Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể không nói anh lúc đó cảm thấy trong cổ họng giống như mắc nghẹn một ngụm máu gà, may mắn thay, anh vẫn có thể duy trì nụ cười hiền lành thường ngày.

Anh nói, Tiêu Chiến, đội trưởng Beauty.

Bạn nhỏ lúc này dường như mới có một chút ấn tượng. Nghĩ lại trước đây hai người đã đấu với nhau trong trận bán kết.

Vương Nhất Bác không hề có chút nào khó chịu khi bị nghe lén, chỉ duỗi chân đá tung cánh cửa cầu thang bộ ra, sau đó ung dung đi ra ngoài : "Cố lên, Tiêu đội trưởng."

Nhìn theo bóng dáng bạn nhỏ rời đi, Tiêu Chiến không khỏi mỉm cười.

Hóa ra quái vật nhỏ không chỉ hoang dã mà còn vô tâm vô phế.

Anh nhớ đến cậu, từng chi tiết nhỏ cũng nhớ, cậu không nhớ anh, ngay cả dáng vẻ cũng không nhớ.

Thế nên, làm sao mới có thể khiến bạn nhỏ này nhớ rõ mình chứ?

"Ding dong!"

Chuông cửa vang lên, đúng lúc cắt ngang ký ức của Tiêu Chiến.

Anh xoa xoa eo ngồi dậy, cầm lấy chiếc áo choàng tắm đang nằm chỏng chơ bên cạnh mặc vào đi mở cửa. Bên ngoài là một anh chàng giao đồ ăn mặc đồng phục xanh, khi nhìn thấy anh liền sửng sốt trong giây lát, Tiêu Chiến mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu ca giao đồ ăn lúc này mới phản ứng lại, đỏ mặt: "Xin hỏi, là "mỹ nhân" ạ? Đây là đồ ăn của anh."

"Mỹ nhân"

Tiêu Chiến cười không nổi rồi, anh đưa tay nhận lấy đồ ăn, nhìn vào tờ hoá đơn quả nhiên ghi người nhận "mỹ nhân", số điện thoại cũng là của anh.

Cái gì, còn có ghi chú "Đến từ quái vật nhỏ trái tim đen tối của anh."

Tôi muốn đánh chớt cậu Vương Nhất Bác!!!!!!

Có lòng rồi, lần sau khỏi cần nhiệt tình như vậy nữa, cảm ơn.

"Cảm ơn!" Tiêu Chiến nói với anh trai giao đồ ăn xong liền đóng sầm cửa lại, sợ giây tiếp theo sẽ nhịn không được mà văng tục, chỉ là một cái tên thường dùng khi trêu đùa nhau, cậu ta lại dùng ghi lên hóa đơn người nhận, không cần mặt mũi nữa sao?

Mở hộp đồ ăn ra, mùi tiêu cay nồng đặc trưng của Tứ Xuyên khiến cho ngay cả những người chưa đói cũng lập tức muốn ăn, lại nói, thịt bò hầm là món ăn yêu thích của anh.

Tốt lắm, quái vật nhỏ bây giờ không chỉ nhớ anh, mà còn nhớ rõ sở thích của anh, haha, quá tốt.

Nhân tiện, dòng hồi ức ban nãy đến đâu rồi? Anh đã làm thế nào để khiến cho quái vật nhỏ này nhớ đến mình?

Trong trận bán kết năm 2018, anh đã cùng quái vật nhỏ có trái tim đen tối giao chiến rất ác liệt, khiến cho Monster lần đầu tiên tham gia giải đấu chuyên nghiệp phải dừng chân ở bán kết. Sau trận đấu, anh gặp lại quái vật nhỏ, cậu nhóc lúc này nhìn anh chằm chằm, đôi mắt rực lửa giống như đang nhìn con mồi mà hắn nóng lòng muốn bắt lấy.

Tiêu Chiến vô cớ cảm thấy cực kỳ thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần. Anh nghe quái vật nhỏ nói rằng thủ đoạn của anh không tệ, hắn rất trông đợi vào trận chiến tiếp theo.

Tiêu Chiến vẫn mỉm cười, không đồng ý cũng không phản bác.

Cuối cùng, không phải sự thờ ơ với người lạ, muốn thu hút sự chú ý của quái vật nhỏ, phải cho hắn biết thế nào là lễ hội.

Chiến trường nơi mà nhóc yêu thích nhất, nhất định phải có tôi.

Vương Nhất Bác vừa trở lại căn cứ của đội "Quái vật" liền nhận được tin nhắn đồ ăn đã giao tới nơi.

Thế nên, ai đó bắt đầu ăn cơm rồi?

Nếu như không phải đội bọn họ không cho phép qua đêm ở bên ngoài, hắn thực sự muốn ở lại tận mắt nhìn thấy anh ăn cơm, lúc ôm anh đều có cảm giác anh gầy đi rồi, gầy hơn lần trước rất nhiều.

Beauty bên kia không có cơm ăn sao? Hay là cơm khó nuốt quá mới có thể đem con người ta nuôi thành gầy dạng này. Ài.

"Bo thần, anh về rồi?"

Hai thanh niên ngồi trên sofa đang ngồi chơi game, nhìn thấy Vương Nhất Bác trở về liền giơ tay lên chào.

"Sở Nhiên, còn có Bách Tư đâu?"

"Chắc đi tắm rồi."

Dứt lời, âm thanh "victory" từ điện thoại vang lên, hai cậu nhóc đồng thời đặt điện thoại xuống, cậu nhóc mặt tròn đội mũ hỏi Vương Nhất Bác: "Bo thần, hôm nay anh ra ngoài xem Beauty đối chiến Miracle đúng không? Có tin tình báo gì mới không?"

"Tin mới?" Vương Nhất Bác ném chiếc túi thể thao màu trắng lên sofa: "Rất kịch liệt."

Đúng vậy, tình báo rất kịch liệt.

"Rất kịch liệt?" Cậu nhóc mặt tròn tròn tên Nguyên Bảo, chức nghiệp trợ thủ của Monster, ngơ ngác nhìn đội trưởng của mình: "Không phải chứ? Đội trưởng Tiêu lợi hại như vậy, chỉ cần tung hai chiêu cơ bản cũng có thể hạ đo ván Miracle tép riu kia rồi."

A

Fan số 1 của câu lạc bộ người hâm mộ xà hiết mỹ nhân sao?

"Đúng á." Một thanh niên khác ngồi bên cạnh, mái tóc nhuộm màu xám khói hình như cũng có chút liên quan với biệt danh "Wind", chức nghiệp xạ thủ của Monster cũng bày ra chút biểu tình bối rối: "Beauty nên một cước đè bẹp Miracle."

"Hai đứa cứ như vậy mà tin tưởng con hồ ly kia sao?"

Vương Nhất Bác xoay người đi đến tủ lạnh, mở cửa lấy ra một lon coke, mở nắp lon, bọt trắng bắn ra tung tóe.

Nguyên Bảo và Đại Phong đều không để ý nhiều đến biểu cảm của Vương Nhất Bác đang chuẩn bị uống coca, chỉ đang bày tỏ khẳng định sự ngưỡng mộ đối với sức mạnh của Tiêu đội.

"Nguyên Bảo, Đại Phong!"

"Sao thế Bo thần?"

"Tối nay đánh bao nhiêu trận xếp hạng vòng rồi?"

"Năm sáu trận rồi a, cảm giác không tệ."

"Ừ, thế chơi thêm mười trận nữa. Không có chuỗi thắng liên tiếp thì đừng nghỉ ngơi."

"Lạy chúa! Tại sao chứ???"

Tại sao? Vương Nhất Bác cười cười lại như không cười, đâu ra nhiều tại sao như vậy? Không phải rất hâm mộ người ta sao? Cố gắng luyện tập để đuổi kịp người ta là đúng rồi, không phải sao?

Trong lúc hai tên nhóc kia đang than khóc, Sở Nhiên từ trên lầu đi xuống, pháp sư kiêm chiến lược gia chuyên nghiệp của Monster, cậu trào phúng hỏi: "Vụ này là sao?"

Vương Nhất Bác nhún nhún vai bày tỏ không liên quan đến mình, xoay người đột nhiên như nhớ ra điều gì, hắn hỏi: "Tuần sau chúng ta đấu với Galaxy sao?"

"Đúng vậy."

Vương Nhất Bác chậm rãi uống một ngụm coke, cười cười nói: "Sở Nhiên, nếu chúng ta thua cuộc trong cuộc thi hàng tháng, trong trận phục sinh chúng ta sẽ gặp ai?"

"Sao mà thua cho nổi?" Sở Nhiên giống như gặp quỷ trợn mắt lên nói.

"Tôi bảo... nếu như.."

"Tôi xem thử..." Sở Nhiên mở điện thoại ra xem lại danh sách trận đấu: "Nếu chúng ta thua, ừm, gặp Miracle, hôm nay thua Beauty trong trận phục sinh."

Vương Nhất Bác lại uống một ngụm coke, hơi mỉm cười, nghĩ, thỉnh thoảng chạy tới trận phục sinh chơi đùa cũng không tệ nha. Hahaa.

_______

Chú tới số zới anh luôn chú Khúc :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net