Side story: Nhật Duy, Triệu Minh, Thu Hoài (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(“Side story” được viết bằng ngôi thứ ba)

Trước đây, thậm chí là hồi nhỏ, Nhật Duy cũng không ít lần nghịch ngợm với Triệu Minh. Hình ảnh những lần hai thằng nhóc ác xô xát rồi dắt nhau về nhà với bộ dạng không mấy lành lặn vẫn hiện hữu đâu đó ở một góc "nhà ký ức" của cậu.

Minh lúc nào cũng cười hì hì, đánh mắt về phía Nhật Duy nói với chất giọng gợi đòn: "Mày chỉ được cái trâu bò thôi, chứ về kĩ thuật thì chỉ đáng để xách dép cho tao!"

Nhật Duy nghiến răng ken két: "Hôm nào tao với mày làm thêm trận nữa."

Thời ấu thơ của Nhật Duy trải qua toàn những trận đấm đá cước quyền liên miên, bố mẹ cậu lúc nào cũng đau đầu muốn tách cậu với thằng anh họ cậu ra riêng biệt. Vì cứ mỗi lần hai đứa gần nhau là chắc chắn một trong hai sẽ bầm mắt tím tai hoặc cả hai đều chảy máu mũi. Nhưng khổ nỗi là, Nhật Duy với Minh sống chung một nhà, ngày ngày chạm mặt nhau nên tất nhiên không tránh khỏi chuyện một đứa khiêu khích đứa còn lại.

Ừ thì, cái tư tưởng bạo lực hiếu chiến này đã ăn sâu vào xương tủy, thích ra vẻ ta đây mạnh mẽ rồi đọ sức xem ai mạnh hơn ai. Mãi đến khi hai vợ chồng bác Nhật Duy đề nghị chuyển nhà riêng thì tình trạng này mới thuyên giảm. Năm ấy cả hai vừa vào học kì đầu của lớp 3.

Ngày cuối trước khi chuyển nhà đi, Triệu Minh tiếc nuối vỗ vai em họ mình, nói với chất giọng buồn bã: "Tạm biệt người anh em, khi nào gặp lại chúng ta sẽ cho nhau cái hẹn!"

Nhật Duy cũng tiếc nuối không kém: "Ừ, hẹn một ngày đẹp trời nào đó chúng ta sẽ tái ngộ."

Thời gian sau này, Nhật Duy cũng không muốn gây gổ đầu trán sứt mẻ gì nữa. Vả lại tần số cậu và Triệu Minh được gặp nhau từ đó cũng ít dần, nghe đâu bác của cậu hạn chế cho thằng anh họ qua nhà cậu chơi, và nó cũng học khác trường với cậu nữa. Cũng vì thế mà trên người cậu lành lặn đến đáng kể, chứ không như trước đây không dưới một vết sẹo hoặc vết bầm.

Ngoài hổ báo cáo chồn thích đánh nhau ra, Nhật Duy còn có một nhân cách êm dịu hơn, ai nghe cũng thấy mà khó tin. Ừ thì đó là tính thân thiện, cởi mở... và ga lăng với gái.

Từ ngày không còn Minh ở gần, Nhật Duy cũng không buồn đánh nhau với ai nữa, vì cậu tự tin nghĩ những thằng khác không thể là đối thủ của cậu. Chính xác là, tụi kia không đủ trình để đấu với cậu!

Nhưng có một lần khiến cậu phải phá lệ...

Đó là một hôm đẹp trời, mây trắng bồng bềnh tản đều trên nền trời xanh thẳm. Lớp Nhật Duy vừa học xong tiết Thể dục, trong khi người khác tản bộ về lớp hoặc ở lại sân chơi đá cầu nhảy dây thì cậu lại mắc tè gấp. Thế là phải chạy về phía nhà vệ sinh nhanh nhất có thể. Chỗ này vắng vẻ, ít học sinh lảng vảng tới, đa phần tập trung hết dưới căn tin hoặc sân bóng, sân cầu. Cũng chính vì không gian yên tĩnh thế này mà Nhật Duy vô tình nghe được tiếng thở gấp gáp cùng tiếng gầm gừ đe dọa của ai đó chỉ cách một bức tường, rõ ràng không bị lẫn bởi tạp âm khác. Khi ấy cậu vừa xả nước trong toilet. Âm thanh ấy phát ra từ phía sau khu nhà vệ sinh, chính xác là sau bức tường buồng vệ sinh của cậu.

"Cho tớ xin lỗi, tớ chỉ đang làm đúng việc tớ phải làm thôi mà."

"Chỉ xin lỗi thôi là xong à? Thế thì hỏi xem mày có giải quyết được điểm hạnh kiểm của tao tháng này không? Có làm cho cuối tuần này ba mẹ tao không tới trường gặp cô nói chuyện không?"

"Tuấn à, cho Hoài xin lỗi... Nhưng cô dặn sao thì Hoài khai như vậy thôi."

Lúc Nhật Duy chạy vòng ra thì thấy bóng dáng của hai người, một nam một nữ. Thằng con trai đang dồn đứa con gái vô bức tường, dáng vẻ hầm hầm hướng thẳng vào cơ thể nhỏ nhắn đang sợ sệt trước mặt. Cậu nhìn mà cậu ngứa hết cả mắt.

Cuối cùng Nhật Duy không kiềm được mà cất giọng lạnh băng: "Này thằng kia, mày làm gì con gái nhà người ta đấy?"

Thằng con trai giật mình ngoảnh lại. Thấy cậu đứng sừng sững quan sát gần đó, nó nhíu mày với cậu: "Mày là ai?"

"Hà Nhật Duy, lớp 3E số thứ tự 6." Cậu thản nhiên đáp.

Đối phương ngẩn người một lúc, Nhật Duy mất kiên nhẫn hỏi giục: "Mày làm gì con người ta?"

Nó lại nhíu mày: "Mày quen nó à?"

"Không."

"Thế thì biến!"

Thằng kia vừa dõng dạc ra lệnh vừa giẫm chân xuống nền đất đã mọc đầy cỏ, kế đó là tiếng "hic" nhỏ của bạn gái đang bị nó chèn ép. Nhật Duy không muốn vòng vo nữa, tiến tới định kéo tay bạn ra thì đúng như dự đoán, thằng ất ơ gì đó tên Tuấn ngăn cậu lại, nó gằn giọng: "Chuyện éo liên quan tới mày thì cút giùm, không tao cho mày phù mỏ nhé!"

"Con trai ăn hiếp con gái, mày có thấy nhục?"

Sau câu nói ấy của Nhật Duy có lẽ đã kích động đối phương, nó vung tay định đấm cậu nhưng cậu dễ dàng né được. Sau đó Nhật Duy  liền tặng nó cú thụi vào bụng bất ngờ khiến nó lăn quay ra đất. Tưởng gì, thằng này chỉ được cái to xác thôi, còn lại chẳng khác gì công tử bột. So với thằng Nguyên thì thằng này chỉ là con kiến!

"Má nó... mày ngon rồi!"

Nó vẫn chưa chịu thua, bật phắt dậy định ra đòn với Nhật Duy nhưng cuối cùng cũng bị cậu tặng cho cú đấm vào thẳng mặt, máu mũi cũng từ đó mà chảy thành dòng. Đối phương trong phút chốc choáng váng đầu óc, sau đó không đánh nhau nữa mà ôm cổ chạy thục mạng đi. Nhật Duy nhếch mép, đúng là yếu, chỉ cần cho hai phát là nó té đái tháo chạy ngay.

Sau khi thằng ất ơ kia chạy mất, Nhật Duy quay lại nhìn con bé đang chụm tay che mặt ở vách tường, hình như vẫn còn sợ hãi.

"Cậu gì đó ơi?"

"..."

"Cậu có sao không?"

Đúng vậy, con bé này không ai khác chính là Thu Hoài của ngày trước, khi nó còn trong giai đoạn "ngây thơ nhất trong đời", theo cậu nghĩ là vậy. Nó lúc đó lùn hơn Nhật Duy một cái đầu, tướng người thì nhỏ bé, đuôi mắt rũ xuống nhìn phát là biết con gái nhà lành. Thành ra việc nó bị người ta ăn hiếp cũng không phải chuyện gì khó hiểu. Một lúc sau, con bé từ từ giở tay ra khỏi mặt, lấm lét nhìn Nhật Duy rồi đảo mắt ngó xung quanh.

Cậu lập tức hiểu ý mà trấn an: "Tớ đuổi thằng kia đi rồi, đừng sợ."

"..."

"Ơ, cậu ổn không đấy?"

Thấy Thu Hoài im lặng, Nhật Duy lại lên tiếng hỏi thăm. Sau đó cậu chìa tay ra, ra ý muốn giúp đỡ. Song chưa gì đã thấy tiếng nấc khẽ của đối phương.

"Này, khoan đã, đừng khóc!!!"

Nhật Duy sửng sốt. Đây là lần đầu cậu gặp trường hợp này đấy, cậu không biết phải làm sao cả. Cậu không biết dỗ con gái!

"Nín đi, tớ đuổi thằng bắt nạt đi rồi!!!"

Thu Hoài vẫn khóc, và nó khóc càng to hơn, rống lên inh ỏi như con bò ấy chứ. Cậu nghe mà cậu càng bối rối chẳng biết làm gì.

"Bạn gì đó ơi, đừng khóc nữa, tớ không..."

Chưa dứt câu, Nhật Duy đã bị thụi một cú đấm vào giữa mặt, máu mũi chảy ra tè le.

"..." Cậu đau đớn ôm mũi nhìn bạn nữ mình vừa giúp đỡ, không khỏi kinh ngạc, "Sao cậu lại..."

"Cậu chung một giuộc với bạn Tuấn kia phải không?"

Nhật Duy lại ngẩn tò te: "Cái gì...?"

"Cậu đánh nhau cũng ầm ầm đấy thôi, không chung phe thì là gì?"

Cậu nhóc nghe mà cạn lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net