82.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm uống vài ngụm nước, cảm thấy đủ, dùng tay đẩy nhẹ Tạ Hiên, muốn tự mình ngồi. Tạ Hiên hụt hẫng trong lòng, ngoài miệng lại không nỡ thốt lên lời trách cứ "Ngoan, đừng lộn xộn" Hắn nhỏ nhẹ kề sát tai Vân Tầm, dùng giọng điệu thân mật nhất, muốn xin Vân Tầm đừng lảng tránh mình.

Vân Tầm không sức lực, đành nương cánh tay Tạ Hiên, suy yếu hỏi Hà Tịnh, Hà Tịnh vừa thấy Vân Tầm nhìn mình, không nhịn được muốn đến gần, nhưng khoảng cách chỉ gần ba bước, Vân Tầm liền giơ tay ra hiệu, muốn hắn đứng yên.

"Anh vệ sĩ... không sao chứ?"

Hà Tịnh khựng lại, đốm lửa trong mắt cũng lụi dần, hắn thà là Vân Tầm trách cứ hắn, chứ không cần thông qua hắn hỏi thăm tình hình của người khác, lại là một kẻ không thân quen gì, không lẽ hắn còn không đáng giá bằng một kẻ qua đường hay sao?

Hắn nhìn khuôn mặt đầy mỏi mệt của Vân Tầm, cố nở nụ cười gượng "Không sao, bọn họ đều bị bắt hết rồi, anh xin lỗi..."

Vân Tầm lắc đầu "Không sao là tốt rồi, anh... về... về đi..."

"Cho anh ở lại một chút thôi, anh sẽ không phiền em" Hà Tịnh bỏ qua ánh mắt như đao của Tạ Hiên, khẩn khoản cầu xin. Đáng tiếc, Vân Tầm sẽ không mềm lòng nữa "Không cần... về... về đi... khụ... khụ..."

Tạ Hiên cuống quýt vỗ lưng cho hắn, liếc Hà Tịnh "Không có mắt sao? Không thấy anh ấy nhìn anh liền khó chịu sao?"

Hà Tịnh nắm chặt tay, dáng người như lung lay sắp đổ, chật vật bước ra khỏi cửa. Hắn ngoái đầu lại nhìn Vân Tầm ho không ngừng, cả người đều đau đến cuộn người trong ngực của Tạ Hiên, nhìn Tạ Du vội vã chạy đến bên Vân Tầm, hắn cảm thấy nước mắt muốn tràn ngược vào trong phổi, không thở được. Hắn không nên đem trái tim mình ra chơi đùa, hắn không nên dây dưa với Vân Tầm, để bây giờ từng vết thương trên người Vân Tầm đều là do hắn, còn trái tim hắn thì bị dày vò đến không còn cảm giác.

Vân Tầm ho một lúc, cảm thấy lục phũ ngũ tạng đều đang lộn nhào trong bụng. Hắn nương theo cánh tay đang chạm vào vai mình, bắt gặp ánh mắt của người kia. Tạ Du hơi run rẩy, hắn mím môi, giọng của hắn khàn đặc, khó khăn lắm mới nói thành lời "Anh... anh chỉ muốn nhìn em tỉnh lại, anh sẽ về ngay, em... em đừng khó chịu..." Anh sẽ đau lòng, anh không chịu được.

Câu cuối hắn cũng không nói ra, cũng không có tư cách nói. Hắn có thể mặt dày đối mặt với Tạ Hiên, nhưng hắn không dám đối mặt với sự kháng cự của Vân Tầm.

Cánh cửa đóng lại, Tạ Du bắt gặp kẻ bị đuổi ra trước mình vài phút, bọn họ nhìn nhau, lại không còn sức để mỉa mai nhau, đều là kẻ thua cuộc, lấy tư cách gì mà cười nhạo người còn lại chứ.

Loại được hai đối thủ, Tạ Hiên cũng không vui vẻ, hắn bất an, dùng tay khoanh lấy Vân Tầm, hôn khẽ vào trán hắn "Tầm Tầm lại ngủ một lát đi"

Vân Tầm lắc đầu, hắn ngủ quá lâu rồi, bây giờ hai mắt sáng hoảnh, vô cùng tỉnh táo "Em... em cũng về đi...anh không sao..."

"Tầm Tầm có đói bụng không, anh còn rất nhiều vết thương hở, ăn thanh đạm một chút, đợi khoẻ lại, em dẫn anh và Mộ Mộ đi ăn thịt nướng nhé..." Tạ Hiên giả vờ không nghe thấy, luống cuống nâng bát cháo lên, đưa muỗng lên môi Vân Tầm.

Vân Tầm lắc đầu cự tuyệt "Không cần... em..."

Tạ Hiên để bát cháo xuống, đôi mắt đỏ hoe "Có phải Tầm Tầm giận vì em không tốt, bắt anh phải ra ngoài đón em không, hay là anh giận em vì đã không đến cứu anh, em có thể giải thích..."

"Không phải lỗi của em..." Vân Tầm chầm chậm trả lời. Nhưng Tạ Hiên rất hoảng loạn, hắn cúi xuống hôn khắp mặt Vân Tầm, hắn muốn tìm cảm giác an toàn.

Cảm giác môi lưỡi chạm vào nhau, chỉ khiến Vân Tầm nghĩ đến tin tức mình nhìn thấy hôm ấy, không có gì cả, ông ăn chả thì bà ăn nem, nhưng hắn không nhịn được cảm giác buồn nôn. Khi hai đôi môi tách nhau ra, Vân Tần không kìm được, ôm ngực nôn khan. Tạ Hiên đỏ mắt nhìn hắn, hắn tự an ủi bản thân, chỉ là Vân Tần giận hắn, chỉ là Vân Tầm quá mệt mỏi nên thiếu dưỡng khí mà thôi...

"Tầm Tầm, có phải anh giận em vì đã nổi nóng với anh, hay tại vì em bỏ bê nhà cửa, anh nói có được không? Em đều sửa lại, hoặc là anh có thể làm ngược lại những điều đó với em..."

Tạ Hiên nắm lấy tay Vân Tầm, ánh mắt đầy khẩn khoản, giờ phút này Vân Tầm nhìn hắn vô cùng xa lạ, hắn không muốn, hắn sợ hãi "Em biết anh bị Tạ Du gài bẫy, không phải lỗi của anh, là em không bảo vệ được anh, là em không tốt, chúng ta làm lại, được không Tầm Tầm?"

Không thể làm lại. Bọn họ đã đi quá xa, không thể quay lại được. Vân Tầm né tránh sự động chạm của hắn "Anh muốn... nghỉ ngơi, xin em đừng... đừng chạm vào anh..."

Không muốn đối mặt, vậy thì không cần nhìn nữa. Vân Tầm nhắm mắt lại giả chết, hắn thở đều đều, vờ như mình đã ngủ. Nhưng Tạ Hiên nhìn hàng mi không ngừng nhấp nháy kia liền hiểu, hắn thở dài, dịch chăn lại cho Vân Tầm "Anh ngủ đi, em đi ra ngoài một lát"

Khi cánh cửa khép lại, Vân Tầm mới chậm rãi mở mắt, hắn thở hắt ra như tránh được gánh nặng trong lòng, đảo mắt nhìn khắp căn phòng, nội thất đầy đủ, chắc lại là phòng hạng sang. Hắn tính nhẩm, nếu trừ đi viện phí, thì số tiền còn lại mình có thể lo cho Vân Mộ trong bao lâu đây...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net