83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm không biết làm sao, hắn vụng về vỗ lưng thuận khí cho Vân Mộ, bé con khóc đến mức không thở được, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào "Mộ... h...hôm... đi... ba khô... đa..."

Tạ Hiên đứng xoa mái tóc xù của nó, giải thích cho Vân Tầm "Nó nói nếu hôm đó có Mộ Mộ đi theo thì ba Tầm sẽ không bị đau rồi..."

"Ngốc thế!" Vân Tầm cười bất lực, hắn cảm thấy chuyện sáng suốt hắn từng làm đó là không cho Vân Mộ đi theo, hắn da dày thịt béo mà còn đau chết đi sống lại, bé con của hắn từ nhỏ ăn sung mặc sướng, không động tay việc nặng thì làm sao chịu nổi đây.

"Mộ Mộ không khóc, nếu không ba sẽ khóc theo đấy" Vân Tầm chun mũi, Vân Mộ đè trúng vết thương trên tay hắn, có hơi đau, bé con khóc đến muốn ngất, hắn cũng xót, bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tạ Hiên.

Một bàn tay thon dài trắng nõn úp lên tay hắn, cùng nhau vỗ về Vân Mộ, Vân Tầm né tránh muốn rút ra, nhưng không kịp, đành để yên như vậy đi.

Hơi thở của Tạ Hiên quẩn quanh tai hắn "Ngoan, đừng khóc..."

Vân Tầm rụt cổ, nếu dỗ Vân Mộ thì nên nói vào tai nó, nói vào tai hắn thì có tác dụng gì chứ, hắn đâu có khóc đâu.

Tạ Hiên bỏ qua sự né tránh của Vân Tầm, ra vẻ trấn tĩnh mà nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, khoảng cách của hai người là bằng không, nhưng hắn lại cảm thấy Vân Tầm đang xa cách mình, Vân Tầm bước về phía trước, còn hắn thì bị sợi dây vô hình trói buộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời xa, chỉ có thể gào khóc trong vô vọng.

Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Tầm ngượng nghịu đẩy tay hắn, nhưng Tạ Hiên lại thuận thế ôm bàn tay hắn vào lòng vuốt ve, không có dấu hiệu muốn mời người ở ngoài vào.

Vân Tầm mặc kệ hắn, mất mặt thôi mà, hắn không sợ.

"Vào... vào... đi" Hắn nghĩ là y tá đến thay băng,  quay lại nói với Tạ Hiên "Buông tay, thay...thay băng"

"Xin chào Tạ tổng, tài liệu đã mang đến rồi đây ạ" Một giọng nam lãnh tĩnh vang lên, Vân Tầm nghĩ nghĩ, đây không phải là tình nhân của Tạ Hiên sao? Có vẻ ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, hắn nghiền ngẫm, quên mất mình đang nhìn chằm chằm người ta, cũng quên đi ánh mắt đang lạnh dần của Tạ Hiên đang nhìn đặc trợ.

Đặc trợ Lý mỉm cười chuyên nghiệp, cúi đầu chào Vân Tầm "Chào ngài Vân, ngài có khoẻ không ạ?"

"Ồ, khoẻ... cảm... cảm ơn" Vân Tầm bất an cuộn chân, hắn không biết nên đối diện thế nào, hắn không có ý định đánh ghen, chỉ muốn rời khỏi nơi này. Hắn vỗ về khuôn mặt của Vân Mộ "Mộ Mộ đi dạo với ba đi, ba nằm suốt rất khó chịu"

Tạ Hiên nén cơn ghen khi thấy hắn nhìn chằm chằm đặc trợ, vội vã dìu hắn "Anh còn đau lắm, nên ngồi xe lăn, em dẫn anh đi nhé!"

"Không... Không cần, em làm công việc đi..."

Tạ Hiên bị hất tay, trong lòng trống rỗng, hắn dặn dò Vân Mộ đẩy xe cẩn thận, nhìn bóng lưng hai người khuất ngày càng xa, mới quay lại liếc nhìn đặc trợ "Thu nụ cười của cậu lại, vui lắm hay sao mà cười?" Định quyến rũ bé ngoan của hắn sao? Đáng chết.

Nụ cười của đặc trợ méo xệch, oan ức thật sự, cậu chỉ cảm thấy chồng của Tạ tổng hoà ái dễ gần, vui vẻ cười một chút thì làm sao vậy? Điều chỉnh lại tư thế chuyên nghiệp, banh thẳng mặt, báo cáo công việc với Tạ Hiên.

Tạ Hiên lắng nghe, tập trung vào báo cáo, nhưng dường như sự căng thẳng mấy ngày hôm nay đã khiến hắn quên mất tin tức đang lan truyền chóng mặt trên mạng.

Vân Mộ cẩn thận đẩy chiếc xe lăn qua khúc cua, Vân Tầm nhìn bộ dạng chăm chú của bé, bật cười, rồi lại suy nghĩ đến điều gì đó, bắt đầu ủ dột. Hắn sắp xếp từ ngữ một lúc, chậm rãi nói với Vân Mộ "Mộ Mộ, con có thích nông thôn không?"

Vân Mộ nghĩ nghĩ, nông thôn tuy hơi thiếu thốn, nhưng chơi cũng rất vui, bé rất thích chơi "Thích ạ!"

"Thế... con có thích đi học ở nông thôn không?"

"Không thích, nông thôn đầy muỗi, điều kiện không tốt, Mộ Mộ chỉ thích chơi thôi!" Ba thật là kì lạ nha, bé đẩy Vân Tầm đến phía dưới bóng râm, huỵch cái mông tròn xuống ghế đá, ôm lấy cánh tay của ba, dựa đầu vào đó, hát vu vơ vài câu.

Vân Tầm trầm tư, cũng phải, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, làm sao chịu cảnh cơm canh đạm bạc, không được hầu hạ được chứ. Tạ Hiên nuôi Vân Mộ lớn, hắn cũng không có tư cách giành, có Tạ Hiên và Tạ Du ở đây, hơn nữa người đàn ông kia trông có vẻ cũng là người tốt, Mộ Mộ của hắn cũng rất thông minh, sẽ không bị ức hiếp"

Vân Tầm nghe Vân Mộ một lúc, không nhịn được, dùng tay chỉ vào trán nó "Con bao nhiêu tuổi mà đã hát nhạc tình yêu rồi hả?"

"Mộ Mộ đã tám tuổi, lớn rồi!" Vân Mộ vỗ ngực tự tin, đôi chân đung đưa ngúng nguẩy.

Vân Tầm lặng lẽ xoa đầu bé con, thở dài "Mộ Mộ, con đã lớn, nếu sau này ba và cha không ở cùng nhau nữa, con... con đừng buồn nhé..."

Vân Mộ giật phắt dậy, đôi mắt lập tức ầng ậng nước. Bé đã nhờ bác hai làm quân sư tình yêu rồi mà, tại sao ba và cha vẫn không hoà hợp với nhau.

"Hức... Mộ Mộ không muốn..." Mộ Mộ sẽ không ghen tị mỗi lần cha đuổi bé về phòng để giành ba với bé, Mộ Mộ sẽ không nói xấu cha trước mặt ba nữa, bé sẽ rất ngoan, bé không muốn xa ai cả.

Vân Tầm nhẹ nhàng ôm bé vào lòng, đôi mắt cũng cay cay "Ba xin lỗi, Mộ Mộ, là ba không tốt, không cho con gia đình trọn vẹn, nhưng mà... ba và cha, bây giờ..." hắn muốn suy nghĩ ra từ ngữ uyển chuyển hơn để nói với Vân Mộ, nhưng đầu óc nhất thời nghĩ không ra "Bây giờ... Không thể ở bên nhau nữa, sau này ba sẽ cố gắng đến thăm con thường xuyên, nếu... nếu sau này, người ba tiếp theo không đối xử tốt với con, con gọi cho ba, có được không?"

Vân Mộ thút thít "Ba, thật sự ba sống với cha... hức... Không vui sao?"

Vân Tầm gật đầu, hắn và Tạ Hiên như thế này là đang hành hạ lẫn nhau, bọn họ không còn là mái ấm, cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình, hắn không nên kìm ép Tạ Hiên, Tạ Hiên là khổng tước, vốn nên thuộc về sáng lạn rực rỡ, chứ không phải ở lại nơi thung lũng âm u này chỉ vì trách nhiệm với Vân Mộ.

"Mộ Mộ... không muốn ba mới... chỉ muốn ba Tầm..." Bé nghe thấy ba mình không vui, bé không ép buộc ba, nhưng mà ba mới... bé không cần ba mới, đáng ghét.

"Người kia... sẽ đối xử tốt với con thôi, Mộ Mộ của ba đáng yêu thế này, ai mà không thích, phải không?" Vân Tầm cố dùng giọng điệu hài hước để chọc bé vui, nhưng Vân Mộ chỉ ủ rũ ôm lấy cánh tay của ba, lặng yên không nói.

Một lúc sau, bé rầu rĩ lên tiếng "Nếu ba ly hôn, ba vẫn... vẫn phải thương Mộ Mộ nhất đấy!"

Vân Tầm siết chặt bé vào lòng "Tất nhiên, con là bé cưng duy nhất của ba mà!"

Vân Mộ ngoan ngoãn gục đầu vào cổ hắn "Vậy thì... ba Tầm vui là được, Mộ Mộ ủng hộ ba..."

Đều là cha không tốt, làm ba buồn. Mộ Mộ muốn cho ba vui vẻ lên, nếu ly hôn khiến ba vui vẻ, vậy thì bé có buồn cũng không sao, bé sẽ ủng hộ ba.

Vân Tầm vừa đau lòng, vừa thở phào nhẹ nhõm, bé con của hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, càng khiến hắn cảm thấy có lỗi. Hắn biết Vân Mộ còn nhỏ, nói ra những lời này là quá tàn nhẫn, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn, Vân Mộ đã đồng ý, thì sau này bé sẽ dễ dàng chấp nhận người ba sau này hơn, biết đâu... hắn không dám nghĩ, nhưng biết đâu, sau này có lẽ nó sẽ thương người kia đến nỗi quên mất ba ruột của nó là ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net