[7] Ỉ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng 10, Billkin thi SAT, đăng kí lấy đáp án sớm thì thấy điểm cũng cao, đủ để được tuyển thẳng. Billkin dành thêm một tuần để ôn lí thuyết, thuận lợi thi lấy bằng lái xe. Chắc vì cậu được tuyển thẳng, nên bố mẹ cũng khá mừng vui, quyết định đầu tư cho con trai một chiếc xe.

Cậu chọn Porsche. Đủ khoa trương, nhưng vẫn hợp với Billkin. Quan trọng là, Porsche là dòng xe nhanh nhất thế giới.

Billkin thi SAT xong, thì đến lượt PP thi. PP thi sau một tháng, và cậu bắt đầu hoảng loạn. PP học toán không giỏi lắm, nên không dám chắc mình sẽ đủ điểm tuyển thẳng. Nói chung là, PP cần người kèm toán SAT cho.

"Dạy thử tôi đi... Nhỡ được thì sao?" PP thử hỏi Billkin. Dù gì thì tìm đến người giỏi gần mình nhất là một lựa chọn đúng đắn. Được không thì chưa biết, nhưng cứ phải thử hỏi những thứ miễn phí đã.

"Còn có một tháng thôi đó, chắc gì tôi dạy kịp?" Billkin bày tỏ suy nghĩ. Việc kèm trong một tháng có hơi quá.

"Dạy được! Đi mà... P'Kin? Dạy em nhé?"

"Cậu vừa gọi tôi là cái QUÁI gì cơ?"

"P'Kin. Em PP gọi P'Kin!"

Cứ vậy, Billkin gục ngã trước PP. Cậu chó săn Billkin luôn buồn bã vì khoảng cách 6 tháng giữa mình và PP, nay lại được PP gọi anh xưng em. Cậu mừng còn chưa kịp ấy chứ!

Tuy vậy, sự thật chứng minh rằng, càng thân thì càng không thể dạy nhau học được. Ví dụ như ngày hôm nay, hai người ra Starbucks học. Billkin cũng chuẩn bị bài giảng xong xuôi, chỉn chu rồi, nhưng vừa đặt mông xuống ghế, thì PP liền kêu:

"Đói quá! Ăn đã rồi học nhé?"

Billkin cũng đồng ý, đợi PP ăn xong cũng chỉ mất 15 phút. Nhưng PP thường mất tập trung, nào là không để ý đến việc làm đề, nào là đá chân Billkin dưới gầm bàn khi cậu đang giảng bài, và vô vàn việc khác. Sau tầm nửa tháng, Billkin liền kết luận:

"Như thế này không ổn. Bọn mình không học được với nhau kiểu này đâu."

"Sao không ổn? Tôi thấy vào phết mà." PP thắc mắc.

"Thứ nhất, tôi không có đủ trình độ để dạy mà khiến cậu hiểu bài nhanh. Tôi không phải dân chuyên."

"Ò."

"Thứ hai, tôi quá dễ tính."

"Đâu. P'Kin cũng nghiêm khắc phết mà. Tôi mà không học thì cậu sẽ tiếp tục lải nhải, nghe đến phiền."

"PP. Thay vì học, chúng mình đang ngồi ăn shabu."

"..."

Hai tuần cuối, PP liền phải tìm gia sư kèm 1:1. Không biết hiệu quả như thế nào, nhưng chắc chắn là tốt hơn học với Billkin. PP biết mình cũng nên dừng lại, bởi gần hai tháng nay, cậu thực sự có chút cố tình ỉ lại vào Billkin.

Con người luôn có thói quen tìm những việc dễ nhất để làm. PP cũng vậy, và sau khi chia tay, cậu thật sự không muốn ở một mình. Ở một mình cậu sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ tự buồn bã, sẽ không làm được việc gì cả. Vì vậy, PP muốn tìm một sự xao nhãng, một điều gì đó có thể mang hết thực tại đau buồn giấu kín đi, để nó không hiện hình trong chốc lát.

Và sự xao nhãng đó, chính là Billkin.

Billkin hài hước, dễ trêu, hiện thân của Billkin chính là một ánh mặt trời sáng chói. Quan trọng nhất, Billkin lại chịu bầu bạn, ở bên người thất thường như PP, trong khi PP cũng không đối xử quá công bằng với cậu. Billkin chính là lá chắn hoàn hảo cho vết thương lòng của PP, và cậu thực sự cảm thấy có lỗi vì đã làm như vậy.

Mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra suôn sẻ nếu không có hành động ngày hôm ấy. Billkin đưa PP về nhà, nhưng PP ngủ quên trên xe Billkin, lại còn gác chân lên bảng điều khiển của Billkin. Nhưng Billkin cũng không tức giận, không mất kiên nhẫn, mà lấy cái áo khoác đồng phục đắp lên người PP, đồng thời đỗ xe dưới bóng râm đợi PP tỉnh giấc.

PP ngủ không sâu, nên biết hết những hành động nhỏ nhặt đấy. Đột nhiên cậu rất muốn khóc.

Cậu chẳng biết Billkin đối với cậu có tình cảm như thế nào, nhưng cậu biết Billkin thật lòng. Người đấy hay trêu trọc, đùa cợt người khác, nhưng đối với PP lại càng thêm dịu dàng. PP rõ ràng đang rất vui vẻ lợi dụng người này, nhưng cậu không muốn nữa.

P'Kin, cậu bảo tôi cái gì cũng tốt. Có mà cậu đang suy nghĩ quá tốt về người khác thì có.

Mấy ngày cuối, PP không học nữa, nhưng cũng không muốn ra khỏi nhà. Áp lực chồng chất khiến PP quá sức về cả thể xác lẫn tinh thần. Cậu chẳng thiết làm gì, hay liên lạc với ai. Tai cứ ù ù đi, như thể bao lời khen ngợi, cổ vũ bị ngăn cản ở bên ngoài vậy.

Giữ bản thân mạnh mẽ thật khó khăn, nhất là khi chính bạn đã vỡ ra thành từng mảnh.

PP không nghĩ mối quan hệ vừa rồi ảnh hưởng đến cậu nhiều như vậy. Nhưng nó đánh sập niềm tin của cậu, sự tự tin vào bản thân của cậu, và cả... chính cậu. Cậu đùa cợt và tiếp tục cuộc sống khi chính bản thân mình chẳng có cảm giác gì. Câu chuyện với Billkin như một hồi chuông cảnh tỉnh, nói với PP rằng, hãy dừng trốn tránh sự thật đi.

Đối mặt với nó đi.

Nhưng đối mặt kiểu gì chứ?

Chuông điện thoại của PP kêu lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cậu. PP nhìn thấy người gọi là Billkin, có chút không muốn nghe. Nhưng người này hiếm khi gọi điện, nếu không có việc gấp thì sẽ không gọi. PP bèn nhấc máy.

"Đây."

"Ăn tối chưa?"

"Mới có 6 giờ."

"Quá đúng. Bây giờ tôi đưa cậu đi là vừa. Xuống nhà đi, tôi đang đợi bên ngoài."

"Không có muốn đi ăn với cậu."

"Này nhá, ông đây chỉ nhận nhiệm vụ đi đón cậu thôi. Hôm nay lớp SAT liên hoan, nhờ tôi đi đón cậu. Cậu không đọc tin nhắn, tôi đành phải đến tận nơi thôi."

PP im lặng một lúc. Nghĩ đến Billkin đứng đợi bên ngoài, PP đành phải rời khỏi chiếc giường, và những nỗi buồn của chính mình. Ăn thì ăn.

PP vừa ra đến cửa, thì nhìn thấy chàng trai thân thuộc đứng dựa phía cửa xe. Người này vẫn có chút ngố tàu, nhưng dậy thì ngày càng khiến Billkin thêm phong độ. Cộng thêm việc đều đặn tập thể thao khiến cho Billkin thay đổi rất nhiều so với ngày đầu tiên PP gặp cậu. Người con trai này xuất sắc như vậy, xứng đáng có một người yêu tốt và biết chăm sóc cậu. À không, bỏ câu này đi, người con trai này xuất sắc như vậy, phải xứng đáng có được tất cả những gì tốt nhất.

"Đi nhá?"

"Ờ."

Cả lớp đi ăn lẩu rất vui. Ai cũng ồn ào nói chuyện, như thể những giờ học căng thẳng chưa bao giờ ngăn cản họ làm quen nhau. Mấy cậu bạn của Billkin cũng nói chuyện được vớI PP, và bạn của PP cũng nói chuyện được với Billkin. Không có sự ngượng ngùng nào, chỉ có thức ăn và những tiếng hò reo.

PP lắng nghe nhiều hơn, dù bình thường cậu nói cười rất nhiều. Billkin vẫn lố lăng như vậy, nào là thử nhúng lẩu bằng thìa, âu yếm đút há cảo cho bản thân mình... Mọi người vui vẻ hơn cũng đều nhờ Billkin. Cậu đối xử với ai cũng tốt đẹp như vậy.

Billkin đùa nhiều như vậy, nhưng tay vẫn liên tục gắp thức ăn cho PP. Người này không thích ăn đồ quá dầu mỡ, thế Billkin chỉ gắp cậu mấy cái há cảo tôm, hoặc rau nhúng nhanh qua nồi lẩu. Đều đặn, người kia ăn hết liền lấy thêm, chăm chút đến thái quá.

"Đấy, như thế này trông tươi tỉnh hẳn. Có nhiều người đỡ hơn bao nhiêu, nhỉ?" Billin thì thầm.

PP quay sang, hai ánh mắt chạm nhau. PP hơi sợ hãi, vì cảm thấy cậu nghĩ gì, người này cũng đoán ra được. Cậu thấy có lỗi vì lợi dụng tôi chứ gì? Tôi mang cả một đoàn đến cho cậu thoải mái vui chơi luôn.

"Ừ."

Xong xuôi, Billkin chở PP và vài đứa bạn về nhà. Cậu qua nhà PP đầu tiên, chào tạm biệt và chúc PP ngủ ngon, rồi mới phóng xe rời đi. Tất nhiên, khi người lạ đã ra về, cái xe mới trở nên thực sự rôm rả. Rôm rả nhưng nghiêm túc.

"Billkin, tao hỏi mày trả lời nghiêm túc nhá."

"Khiếp, gì vậy cha nội? Hỏi thì hỏi luôn đi?" Billkin nghe thấy phiền.

"Mày thích PP hả?"

Tay lái đều đặn của Billkin như chậm lại, như có chút mất kiểm soát. Sao tự nhiên lại hỏi những câu kiểu này?

"Ừ, bạn tao thì chẳng thích?"

"Thôi ông bớt đi ông. Đợt trước bọn tao rủ mày sang làm ván FIFA, mày bảo bận lắm, học rồi! Nửa tiếng sau thấy đăng story đi chơi với PP. Cũng chẳng bảo mày bỏ lơ gì tại tao cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng rõ là mày thiên vị PP!"

"..."

"Còn nữa!" New nói chen vào, muốn tiếp tục câu chuyện, "Vừa nãy ngồi ăn, mày chỉ chăm chăm gắp thức ăn cho nó! Nó thích ăn gì ghét ăn gì mày đều biết, bọn tao thì mày có biết không?"

"Tại chúng mày ăn tạp, cái gì cũng cạp được!" Billkin cãi lại.

"Thôi nói thế này cho vuông này. Nhà PP ở ngược đường về của tất cả những người còn lại ngồi trong cái xe này. Như người bình thường thì liền để cho PP bắt xe về hoặc đi nhờ người khác ý, bình thường đi xa mày toàn bắt xe cho bọn tao mà! Nhưng không! Không những nhận chở PP về, mày còn chở nó về đầu tiên! Vẫy tay chúc nó ngủ ngon, đợi nó vào đến nhà rồi mới rời đi! Mày thấy mày đã làm thế này với bất cứ thằng nào ngồi đây chưa?" Phawat tiếp lời.

"..."

"Đó, vậy nói đi các anh tư vấn cho: Billkin thích PP hả?"

Billkin không biết nói gì, chắc cậu cũng không có câu trả lời có - không rõ ràng. Tình cảm là thứ rất khó đoán, khó nhận biết, nên với kẻ gà mờ nghiệp dư trong tình trường như Billkin, thì cậu chịu.

"Tao không biết. Tao chỉ là nhìn thấy cậu ấy vui thì tao cũng vui, cậu ấy mạnh khoẻ thì tao càng phấn chấn. Tao không muốn PP khóc, PP bị đau. Chắc là thích nghe cậu ấy làm nũng đi, ở bên cậu ấy cũng rất vui nữa? Với cả, PP không thích tao đâu. Tao chắc kèo luôn."

Dọc đường về, đột nhiên cả nhóm không nói một câu nào nữa. Chỉ có những tiếng thở dài nhỏ. Trước khi xuống xe, New - người cuối cùng về - chỉ mở cửa xe, rồi định rời đi. Nhưng đã ra ngoài rồi, cậu lại quay lại, chỉ để nói cho Billkin một câu:

"Tao không nghĩ là mày thích PP, Kin ạ."

"Mày yêu nó cmnr."

-

Những chương đổi tên đã được edit lần 1.
Hình như hôm nay BKPP vẫn đang cãi nhau 😭

Edit: Thì cái câu "Giữ bản thân mạnh mẽ thật khó khăn, nhất là khi chính bạn đã vỡ ra thành từng mảnh." là tui lấy từ Twitter của PP vào ngày 30/9/2016 nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net