84.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Tầm ngồi dưới bóng râm, trời dần chuyển sang thu, không khí trở nên mát mẻ, gió thổi hiu hiu, hắn lại bắt đầu buồn ngủ. Vân Mộ ngồi bên cạnh, một bên chơi game, một bên cẩn thận nhìn hắn, sợ Vân Tầm ngủ say, ngồi nghiêng một bên sẽ bị ngã.

Lý Viễn Kinh trên đường về đi ngang qua chỗ bọn họ, muốn tiến đến chào hỏi. Vân Tầm cũng chỉ lim dim, sau vụ bắt cóc, hắn có hơi nhạy cảm, nghe tiếng giày da, tim sẽ đập lộp bộp. Hắn giương đôi mắt lim dim, nhìn rõ khuôn mặt tươi cười của gian phu... à không, đặc trợ Lý, có chút hoảng hốt.

"Chào ngài Vân, tôi trở về đây ạ, chúc ngài sớm khoẻ mạnh trở lại!"

Vân Tầm vốn muốn né tránh, hắn nghĩ là tình nhân của Tạ Hiên muốn đến thị uy với mình, nhưng không ngờ lại nhận được nụ cười thân thiết của người nọ, không biết làm thế nào, hắn khó xử đến đỏ mặt, đành cười gượng đáp lời "Cảm... cảm ơn..."

Đặc trợ Lý cũng có một anh trai tròn trịa hiền lành giống Vân Tầm, cậu xa nhà lâu ngày, nhìn Vân Tầm lại có cảm giác thân thiết, thấy Vân Tầm cũng không ra vẻ trưởng giả, ngược lại người này còn có vẻ rất ngượng ngùng, trong lòng cậu phút chốc tràn đầy trìu mến, không nhịn được hỏi thăm vài câu. Không biết một người ác liệt như Tạ tổng đã làm cách nào để gả cho một người hàm hậu hiền lành thế này được nhỉ?

Vân Tầm tốt tính đáp lại từng câu hỏi, nhưng bàn tay thì khẩn trương cạ vào thành xe lăn. Lý Viễn Kinh làm đặc trợ, đương nhiên việc ưu tiên là phải có đôi mắt tinh tường, tuy cậu không hiểu lý do, nhưng thấy Vân Tầm quá khẩn trương khi nói chuyện với mình, có chút mất mát, muốn chào hỏi để ra về. Nhưng lời chào chưa kịp thốt ra, đã bị Tạ Hiên đánh gãy.

Hắn tự nhiên tiến đến phía sau Vân Tầm, nắm lấy tay hắn, còn đôi mắt đầy lửa ghen hướng về phía đặc trợ "Tôi trả công để cậu đứng ở đây dong dài sao? Còn không mau trở về làm việc đi!"

Đặc trợ Lý lại bắt đầu lạnh sống lưng, đôi mắt cười hướng về Vân Tầm, lại nghiêm túc hướng về Tạ Hiên, gật đầu ra về. Cậu vẫn quên chưa báo cho hắn về tin đồn thất thiệt đang tung bay đầy mạng, nhưng thôi, nói sau vậy, nếu còn đứng đây một lúc, có lẽ ánh mắt Tạ Hiên sẽ biến thành đao nhọn mất.

Vân Tầm hướng về bóng người đi xa, thở phào nhẹ nhõm, hắn không đủ thoải mái khi nói chuyện với tình nhân của Tạ Hiên, cho dù bọn họ đã sắp đường ai nấy đi. Hơn nữa, Tạ Hiên cũng không vui khi thấy đặc trợ nói chuyện với hắn, có lẽ là ghen, không muốn tình nhân của mình nói chuyện với người khác đi... Vân Tầm nghĩ thầm, có lẽ Tạ Hiên rất yêu người đàn ông ôn hoà ưu tú kia, rễ tình của bọn họ đã đâm sâu không thể dứt, hắn đã có thể trả lại tự do cho Tạ Hiên rồi...

Tạ Hiên đánh mắt ra hiệu cho Vân Mộ đi chỗ khác. Hắn thấy đôi mắt Vân Tầm hầu như dính chặt lấy Lý Viễn Kinh, ghen tuông đến muốn nổi điên nhưng lại không dám thể hiện với Vân Tầm. Nhìn thân hình, khí chất, tiền bạc đều thua hắn, hơn nữa Lý đặc trợ là đàn ông, không thể sinh con, vậy mà chồng hắn lại không thèm nhìn hắn lấy một cái. Hắn khó chịu trong lòng, không dám cũng không nỡ tức giận với Vân Tầm, đành đổ giận lên đầu đặc trợ, hắn nghĩ thầm, nên cho đặc trợ đi công tác vài tháng để thêm trải nghiệm thì hơn.

Trong lòng hai người là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng người sắp hứng đạn lại là cậu đặc trợ vô tội đáng thương kia.

Tạ Hiên tiến về phía trước, ngồi xổm trước mặt Vân Tầm, nắm tay hắn xoa xoa "Còn đau nhiều không?"

"Không...Không sao nữa rồi" Vân Tầm rụt tay lại, muốn né tránh đụng chạm của hắn.

Vân Tầm nói dối. Tạ Hiên biết, vết thương trên người hắn vẫn còn loang lổ, khi cảnh sát đến lấy lời khai, Vân Tầm vẫn còn đau đến nói không hết một câu dài. Lòng hắn đau, hắn càng hận hai kẻ kia, cũng hận bản thân mình. Hắn nên phát hiện sớm thái độ thân thiết bất thường của hai người nọ, không cho bọn họ tiếp xúc với bé ngoan của hắn. Hắn không nên tức giận với Vân Tầm, không nên hại heo ngốc khóc, khiến bây giờ người này thà im lặng chịu đau cũng không muốn nói với hắn. Vân Tầm vốn nên rúc đầu vào ngực hắn, rấm rức làm nũng kêu đau, chứ không phải đối xử với hắn tương kính như tân, bọn họ bây giờ gần sát bên nhau, nhưng lại xa lạ hơn cả người dưng.

Tạ Hiên nghẹn ngào, giọng nói pha chút khẩn cầu "Tầm Tầm, anh đau thì nói cho em biết, anh đừng chịu đựng, có được hay không?"

Vân Tầm mím môi, hắn thở dài "Em không cần mang gánh nặng, chuyện này không phải do em"

Hắn nhìn vào hư không một lúc, nói ra quyết định của mình "Chúng ta ly hôn đi, anh... nếu em không cần Mộ Mộ thì anh sẽ nuôi con, nếu... nếu em muốn nuôi nó, thì có thể cho anh thăm con một tháng một lần không? Nếu... nếu không tiện cho em, anh có thể gặp con ở ngoài, tuyệt... tuyệt đối không làm phiền cuộc sống của em..."

Cánh tay Tạ Hiên run rẩy, hắn làm mọi thứ, kết cục vẫn là bị vứt bỏ, hắn hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình "Anh yêu Tạ Du hay là yêu Hà Tịnh, em... em không chấp nhất, em..." Hắn ngừng một lúc, từng lời nói ra đều như cứa ngang cổ hắn, đau đến máu chảy đầm đìa "Em không ngại anh yêu bọn họ, anh có thể cùng ai qua lại đều được, đừng bỏ rơi em... Em không đáng bị đối xử như vậy... Là em không tốt, em không nên làm anh khó xử, em sẽ hiểu chuyện..."

Vân Tầm mở to mắt nhìn hắn, hắn không nghĩ Tạ Hiên sẽ nói những lời này, nhưng hắn không cần, hắn không cần ai cả, hắn chỉ mong có thể trở lại cuộc sống buồn tẻ nhưng bình yên khi trước, hắn chỉ cần Vân Mộ của hắn, hắn cảm thấy, thứ duy nhất còn liên hệ với hắn trên đời này, chỉ có cốt nhục thân sinh, còn những người khác, bọn họ là những cá thể riêng biệt, bọn họ thuộc về tự do, hắn không muốn liên luỵ bọn họ, ngược lại cũng không muốn bọn họ liên luỵ đến mình.

Tạ Hiên nhận được cái lắc đầu của Vân Tầm "Là anh không tốt, anh sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của em"

Hắn nghĩ Tạ Hiên không muốn ly hôn là do không muốn mất danh dự trước truyền thông "Em có thể hoàn toàn công khai trên mạng về lý do ly hôn là bởi vì anh ngoại tình, anh bảo đảm sẽ không lấy một chút tài sản nào của em, em đã có hạnh phúc riêng, anh nghĩ chúng ta cần rạch ròi để người kia không cảm thấy khó xử, anh mong sau này có thế nào, em cũng hãy thương Mộ Mộ, nếu không, xin em hãy đưa nó về cho anh"

Vân Tầm nói xong, thở dốc một hơi, hắn đã phải học cả đêm để có thể nói trôi chảy và rạch ròi, hắn chỉ mong có thể dứt khoát một chút, để người cha dượng có thể nể tình hắn mà yêu thương Vân Mộ, cũng mong muốn Tạ Hiên sau này khi sinh con cho người khác, cũng đừng thiên vị với con của hắn. Hắn cảm thấy nói bấy nhiêu đã đủ, chậm rãi tự đẩy xe trở về, hắn không có nhiều tiền, cũng không rõ thủ tục, hắn còn phải tìm hiểu xem văn phòng luật sư nào sẽ có giá rẻ một chút. Hắn không giỏi dùng Internet, cũng rất đau đầu nha.

Tạ Hiên như chết đứng, hắn không tiêu hoá được những lời nói vừa rồi của Vân Tầm, cái gì gọi là hạnh phúc riêng?

Một lúc sau, hắn mới nhớ lại hình ảnh Tạ Du chất vấn mình. Khi đó hắn đã ngà ngà say, đầu óc không thanh tỉnh, cộng với áp lực những ngày này, hắn cũng rất ít chạm vào điện thoại, thì ký ức đó phút chốc bị lấp đi mất. Bây giờ nhớ lại, trái tim bỗng dưng bị treo cao, Tầm Tầm của hắn mấy hôm nay khi bị hắn chạm vào đều tỏ vẻ né tránh.

Hắn vội vã nhấn vào điện thoại, hình ảnh mờ ảo của hắn và đặc trợ Lý trước cửa khách sạn đã tung bay đầy trời. Hàng loạt giả thiết được đưa ra, mọi thứ đều chống lại cuộc hôn nhân của hắn và Vân Tầm.

Cánh tay Tạ Hiên nắm chặt, là kẻ nào dám tung những tin đồn vô lý này, hắn làm sao có thể phản bội bé cưng của hắn?

Có phải Tầm Tầm đã đọc được hết những tin tức này nên mới không cần hắn hay không? Tạ Hiên cảm thấy vô cùng choáng váng, hắn đỡ tay vào thành ghế, Vân Tầm không hề hỏi lại hắn, chỉ âm thầm xác nhận, Vân Tầm của hắn, đã không còn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Kẻ ngốc này, làm sao có thể cho rằng hắn sẽ yêu người khác, thậm chí còn nói hắn sẽ sinh con cho người khác chứ?

Tạ Hiên loạng choạng chạy về phòng bệnh, hắn muốn nói cho tên ngốc kia biết, hắn chỉ yêu mình hắn, hắn không hề để kẻ khác chạm vào mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net