3.KHỞI ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù nói được trọng sinh trở về là chuyện tốt, nhưng cuối cùng vẫn là trễ một bước. Trước khi chia tay, studio cũng đã bán, tiền bạc tích góp bấy lâu nay cũng đem dâng cho người ta hưởng, vừa rồi kiểm tra, tuy vẫn còn một ít trong tài khoản nhưng cũng không cầm cự được bao lâu.

Nghĩ đến đây lại muốn tự cho mình một cái tát, không ngờ bản thân lại ngu ngốc đến vậy. Người thương mình thì không yêu, lại đi theo đuổi tên chó chết đó.

Hôm nay xuất viện, nhà ba mẹ thật sự anh không dám về, bây giờ giống như một kẻ thất nghiệp lang thang.

"Anh"

"H..Hả?"

"Nghĩ gì thế?"

Cũng không biết phải nói như thế nào mới phải, chẳng nhẽ lại nói là anh thất nghiệp rồi, không có tiền, không còn mặt mũi về nhà ba mẹ nữa.

Đống suy nghĩ rối lại thành một cục, càng không biết phải bắt đầu từ đâu.Vương Nhất Bác bỗng lên tiếng.

"Đồ của anh bên chỗ Bân ca em vừa tới lấy về rồi, biết anh không dám về nhà nên để ở chỗ em. Nếu anh không có ý kiến thì ở tạm chỗ em một thời gian đi!"

Đây rõ ràng không phải một câu hỏi, giống như đang thông báo hơn. Một người hai mươi lăm tuổi đi ở ké nhà thằng nhóc mười chín tuổi? Nghĩ gì vậy? Nhưng lòng tự tôn của Tiêu Chiến lập tức bị dập tắt, đây là cách duy nhất rồi.

"Ừm, vậy phải phiền em một thời gian rồi"

"À, anh này"

Tiêu Chiến nhướng mày thay cho câu trả lời, ý là 'nói đi'

"Chuyện phòng làm việc của anh..hay là anh đến cửa hàng em làm việc đi. Dù..dù sao ở đó cũng còn một khu trống, đủ để chứa một chiếc bàn làm việc.."

Còn có chuyện tốt này sao? Kinh hỉ! Chắc chắn là kinh hỉ rồi!

Thố Thố gật đầu nói cảm ơn, mọi chuyện khác hơn lúc trước, thái độ của Vương Nhất Bác đối với anh càng khác hơn, vậy thì chắc chắn kết cục cũng phải khác rồi.

Đúng không?

//

Đây là một căn hộ nhỏ, vừa đủ cho hai người sống, gần ngay cửa hàng của Nhất Bác. Bên trong lại giống như căn hộ cho thuê bình thường, không giống như nơi có người sinh sống hằng ngày.

Bên trong lấy màu xám làm chủ đạo, phòng khách có TV, có sofa, có cửa sổ thông thoáng, phía bên phải là gian bếp, đi thẳng là tới phòng ngủ.

"Chuyện đó.."

"Anh đừng lo, em ngủ dưới đất, người trẻ sức khoẻ tốt"

Kèm theo đó là cái nháy mắt đầy tự tin, những điều cậu có thể thoải mái làm như vậy, kiếp trước chưa từng được thấy bao giờ.

Nhưng mà..cái đó là đang nói anh già sao?

"Em sống một mình từ bao giờ thế?"

Vương Nhất Bác đang xếp chăn cho anh đột nhiên khựng lại. Lại cười tự giễu, đúng nhỉ? Dù cho anh ấy có khác đi chăng nữa, anh ấy cũng chẳng biết gì về mình cả. Trước kia vốn là chán ghét, là không để vào mắt cơ mà.

"Từ năm mười lăm tuổi em đã về nhà cũ của ba mẹ rồi. Sau đó lên mười tám thì chuyển đến sống ở đây, ngót nghét cũng hơn một năm rồi"

Tiêu Chiến không nhìn, cũng không biết được biểu tình của người kia có chút khác lạ, thoáng chút không khí đã trầm xuống không ít.

"Bình thường em ăn uống như nào?"

"Không phải em vẫn luôn về nhà bố mẹ ăn sao?"

A. Tiêu Chiến hơi giật mình, ký ức hiện tại cũng chỉ là những mảnh vụn, đối với anh thì mọi chuyện đã năm năm rồi, thật sự không còn nhớ nỗi nữa. Nhưng đối với Vương Nhất Bác, chính là anh chưa bao giờ để cậu vào mắt.

Anh rất cố gắng để bắt chuyện với cậu, nhưng hình như càng nói lại càng đi xa, vẫn là im lặng tốt nhất.

Không sao, trong tương lai vẫn còn rất nhiều cơ hội, cứ từ từ mà tiến tới. Chầm chầm cảm nhận, chầm chậm thích em.

"Em không thường xuyên về nhà, lâu lâu sẽ ngủ lại cửa hàng."

"Cơm tối sẽ ăn ở chỗ ba mẹ. Em không biết nấu ăn. Em không ăn được cay, thích ăn nhiều giấm."

"Em sợ bóng tối, sợ ma, sợ côn trùng"

"Em thích trượt ván, thích lego."

Nếu anh không biết gì về em, em sẽ nói cho anh biết từng thứ một về em.

Em cũng muốn anh chầm chậm ghi nhớ.

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười, lần đầu tiên em ấy nói nhiều như vậy, lại là muốn nhắc về bản thân mình, kể về bản thân mình cho anh biết. Cám ơn em đã luôn tốt với anh như thế, Vương Nhất Bác.

Bản thân anh biết, tình yêu của anh sẽ không là gì đối với Vương Nhất Bác cả, càng không thể so sánh.

Em ấy đã yêu anh hai kiếp rồi, còn anh chỉ mới bắt đầu thích em ấy thôi.

Vương Nhất Bác

Tại sao vậy?

Tại sao lại tốt với anh như vậy?

Khoé mắt lại không tự chủ mà ửng đỏ, trái tim lại nhói lên từng hồi, Vương Nhất Bác càng tốt với anh, cảm giác tội lỗi lại rõ ràng hơn.

Sắp xếp xong mọi thứ ở nhà, Vương Nhất Bác liền đưa anh đi xem chỗ làm việc ở cửa hàng của mình.

Kiếp trước Tiêu Chiến chưa bao giờ ghé đến đây mặc dù con đường này đã đi đến quen thuộc. Cửa hàng không lớn, bên trong có ba đứa nhóc đang chụm đầu lại xem douyin trên một chiếc điện thoại.

Tiếng chuông gió vang lên, ba người giật mình nhìn về hướng cửa liền vội vã vào vị trí xếp thành hàng giả vờ lịch sự cúi đầu chào cung kính.

"Ông chủ"

Tiêu Chiến giật giật mí mắt, cái này...hình như hơi khoa trương rồi thì phải. Thoáng thấy biểu cảm anh dần đông cứng lại, cảm giác hơi khó xử, Vương Nhất Bác liền lên tiếng.

"Giả vờ giả vịt cái gì chứ. Đây là Tiêu Chiến, anh trai của anh. Chuyện anh dặn mấy đứa lo tới đâu rồi?"

Tiêu Chiến lập tức bị hai từ "anh trai" này đánh gục, cũng không hiểu là tại sao, chỉ là thấy hơi khó chịu.

Hoa Hoa đang vờ lau kính liền ngừng động tác, chỉ lên lầu:

"Em dọn xong rồi. Hai tên kia không có công gì đâu, cuối tháng nhớ cộng tiền thưởng cho em!"

"Này này, chậu cây trong đấy là cậu bê vào sao?"

"Đúng Đúng, là cậu bê vào sao?"

Đông Đông và Lạc Lạc liền lên tiếng phản bác.

Vương Nhất Bác chỉ lắc đầu cười rồi cùng anh tiến vào bên trong, ba đứa nhỏ này lúc nào cũng chí choé nhưng tương lai rất có triển vọng. Thậm chí Tiểu Đông và Hoa Hoa sau này còn là một cặp.

Đi lên lầu, phía trên có hai căn phòng đối diện, một phòng là nhà kho, hai người bước vào căn phòng còn lại. Dù chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng rất thoáng đãng, có cửa sổ thông thoáng, có một chậu cây trầu bà lớn bên góc cửa ra vào. Có một cái kệ sách nhỏ, trên bàn có một chậu sen đá thủy tinh căng tròn màu xanh lục đẹp mắt.

Tiêu Chiến oa một tiếng, cái này rõ là dụng tâm chứ không phải tùy tiện nữa.

"À ừm..anh chưa khoẻ hẳn, vài hôm nữa hẵn.."

"Vương Nhất Bác, thật sự cám ơn em rất nhiều"

Tiêu Chiến rưng rưng ôm thấy cổ Vương Nhất Bác, tham lam vùi đầu vào hõm cổ người kia khịt khịt mũi.

Vương Nhất Bác giật mình đáp lại, tay vuốt ve lưng anh, lại khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

"Anh, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net