Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cảnh Liêm đôi lúc hơi xấu tính, độc mồm độc miệng chứ thật sự không có ý xấu. Anh sống chung với Liêm lâu như vậy chắc hẳn còn rõ hơn em, anh ta đích xác là kiểu người khẩu thị tâm phi.”

Cảnh Minh tiếp tục rót rượu vào hai cái ly, lại gắp thêm thịt bò vừa chín vào trong bát của Tử Hạ. Đôi mắt ánh nâu nhìn cậu vô cùng chân thành, giống như đang tâm sự với một người bạn thân thiết.

“Có lẽ Cảnh Liêm chưa kể với anh, hồi bố mẹ em ly hôn, anh ấy là người đề nghị sống với bố trước, mặc dù biết rõ ở với người nghiện rượu chỉ biết làm khổ vợ con như ông ấy kinh khủng tới nhường nào. Nhưng quả thật nhờ thế mà em được ở cùng mẹ, cuộc sống cũng an nhàn hơn, lớn lên đáng yêu giống như mẹ em. Còn cái tính không để ai vào trong mắt và gia trưởng của Liêm tám chín phần cũng di truyền từ lão già kia mà ra.”

Nghe Cảnh Minh nhắc tới “người đó” cơ thể Tử Hạ khẽ run lên một chút.

Thực ra việc Cảnh Liêm khó gần, chẳng bao giờ quan tâm tới ánh mắt của bất cứ ai, Tử Hạ từ lâu đã biết rõ điều đó. Nhưng cậu cũng chính là người thấy được một mặt tốt đẹp tới cực điểm của Cảnh Liêm. Người trong tim Tử Hạ những năm tháng ngô nghê ấy là người trong đáy mắt chỉ lưu giữ hình ảnh của một mình cậu, quan tâm chăm sóc cho một mình cậu, coi cậu như điều đặc biệt nhất trong cuộc đời mà nâng niu hơn cả báu vật. Đã quen chìm đắm trong hương vị ngọt ngào thuần túy, giờ bảo Tử Hạ ăn đường trộn với thủy tinh, chẳng khác nào ép cậu cầm lọ hoa đã vỡ nát trên tay, để nó cứa đến tứa máu mà vẫn phải luôn miệng khen đẹp quá. 

Chẳng thà ngay từ đầu Tử Hạ là kiểu người “khổ quen rồi sướng không chịu được” thì mọi chuyện đã khác. Cậu khổ là thật, nhưng khi niềm vui sướng ập tới, Tử Hạ đã đón nhận nó không chút chần chừ. Chỉ có điều vé số bán ra rồi, khi cậu trúng thưởng thì người ta lại vội giật đi mất mà thôi.

Men rượu nhanh chóng khiến hai mắt Tử Hạ díu lại, thân thể dần dần đổ về phía trước, suýt chút nữa là có món thủ cấp nhúng lẩu thái. May mắn Cảnh Minh ngồi đối diện phát hiện ra, kịp thời dùng tay đỡ lấy đầu Tử Hạ. Vốn định trách cậu không cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn không nỡ khiến người đang ngủ gục trước mắt tỉnh khỏi mộng đẹp. 

Hắn choàng tay qua đùi Tử Hạ, bế bổng cậu lên, lúc này mới nhận ra Tử Hạ nhẹ hơn tưởng tượng của bản thân rất nhiều. Dáng người Tử Hạ hơi gầy nhưng khung xương khá lớn, lúc mặc quần áo rộng cũng không nhìn rõ tạng người, trực tiếp động vào mới thấy toàn xương là xương. Cảnh Minh chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với Tử Hạ bao giờ, nên không biết cậu vốn đã nhỏ bé như vậy hay mới sụt cân gần đây, nhưng vẫn thầm nghĩ phải bảo Cảnh Liêm tẩm bổ cho cậu nhiều hơn mới được.

Nhẹ nhàng đặt Tử Hạ lên chiếc giường vừa mới thay ga trắng sạch sẽ, Cảnh Minh vốn muốn quay lại dọn dẹp, nhưng nhìn gò má ửng đỏ vì uống say của cậu, lại không nhịn được muốn ngắm nhìn thêm một chút, trêu chọc thêm một chút.

Tối nay trên đường về nhà sau khi dùng bữa với đối tác, Cảnh Minh tình cờ nhìn thấy Tử Hạ đang đứng ngay mép thành cầu. Thực ra lúc ấy hắn vẫn chưa nhận ra người mà hắn luôn gọi là anh dâu, chỉ thấy cậu thanh niên kia cứ nhìn chằm chằm xuống dòng sông ngay phía dưới chân, dù bị gió lạnh thổi vào người cũng không động đậy, giống như một con ma nơ canh bị tê liệt tất cả tri giác, cảm tưởng nếu không có ánh đèn pha từ ô tô rọi tới, người ấy cứ như vậy bị bóng tối nuốt chửng mà chẳng một ai hay biết.

Giác quan thứ sáu khiến Cảnh Minh lái xe chậm lại, muốn nhìn cho rõ khuôn mặt của người ấy, đến khi nhận ra rồi, đột nhiên thấy trái tim mình đập mạnh liên hồi, chẳng kịp suy nghĩ đã vội rời khỏi xe, chỉ sợ bản thân chậm một bước thì Tử Hạ sẽ hóa thành hư vô, những gì hắn thấy sẽ chỉ còn là ảo ảnh.

Cảnh Minh rất thích Tử Hạ, sau đêm nay, hắn càng xác nhận tình cảm của mình đối với Tử Hạ còn nhiều hơn hắn nghĩ. Rất thích, thích đến mức không muốn buông tay.

Nhưng Cảnh Minh đến chậm mất rồi, anh trai hắn đã có được trái tim của Tử Hạ từ rất lâu về trước. Mười chín năm bên nhau là khoảng thời gian mà Cảnh Minh chẳng cách nào chen chân vào được, người có giáo dưỡng như hắn cũng không đành lòng làm trà xanh đập chậu cướp hoa. Nảy sinh tình cảm với người bạn đời của anh trai ruột thịt đã là điều cấm kỵ trong từ điển của Cảnh Minh, nhưng hắn chẳng có cách nào ngăn thứ tình cảm ngang trái này lớn dần lên ngày này qua tháng nọ. Dù lờ mờ nhận ra được dấu vết rạn nứt rất nhỏ trong mối quan hệ bền chặt của hai người họ, Cảnh Minh vẫn cố gắng vun vén chút vốn liếng nho nhỏ trong phần tính cách lạnh lùng đến khó hiểu của Cảnh Liêm, hi vọng Tử Hạ có thể cảm thông được phần nào, cũng hi vọng Cảnh Liêm không làm gì khiến cho người hắn để tâm phải chịu thương tổn, nếu không, Cảnh Minh thật sự sẽ không nhún nhường nổi nữa. 

Lúc Cảnh Minh đưa tay muốn vén chăn cho Tử Hạ, cậu bỗng nhiên ôm lấy bụng, người cũng co rúm lại, cánh môi đỏ không biết từ lúc nào đã tái đi, cắn chặt đến mức nhợt nhạt. 

“Tử Hạ, anh sao vậy?”

Thấy dáng vẻ đau đớn của Tử Hạ, Cảnh Minh lo lắng vội đỡ lấy tấm lưng gầy, ôm cậu ngồi dậy. Mí mắt của Tử Hạ hơi nhấc lên một chút, cơ thể chưa tỉnh hẳn yếu ớt dựa vào vai Cảnh Minh. Trái tim lần đầu biết yêu của Cảnh Minh cũng vì hành động vô thức này mà đập loạn nhịp, tiếc rằng mặt hắn còn chưa kịp đỏ lên thì một hỗn hợp dịch lỏng đã tuôn ra từ miệng Tử Hạ như cầu vồng sau mưa, toàn bộ đều dính lên áo sơ mi trắng của Cảnh Minh. Khuôn mặt đang cười cười ngơ ra, đến tận khi tiếng ngáy của Tử Hạ vang lên hắn mới thở dài buông cậu nằm xuống. 

“Anh dâu, anh thật biết trêu đùa người khác.”

Cảnh Minh ngoài miệng nói vậy, nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng đang say giấc của người trên giường thì không nỡ mắng, lẳng lặng ngậm miệng giúp Tử Hạ lau rửa trước rồi mới vào nhà tắm thay đồ. Lúc hắn dọn dẹp xong, trời cũng đã tờ mờ sáng. Cảnh Minh vén chăn nằm xuống bên cạnh Tử Hạ, loạt động tác nhẹ nhàng hết mức có thể. Đầu giờ chiều nay Cảnh Minh còn có cuộc họp cùng với các lãnh đạo cấp cao, thế nhưng đến giờ hắn vẫn không ngủ được, nói đúng hơn là không nỡ nhắm mắt, bởi chẳng biết đến khi nào mới lại có cơ hội ngắm nhìn gương mặt đáng yêu nhiều hơn đáng ghét này. Nhìn đôi môi đỏ khẽ run lên trên nền da trắng như tuyết, Cảnh Minh cuối cùng cũng tự phá vỡ phòng tuyến cuối cùng mà kéo gần khoảng cách, dịu dàng hôn xuống, thầm nghĩ hắn chỉ đòi lại Tử Hạ một đêm mất ngủ mà thôi. Hôn một lần rồi, lại không chịu được muốn chạm vào đôi môi kia thêm vài lần nữa. Hít vào mùi hương cỏ ngọt thơm dịu từ cơ thể Tử Hạ, Cảnh Minh giống như mất trí hôn cả vào chiếc cổ trắng ngần kia, để lại một chút vết tích.

Vòng đôi tay rắn chắc qua ôm lấy cơ thể Tử Hạ, Cảnh Minh dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Trong mơ, hắn thấy Tử Hạ năm mười lăm tuổi mặc đồng phục tinh khôi chạy giữa cánh đồng hoa tím biếc, giống như một bông hoa dại mang sắc trắng đang lay lắt trong làn gió xuân, nổi bật đến như vậy, nhưng lại chẳng thể chạm tới, cũng không nỡ ngắt đi trong nỗi tiếc hận khôn nguôi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net