Chương 8. Tôi cũng muốn ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cảnh báo ....cảnh báo.....chương này soft xỉu ...coi chừng bị " say độ cao" giống Chiến nha.....😂😅😉

Truyện được đăng tải trên Wattpad @Pisces_3

********

Ánh sáng từ đống lửa càng ngày càng yếu, hầu như không còn cành khô nào để cháy nữa, chỉ còn vang lên vài tiếng lốp bốp nho nhỏ.

Vương Nhất Bác dụi tắt điếu thuốc trong tay ném vào đống lửa, xoay người đi vào lều trại.
Tiêu Chiến đã mặc lại quần áo, sườn xám xanh biếc kín kẽ từ cổ đến mắt cá chân. Thấy hắn tiến vào, anh rũ mắt không nói gì, cầm lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng đi ra ngoài.

Dù anh đi ra rất nhanh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn phát hiện vành tai anh phiếm hồng lấp ló sau mấy sợi tóc. Hắn nhếch môi cười cười, cúi đầu thấy túi ngủ đã được bày ra. Hai cái túi ngủ một đông một tây, cách xa nhau nhất có thể. Vương Nhất Bác nhìn nhìn, đi qua nhấc một túi ngủ lên.

Nước lạnh phả vào mặt lần nữa, Tiêu Chiến có chút bình tĩnh lại. Khi trở lại lều, anh liếc mắt một cái liền thấy được bố cục đã bị thay đổi. Hai cái túi ngủ vẫn cách rất xa như trước, nhưng đã bị thay đổi phương hướng, một cái được đặt phía trong cùng, cái còn lại ở gần lối ra. Vương Nhất Bác ngồi dựa vào chiếc ở gần lối ra, Tiêu Chiến nhìn hắn, yên lặng đi vào bên trong.

Mới vừa ngồi xổm xuống muốn vuốt phẳng túi ngủ, anh đột nhiên cảm thấy ánh sáng phía sau tối sầm lại. Bờ vai rộng, đôi chân dài, bóng dáng hắn cao lớn tựa như một ngọn núi nhỏ trải dài. Bóng của Vương Nhất Bác càng ngày càng gần, hoàn toàn bao phủ bóng người nhỏ bé của anh trên mặt đất.

Tiêu Chiến siết chặt lưng, cứng ngắc đứng lên.

Hắn đứng cách anh chừng nửa cánh tay, đôi con ngươi đen hẹp sâu không thấy đáy. Ánh sáng theo đỉnh đầu đổ xuống, phác họa sống mũi cao thẳng. Hắn nhìn anh chằm chằm, nhướng mày rất nhẹ, đưa tay vào túi quần. Tiêu Chiến theo bản năng lui về phía sau, thấy tay hắn chạm vào công tắc đèn trên nóc lều.

"Ba" một tiếng, bóng đèn tắt.

Cảm giác áp bách của người trước mắt hơi vơi bớt, hắn cười nhẹ "Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em."

Trong bóng tối, mắt hắn sáng ngời lại sâu thẳm: "Em sợ tôi vậy sao?"

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh không nói chuyện, bối rối nhanh chóng chui vào túi ngủ. Sau đó ngắn ngủi vài giây vang lên tiếng sột soạt, hắn cũng nằm vào túi ngủ. Lều trại hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng yên tĩnh quá mức, ngay cả tiếng hô hấp phập phồng cũng nghe rõ mồn một.

Tiêu Chiến mở to mắt trong bóng đêm, tự nghe được rõ ràng tiếng tim mình đập loạn xạ. Anh còn chưa từng cùng người đàn ông nào ngủ chung một nơi. Lều trại đủ lớn, hắn cách cũng đủ xa, nhưng Tiêu Chiến luôn cảm nhận được hơi thở của hắn, xen lẫn cảm giác mơ hồ khó giải thích, ám ảnh bao trùm xung quanh anh.

Thỉnh thoảng, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh rõ ràng: Hắn nhếch đầu xe lên, không nói hai lời liền nghiền lên trên ô tô, cửa xe mở không ra liền dùng khuỷu tay đánh nát thủy tinh.

Thực kiêu ngạo thực sắc bén rất không nói lý lẽ. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý lẽ.

Lúc sau lại đến nơi này, hắn kéo ống nước, sửa điện, băng bó, nhóm lửa, nơi nơi đều có vẻ thành thục.

Tiêu Chiến không hiểu sao lại nhớ tới lời bà ngoại đã nói, đàn ông thời nay nhiều người ngay cả năng lực cơ bản cũng không có, không thể sửa điện, không biết thông ống nước, rất nhiều thứ không.

Lúc ấy anh không cho là đúng, cảm thấy có tiền mời người đến sửa là được rồi. Hiện tại, đã có chút hiểu được ý tứ của bà.
Có lẽ năng lực sửa chữa, cũng là một loại thể hiện mị lực nam tính?

. . . . . .

"Trước kia em đã từng đi cắm trại chưa?" Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi.

Nãy giờ không mở miệng, âm cuối của hắn hơi khàn, trầm thấp.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Chưa từng."

Hai người đều biết rõ đối phương chưa ngủ, trầm mặc bị đánh vỡ, không khí ngược lại tự nhiên không ít.

Tiêu Chiến trở mình, mặt trong túi ngủ hướng về phía Vương Nhất Bác, chủ động nói: "Cái này so với tôi tưởng tượng không giống nhau."

Có tiếng vải quần áo ma sát nho nhỏ vang lên, có lẽ hắn cũng xoay người.

"Chỗ nào không giống?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát: "Đi cắm trại có phải bình thường sẽ ăn đồ nướng không?"

"Em muốn ăn thịt?"

Giọng nói từ tính dễ nghe, còn mang theo cảm giác làm cho người khác đắm chìm.

"Không nói sớm, vừa nãy bắn rớt chim xuống nướng cho em ăn."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

"Anh muốn ăn thì có."

Vương Nhất Bác trầm mặc giây lát, cúi đầu chậm rãi nở nụ cười: "Hmm. Tôi cũng muốn ăn lắm."

*Ăn cái gì thì tui hổng biết:)))

Tiêu Chiến nhìn đỉnh lều đen tuyền, không tiếp lời hắn, lại nói: "Mấy nơi cắm trại bình thường hoàn cảnh chắc sẽ tốt hơn chăng? Ban ngày có thể đi dạo ngắm cảnh, tối đến lại ngắm sao."

Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà có vẻ không yên: "Có cái gì đẹp đâu chứ."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Thật sự là đàn gảy tai trâu. Anh bĩu môi xoay người đi, không nói chuyện nữa.

Vương Nhất Bác ngồi dậy, đứng lên ra khỏi túi ngủ.

Anh nghe thấy động tĩnh, lại xoay người: "Anh đi đâu vậy?"
Ngữ khí không còn cảnh giác như vừa rồi, nghe giống như đang lo lắng, sợ hãi.

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Xả nước"

Tiêu Chiến hiểu được ý hắn, hơi giật mình.

Vương Nhất Bác không đi vội, bóng người cao lớn từ bên trên nhìn xuống anh, Tiêu Chiến không nhìn thấy mặt nhưng cũng biết hắn đang cười đến lưu manh xấu xa: "Sao, sợ tôi bỏ em đi mất?"

Anh sột soạt xoay người: "Anh đi nhanh đi."

Tiêu Chiến cảm thấy có chút buồn cười.

Mới vừa nãy còn sợ người ta tiến vào, hiện tại hắn vào được rồi để anh một mình, anh ngược lại còn có chút lo lắng bất an.

Qua không biết bao lâu, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng buồn ngủ, Vương Nhất Bác mới trở lại, mang theo hơi lạnh buổi đêm tràn vào, hô hấp hơi không ổn định.

Anh hơi ngái ngủ khó nhọc hé mắt, chỉ nghe hắn cúi đầu nói: "Đang ngủ sao?"

"Anh làm gì đấy . . . . ." Tiêu Chiến không kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói như mèo con.

Vương Nhất Bác nói: "Bên ngoài không có gì."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Hiện tại đã quên rồi?

Mới vừa nãy còn muốn ngắm sao cơ đấy.

Tiêu Chiến từ từ nhắm hai mắt có lệ: " Ừm. . . . ." Hắn đứng trước cửa lều một lát, đột nhiên đi về phía anh bên này.

Tiêu Chiến nâng mí mắt, vẻ mặt buồn ngủ khó hiểu nhìn hắn.
Vương Nhất Bác đi đến thong thả vươn một bàn tay. anh lập tức sửng sốt, ánh mắt mở to. Hắn đưa tay ra, mấy đốm sáng xanh nho nhỏ nhẹ nhàng từ từ lơ lửng bay lên.

Là đom đóm!

Vài con đom đóm được đựng trong chai nước rỗng phát ra ánh sáng lấp lánh mờ ảo, chiếu sáng cả ánh mắt sáng ngời, nét mặt đầy kinh ngạc của anh.

Anh cười cười: "Đom đóm ở đâu anh có?"

Vương Nhất Bác treo chai nước phía trên túi ngủ. Đom đóm biến thành một đám sao nho nhỏ, hơi đung đưa trên mép gối.

Người đàn ông thân thể cường tráng, sườn mặt cũng bị ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi đầy vẻ ôn nhu.

"Không phải em muốn ngắm sao sao?"

**

Mấy con đom đóm phát sáng không biết mỏi mệt, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chúng hồi lâu. Vào một khoảnh khắc nào đó, một vài con đom đóm đột nhiên tụ thành từng đám dày đặc, từ màu xanh lá cây nhạt nhòa biến thành màu đỏ che cả bầu trời và mặt trời.

Như một ngọn lửa đang cháy.

Giống như là ...
Lại giống. . . . . .

Tiêu Chiến cúi đầu, nhìn thấy máu từ đầu gối chính mình liên tục ồ ạt chảy dọc xuống bắp chân. Anh không khống chế được mà kêu lên sợ hãi, bên tai lại tràn ngập tiếng phụ nữ khóc cùng tiếng mắng của đàn ông.

". . . . . . Tỉnh tỉnh -- Em tỉnh lại đi!"

Tiêu Chiến mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là ánh sáng trắng lờ mờ phát ra từ đỉnh lều trại.

Khuôn mặt người đàn ông trong ánh sáng đang nhìn sâu vào đôi mắt anh.

Hắn đưa tay lau nhẹ vầng trán đẫm mồ hôi của anh: "Nằm mơ à?"

Tiêu Chiến mở miệng, ngoài ý muốn nói không nên lời khóc quá nhiều, đột nhiên có cảm giác hít thở không thông.

"Tôi --" anh càng cố thở gấp, tiếng thở dốc càng nhanh hơn.

Sau khi cố gắng đứng dậy, Tiêu Chiến choáng váng, cảm giác mê man ập đến khiến anh té ngã. Rơi vào một vòng tay ấm áp, mạnh mẽ, trong tiềm thức anh vươn tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn.

"Tôi... khó chịu..."

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt vuốt mái tóc hỗn loạn, thấy rõ sắc mặt anh trắng bệch, trong lòng hắn dần căng thẳng: "Không phải là em bị say độ cao đấy chứ?"

Quyết định thật nhanh, hắn vớ lấy áo khoác, bọc anh lại. Cuối xuống ôm Tiêu Chiến vào trong ngực đứng lên. "Đi, đi bệnh viện."

Trời vừa lúc hừng đông.
Bọn họ khá may mắn, vừa ra đến đường lớn đã bắt gặp một chiếc xe chở hàng. Lái xe cũng là người nhiệt tình, thấy Tiêu Chiến say độ cao, lập tức đưa bình dưỡng khí khẩn cấp ra, lại một cước đạp chân ga đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất.

Bệnh viện ở vùng ngoại thành này không lớn, nhưng rất đông người. Hai người không di động cũng không có chứng minh thư, chỉ là đăng ký nhưng đã mất không ít thời gian.

May mắn thay, tình trạng của Tiêu Chiến đã ổn hơn rất nhiều sau khi hít oxy, anh lặng lẽ ngồi trên ghế chờ đọc số.

Sau khi Vương Nhất Bác bận rộn xong xuôi, ngồi lại bên cạnh choàng một cánh tay qua lưng ghế anh, hắn thoáng nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Chiến tái nhợt. Nam nhân này dường như không có thói quen chải chuốt nhiều, từ hôm qua đến hôm nay, khuôn mặt nhỏ nhắn này lúc nào cũng ưa nhìn dù có lấm lem, đổ mồ hôi, mệt mỏi hay ốm đau như hiện tại.

Anh bây giờ được quấn trong chiếc áo khoác với vẻ mặt hốc hác, trông điềm đạm càng làm người khác đau lòng.

Vương Nhất Bác đưa tay từ lưng ghế qua kéo cổ áo khoác của mình ra: "Ừm."

Hắn cười khẽ: "Xem ra tố chất thể lực em rất tốt."

Tiêu Chiến hoang mang nhíu mi, không nói gì chỉ quay đầu nhìn hắn.

Sao lại có cảm giác hắn ta đang nói nói mát mình nhỉ.

"Hôm qua không phải là em nói sao, tố chất thể lực tốt mới càng dễ bị say độ cao."

Tiêu Chiến: ". . . . . ."

Anh không có khí lực đấu võ mồm, khô cằn nói: "Vậy xem ra thể lực anh không tốt rồi."

Vương Nhất Bác giống như nghe được chuyện cười lớn trong thiên hạ: "Em nói cái gì?"

Con người đen hẹp dài hơi hạ, thanh âm giễu cợt: "Lão tử thể lực không tốt???"

Tiêu Chiến không hé răng. anh đặc biệt cảm thấy rằng người đàn ông này đang toát ra hơi thở nguy hiểm sau khi bị xúc phạm.

Chỉ qua một đêm, trên cằm hắn đã xuất hiện một lớp râu lún phún, cả người cẩu thả nhìn càng thêm lưu manh, mang theo vẻ dã tính.

Hắn cười một cách tinh nghịch: "Xem ra tôi phải tìm cơ hội chứng minh cho em thấy."

Tiêu Chiến đang bối rối không biết hắn làm cách nào để chứng minh, thì nghe thấy số của mình trên loa.

Anh vẫn còn hơi choáng váng, vừa vịn ghế bằng một tay, người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy, bế anh lên không nói một lời. Tiêu Chiến đẩy đẩy cánh tay hắn xuống, có chút xấu hổ.

Ngoài bác sĩ trực trong phòng tư vấn còn có hai bác sĩ trẻ, thấy anh được bế vào cả ba người đều sửng sốt.

Bác sĩ điều trị là nữ, trông rất sắc sảo với đôi mắt hơi lạnh lùng, nói năng gãy gọn.

Đầu tiên hỏi Tiêu Chiến có tiền sử bệnh gì không, sau đó cẩn thận kiểm tra các triệu chứng say của anh.

"Không có phản ứng say trong hai ngày trước đó. Đột nhiên, sáng nay mới cảm thấy không thoải mái?"

Bác sĩ hỏi "Có phải tối qua anh nghỉ ngơi không tốt?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy. Tối hôm qua tôi quá mệt, sau đó cũng không ngủ ngon giấc. . . . . ."

Tay nữ bác sĩ trên bàn phím máy tính dừng lại, ngước mắt lên nhìn người đàn ông tay đang đút túi sau lưng anh. Vóc người hắn cao lớn, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, áo thun mặc có chút không vừa người.

Lại nhìn thiếu niên trước mặt. Thân hình nhỏ nhắn mảnh mai.

Có thể nghỉ ngơi tốt mới lạ.

Bác sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ thở dài.

Giới trẻ thời nay thật sự là. Một chút cũng không tiết chế được.

"Tình hình của anh tôi vẫn đề nghị quan sát truyền dịch." Bác sĩ gõ bàn phím "Anh nên chú ý hơn, lúc sau khỏe rồi có muốn làm gì thì cũng phải chú ý. Chế độ ăn uống lành mạnh và đủ dinh dưỡng, ngủ nghỉ đảm bảo."

Tiêu Chiến:" ?!?! "

Mặt đỏ bừng đến tận mang tai. anh ngây người ra, cúi đầu bất lực: "Tôi, tôi không ..."

Bác sĩ sau màn hình liếc nhìn anh chỉ nói: "Đưa bệnh án cho tôi."

Tiêu Chiến không cam lòng mím môi, nhưng cũng không định giải thích thêm gì nữa, anh lấy cuốn bệnh án trong túi áo khoác ra.

Một thứ gì đó bị kéo ra cùng, va chạm rơi xuống đất.

Anh cúi đầu nhìn.

Là mấy gói 'áo mưa' màu đỏ đang nằm trên mặt đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net