiên muốn đuổi bọn họ về, bọn họ cho rằng Tạ Hiên sắp bị chồng bỏ, không thèm để ý. Tạ Hiên nghiến răng nghiến lợi, cả hai kẻ trơ tráo mặt dày. Nhưng Vân Tầm bây giờ bình an nằm ngoan trong ngực hắn, hắn lại không thèm để hai kẻ kia vào mắt nữa.

Trong khoảnh khắc biết Vân Tầm ở đâu, hắn đã muốn đến ngay bên cạnh, nhưng Tạ Du ngăn cản, không muốn làm Hà Lạc Thiên kích động, ảnh hưởng đến kế hoạch của Hà Tịnh. Hắn ngồi trên trực thăng, lòng như lửa đốt, cũng may, ác mộng đã qua, người này vẫn còn nguyên độ ấm, vẫn còn ở cạnh hắn, những ngày này, hắn thật sự muốn quay trở về đêm hôm đó, đánh chết bản thân mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net