Chương 51: Kim ốc tàng kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thang máy lên đến tầng 18 thì dừng lại, Tiêu Chiến không để Tưởng Phóng đưa đi nữa, thúc dục để anh trở lại văn phòng ba Vương. Tưởng Phóng thấy nói không lại cũng không tiếp tục, chỉ cho Tiêu Chiến phương hướng tới văn phòng Vương Nhất Bác sau đó trở lại thang máy.

Tiêu Chiến đi theo hướng dẫn về phía bên phải thang máy, đi qua một vài văn phòng nhỏ, đều không có mấy người, có lẽ bọn họ đã đi ăn trưa cả rồi. Đi thêm một đoạn, chính là văn phòng của giám đốc bộ phận, Tiêu Chiến vừa muốn gõ cửa, cửa đã được mở ra từ bên trong, một cánh tay kéo anh vào.

Kính ở đây đều hai chiều, trừ văn phòng cấp trên như chủ tịch, phó chủ tịch, giám đốc các bộ phận, vì vậy Tiêu Chiến từ phía ngoài không nhìn thấy nhưng Vương Nhất Bác ở trong phòng đã sớm nhìn thấy anh rồi.

"Ưm, khoan, ăn cơm" Tiêu Chiến bị đặt lên cửa hôn đến choáng váng, chỉ có thể ngắt quãng nói từng từ như vậy.

"Ăn anh, trước" Vương Nhất Bác hôn từ môi anh xuống cổ anh, lại cắn lấy dái tai anh, cậu chính là nhớ anh, nhớ cơ thể của anh!

"Nhóc hư hỏng, ngoan, ha, đây, ư, đây là văn, ư, văn phòng" Tiêu Chiến bị kích thích đến nói không lưu loát

"Không sao, em có chút không nhịn được rồi!" Mút lấy yết hầu anh đến để lại vết hickey rõ ràng, Vương Nhất Bác mới giãn ra chút khoảng cách, nói xong kéo tay anh đi vào trong, hộp cơm sớm đã bị lãng quên ở cửa phòng.

Vương Nhất Bác nhấc anh đặt ngồi lên bàn làm việc, tay nắm lên cằm anh, chăm chú ngắm nhìn

"Đừng nhìn nữa" Tiêu Chiến đỏ bừng mặt, liếc mắt nói "Nếu không làm nữa thì ra ăn cơm"

"Sao có thể chứ?" Vương Nhất Bác xấu xa cười, vươn người tới hôn anh.

Bàn tay chuyển từ cằm xuống hàng cúc áo sơ mi trắng của anh, từ từ cởi từng cái, từng cái. Tay còn lại đỡ lấy lưng anh. Hôn môi, hôn yết hầu, kéo xuống xương quai xanh vừa lộ ra khi cậu cởi nút áo. Tiêu Chiến ngửa đầu nghênh hợp cùng cậu, trong miệng tràn ra rên rỉ mê người.

"Bảo bảo, rất nhớ anh" Vừa chăm sóc điểm hồng anh trước ngực, Vương Nhất Bác vừa nỉ non lời ngọt ngào.

"Ưm~ ngày, ngày nào cũng, ư, cũng nói chuyện còn gì?" Tiêu Chiến bị cậu trêu chọc nổi lên khoái cảm quen thuộc

"Vậy là anh không hề nhớ em sao?" Vương Nhất Bác giận cắn lên cổ anh, nghe anh hút khí, lại đau lòng liếm một chút, mút nhẹ một chút "Xin lỗi bảo bảo, đau anh sao?"

"Không đau" Tiêu Chiến cúi đầu đối mặt cùng cậu, cười nói "Ai nói anh không nhớ em? Ngày nào cũng nhớ, nhớ em sắp điên rồi, được chưa Vương thiếu gia?"

"Tạm được!" Vương Nhất Bác hài lòng cười "Tiếp tục"

Tiểu biệt thắng tân hôn, tuy mới năm ngày chưa gặp nhưng đã hai tuần chưa có làm, Vương Nhất Bác có chút kiềm chế không được, giày vò Tiêu Chiến đến mức làm xong, anh cũng không nhấc nổi mí mắt lên nữa.

Lấy khăn mềm trong phòng vệ sinh giặt sạch, lau người sau đó mặc quần áo vào cho anh, Vương Nhất Bác lúc này mới chỉnh lý bản thân cùng đống hỗn độn trong phòng do hai người làm ra. Xong đâu đấy mới hài lòng lấy lên hộp cơm đến bàn trà, ngồi đối diện cùng ghê sofa Tiêu Chiến đang nằm, từ tốn giải quyết bữa trưa, vậy mà đã hơn một giờ chiều.

Đường Nghị vốn nghĩ bản thảo kế hoạch marketing của mình đã ổn, không ngờ buổi sáng họp, tiểu giám đốc chỉ ra ba chỗ cần chỉnh lý, anh trở về lập tức làm lại, càng sửa càng ngạc nhiên, hưng phấn đến cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa. Thấy đồng hồ điểm đến hơn một rưỡi chiều, anh cầm lấy bản thảo đã chỉnh sửa hoàn tất, hít sâu một hơi tiến đến phòng của tiểu giám đốc.

Vương Nhất Bác vừa giải quyết xong cơm trưa, còn ngồi chống cắm ngắm thụy nhan của nam nhân nhà mình, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, cậu nhíu mày, chỉ sợ đánh thức anh. Nhưng có lẽ anh rất mệt, một chút phản ứng cũng không có, như thế cậu lại thấy chột dạ, tự mắng bản thân không bằng cầm thú, đứng dậy đi ra mở cửa vì lúc trước thuận tay khoá rồi...

"Sếp" Đường Nghị thấy người, hưng phấn hô

"Suỵt" Vương Nhất Bác đặt ngón trỏ lên môi "Nhỏ giọng, vào đi"

Đường Nghị lúc này mới phát hiện trong không khí vẫn còn vương lại mùi vị tình dục nhàn nhạt chưa tán hết, người đã kết hôn như anh sao không nhận ra? Bước hẳn vào trong, đập vào mắt anh là một khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ trên sofa của sếp nhỏ nhà anh. Không lẽ đây là người lúc sáng voice chat với sếp sao?

"Bản thảo, xong rồi?" Vương Nhất Bác trở về bàn làm việc, tuy hỏi người tới nhưng ánh mắt lại nhìn qua phía Tiêu Chiến, sợ anh tỉnh giấc.

"Vâng, tôi đã hoàn tất, cậu có thể xem một chút, nếu có chỗ nào không ổn, tôi lập tức sửa lại ngay" Đường Nghị tạm thời quăng ra khỏi đầu hình ảnh vừa nhìn thấy, tập trung vào người uy quyền trước mặt

"Đưa tôi xem một chút" Nhận lấy bản thảo, Vương Nhất Bác nghiêm túc lật xem, một lát mới gật đầu nói "Không tồi, anh rất có tài trong lĩnh vực này, không cần sửa lỗi gì cả, hoàn thiện nó rồi đem tới chỗ Linda để cô ấy trình lên sếp tổng"

"Vâng, tôi làm ngay"

Đường Nghị lúc ra khỏi văn phòng tiểu giám đốc của anh mới dám thở ra, lập tức tinh thần phấn chấn đi nhanh về bàn làm việc, lên nhóm chat bắt đầu thao thao bất tuyệt

"Tin nóng tin nóng. Trong văn phòng sếp nhỏ có người đang ngủ"

"Nói rõ, cầu nói rõ"

"Đúng vậy, không nên thừa nước đục thả câu, sẽ bị trời phạt đấy!"

"Chính là sếp nhỏ kim ốc tàng kiều nha"

"Nữ nhân? Xinh đẹp sao?"

"Không phải, là nam nhân, vô cùng vô cùng đẹp, chính là một quả nhan sắc nghịch thiên ấy, còn đẹp hơn tất cả mỹ nữ tôi từng thấy!"

"Khoa trương như vậy?"

"Nam thì có sao đâu?"

"Mấy người không nhớ voice chat sáng nay truyền ra giọng nói ôn nhu thuần phục sếp sao?"

"Anh là nói người kia chính là người đang ngủ trong phòng sếp nhỏ?"

"Chính xác!"

"Ý mọi người hiểu không phải như tôi hiểu chứ?"

"Chính là như cô hiểu đấy!"

"Cô ấy hiểu cái gì?"

"Chính là người trong kia có khả năng là người yêu đồng giới của sếp nhỏ nhà chúng ta!"

"Không phải có khả năng, mà chính xác là người yêu sếp, tôi lấy cái ghế dưới mông đảm bảo!" Đường Nghị bất chấp rồi.

"Mọi người có vẻ quá rảnh rỗi nhỉ?"

"Tưởng trợ lý..."

"Tưởng trợ lý..."

"..."

"Chuyện này không cần bàn lại"

"Vâng"

"Vâng ạ"

...

Tưởng Phóng đưa điện thoại đến tay ba Vương để ông đọc.

"Ta còn muốn xuống gặp Chiến Chiến, xem ra không phải lúc rồi. Cậu nhắn cho thằng nhóc nhà ta, bảo buổi chiều giữ Chiến Chiến ở lại, cùng đi ăn tối"

"Vâng" Nhận lại điện thoại, Tưởng Phóng lui ra khỏi phòng ba Vương, cảm thán, tình cảm giữa cậu chủ cùng cậu Tiêu Chiến ngày càng tốt.

Tiêu Chiến mơ màng tỉnh lại, nhìn quang trong phòng, không một bóng người, cậu nhóc nhà anh đâu rồi? Đỡ eo có chút chua xót ngồi dậy, cầm lấy cốc nước còn ấm trên bàn uống một ngụm nhuận họng, lúc này Tiêu Chiến mới có thời gian quan sát không gian làm việc của tiểu nam nhân.

"Anh tỉnh rồi?" Vương Nhất Bác đẩy cửa đi vào, theo sau là thư ký Linda của cậu. Bước nhanh về phía bàn trà, không quên quay đầu nói "Đợi một chút"

"Vâng" Thư ký nhỏ nào dám thúc giục sếp, cô cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, tai tự động đóng lại.

"Có khó chịu chỗ nào không?" Vương Nhất Bác ngồi xuống chân Tiêu Chiến, từ lúc trong bệnh viên ra, cậu liền hình thành thói quen này

"Hoàn hảo" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn phía cửa, nhỏ giọng làm nũng "Chỉ là eo rất đau nha"

"Đợi em một chút, lát em xoa xoa cho anh" Vương Nhất Bác cười vươn người lên hôn anh "Ba nói buổi tối cùng đi ăn"

"Ừm, em đi làm việc đi, không cần để ý anh" Tiêu Chiến cũng cười, thúc giục cậu đi làm việc

"Vâng"

Nhận được mệnh lệnh của laopo, Vương Nhất Bác đứng lên, đến bàn làm việc, đọc qua các tài liệu cùng điều khoản, thấy hợp lý cậu mới đặt bút ký xuống tên mình. Kiểm tra thấy không bỏ sót gì mới gọi Linda vẫn cố gắng tàng hình ở cửa tới, đưa tài liệu vào tay cô, sau đó phất tay đuổi người.

Linda ra khỏi văn phòng như được giải thoát, cơ thể đang căng cứng lúc này mới thả lỏng. Hiện tại cô đã tin tưởng lời Đường Nghị dùng vị trí của anh ta để cam đoan rồi. Vừa nãy cô vốn không muốn nhìn qua, nhưng thật tò mò nhan sắc được Đường Nghị khen đến khoa trương, không ngờ lại vô tình nhìn thấy...sếp nhỏ hôn dỗ dành người kia.

Cô đi gửi tệp tài liệu trên tay xong, chạy trở về bàn làm việc nhỏ của mình, bắt đầu báo cáo tình hình cho các chiến hữu hậu phương, tất nhiên lúc này Tưởng Phóng trợ lý đã không còn ở nữa, sớm đã bị đá ra khỏi group.

"Linda về rồi, mau mau, có phải như tổ trưởng Đường đã nói không?"

"Nói nhanh nói nhanh, tôi tò mò muốn chết rồi"

"Chính như Đường tổ trưởng đã nói, sếp nhỏ chính là kim ốc tàng kiều, thực sự là kiều! Rất đẹp!"

"Đấy, không phải là ông đây khoa trương nhé! Hừ"

"Đường ca bớt giận, là bọn em có mắt mà không thấy thái sơn"

"Có biết tôi nhìn thấy gì không?"

"Gì gì, nhanh nói"

"Đừng quăng mồi nữa, nói nhanh a"

"Tôi nhìn thấy sếp như vậy mà ngồi xuống dưới chân người kia, còn nhẹ giọng dỗ dành người ta, còn hôn nhẹ người ta. Tôi là cẩu độc thân, tôi cũng biết tổn thương chứ bộ! Sếp hình như đã quên mất tôi còn ở đó rồi!"

"Sếp mà cô nói không phải giám đốc Vương phòng kinh doanh các cô chứ?"

"Đúng rồi! Sao vậy?"

"Các cô không biết sao? Giám đốc Vương là con trai của sếp tổng nhà chúng ta"

"Tin này ở đâu ra vậy?"

"Lúc trưa tôi nghe Tưởng trợ lý gọi cậu ấy là cậu chủ, chính Tưởng trợ lý đưa người kia lên chỗ các cô mà"

"Chúng tôi còn nghĩ người nọ là con riêng của sếp, nhưng nghe các cô nói xong thì có vẻ là người yêu của con trai sếp tổng a"

"Tại sao lại suy đoán như vậy?"

"Vì người nọ lúc nói chuyện cùng Tưởng trợ lý đã gọi sếp tổng là "ba" nha."

"Đúng đúng, lúc nãy tôi nghe sếp nhỏ nói cái gì mà "ba nói buổi tối cùng đi ăn" gì đó"

"Xem ra chuyện của bọn họ sếp tổng cũng biết, lại còn không phản đối?"

"Thật khó tin"

"Đúng thế, tuy tình yêu đồng giới thời buổi này không hiếm lạ, nhưng dù sao thân phận của sếp lớn như vậy, lại chấp nhận con trai mình có người yêu đồng giới, rất hiếm thấy mấy người có thể làm được"

"Gần năm giờ chiều rồi, mọi người trở lại làm việc đi thôi, chuyện của sếp tốt nhất vẫn không nên đem ra bàn tán quá nhiều"

"Đường ca nói có lý, làm việc đi thôi, sắp tan sở rồi"

Tiêu Chiến không hề biết anh xuất hiện chỉ một buổi chiều lại dấy lên bao nhiêu bàn tán trong công ty nhà người yêu như vậy. Nhưng dù có biết anh cũng vẫn sẽ tới. Ở trường học có nhiều người quen, không tiện công khai, nhưng nơi này xem như là địa bàn của Vương Nhất Bác, công khai thì làm sao? Ai dám nói nửa câu không tốt? Ngại kiếm tiền rồi sao? Vậy thì không cần làm nữa. Duy Giai cũng không ngại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net