Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Tử Hạ lạc đi một nhịp. Trong tích tắc cậu đã tưởng người đàn ông vừa mới gọi mình  là Cảnh Liêm, khuôn mặt và giọng nói giống với người kia tới bảy tám phần, nhưng nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt lúc nhận ra cậu, vui vẻ giống như một chú cún to lớn vẫy đuôi khi thấy chủ nhân ấy làm sao có thể là Cảnh Liêm.

“Thật sự là anh dâu sao? Anh làm gì ở đây giờ này vậy.”

Cảnh Minh sải chân vài bước đã tới được chỗ Tử Hạ, chênh lệch chiều cao khá lớn khiến hắn phải cúi xuống, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngẩn nhìn mình của người trước mặt thì bối rối nói thêm.

“Lúc nãy gấp quá nên gọi tên cúng cơm của anh, anh giận em hả?”

“Không có.” Tử Hạ mỉm cười. “Ngược lại cậu cứ luôn miệng gọi anh dâu còn khiến tôi ngại hơn.”

Ánh mắt Cảnh Minh dừng lại ở nụ cười có phần bất lực của Tử Hạ, lại lướt qua chiếc cổ trắng ngần lộ ra dưới áo ngắn tay mỏng manh. Dường như đã thành bản năng, hắn nhanh chóng cởi áo vest ra, choàng qua người cậu.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu đấy. Trên cầu lạnh thế này sao lại ăn mặc phong phanh như vậy. Còn đi một mình nữa chứ, lỡ trúng gió thì biết phải làm sao.”

“Chỉ là muốn đi dạo một chút thôi. Ở nhà mãi cũng bức bối.” 

Áo vest không đúng size khiến Tử Hạ lọt thỏm bên trong, thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé, giống như một con mèo nằm gọn trong chiếc chăn ấm áp, đáng yêu đến kỳ lạ, rất khơi gợi ham muốn bảo vệ và chiều chuộng của người khác.

“Lên xe đi, để em đưa anh về.”

Cảnh Minh choàng tay qua vai Tử Hạ, muốn dìu cậu lên xe, nhưng Tử Hạ vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn hắn, giọng nói của cậu rất nhỏ, hơi hơi nhũn ra.

“Hôm nay tôi không muốn về nhà.”

Lòng Cảnh Minh đột nhiên có gợn sóng lăn tăn, hắn cũng không hỏi gì thêm, chỉ đưa tay lên xoa xoa cánh mũi, ánh mắt không tự nhiên dời đi chỗ khác.

“Vậy về nhà em nhậu không? Trong tủ lạnh vẫn còn nhiều đồ nhắm.”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng âm điệu có phần giống như quả quyết, cậu cứ thử không đồng ý, tôi liền đem cậu trao trả lại cho phụ huynh.

Tử Hạ gật đầu, đêm nay dù có phải ngủ ngoài đường cậu cũng không muốn trở về căn nhà ấy. Cứ nhớ tới hành động của Cảnh Liêm gần đây là đầu lại đau nhức một trận, muốn tiền đình tới nơi rồi.

Vừa nãy ánh đèn chói quá nên Tử Hạ không nhìn rõ, lúc đến gần mới phát hiện ra Cảnh Minh hình như đã đổi xe mới, chiếc ô tô bóng loáng này nếu cậu nhớ không nhầm là Maybach, sản phẩm bán chạy nhất của Mercedes-Benz trên thị trường một thời gian dài. Cảnh Minh hình như cũng nhìn ra thắc mắc của Tử Hạ, Hắn hãnh diện khoe “Em mới được hội đồng quản trị của tập đoàn bổ nhiệm lên chức Giám đốc điều hành tháng trước. Đúng là có mắt nhìn người, tháng này doanh thu tăng lên gần mười lăm phần trăm đó.” Vừa nói, Cảnh Minh vừa liếc nhìn Tử Hạ, ánh mắt như muốn kêu gào. “Thấy em giỏi không, sao còn chưa khen em đi.”

Tử Hạ thấy hành động trẻ con của hắn thì bật cười. 

“Cảnh Minh nhà ta làm ngành khách sạn cứ như cá gặp nước ấy nhỉ. Đối nhân xử thế, chuyên môn và ngoại ngữ đều giỏi. Không bổ nhiệm cậu lên chức giám đốc thì đúng là uổng phí một tài năng trẻ.”

Rõ ràng là bản thân muốn được khen ngợi, nhưng khi Tử Hạ nói vậy, Cảnh Minh lại ngượng ngùng giả vờ nhìn đất nhìn trời. Rõ ràng là anh em sinh đôi, nhưng tính cách lại trái ngược nhau quá lớn, người hòa đồng pha trò làm đối phương vui vẻ, kẻ lạnh lùng trầm tính vô tình làm người khác tổn thương.

Lúc đi qua cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ, Cảnh Minh dừng xe lại, nói muốn mua thêm ít đồ uống và thịt bò, đêm nay nhất định phải nhậu một bữa ra trò mới được. Tử Hạ cũng để ý bên cạnh có hiệu thuốc mở xuyên đêm, mặc dù không muốn làm phiền người khác, nhưng từ chập tối dạ dày đã trào ngược mấy lần, sợ lát nữa không ăn nổi cái gì đã nôn khan như buổi chiều, cuối cùng đành giật nhẹ góc áo của Cảnh Minh.

“Hôm nay đi vội quá nên quên mang ví theo, cho tôi mượn mười ngàn được không?”

Cảnh Minh chuẩn bị xuống xe thì quay lại nhìn Tử Hạ, mái tóc đen của cậu dưới ánh đèn bóng mượt thêm vài phần, làm người ta thật muốn xoa lên. Hắn cười đáp.

“Mười triệu em còn cho anh được, mười ngàn có là gì. Nhưng mà trước đó phải trả lời em đã, anh muốn mua gì thế.”

“Lúc nãy mặc phong phanh nên tôi hơi ngạt mũi, định mua ít thuốc.” Quả thực gió lạnh tạt vào người mấy tiếng, giọng Tử Hạ cũng bắt đầu nghèn nghẹn vì khó thở.

Cảnh Minh rút trong ví ra tờ một trăm ngàn đưa cho cậu, đôi mắt sâu tràn ngập ý cười.

“Em chỉ có tờ này thôi.”

Động cơ của xe mới bóc tem rất trơn tru, chẳng mấy chốc hai người đã về tới nhà Cảnh Minh. Đang ở trong trạng thái độc toàn thân nên Cảnh Minh chọn một căn chung cư lầu cao, đứng từ ban công có thể nhìn ra toàn thành phố cùng với hồ lớn phía tây, cũng gần với công viên giải trí và trung tâm thương mại, vị trí vô cùng đắc địa, không thiếu bất cứ cơ sở vật chất nào cả. Căn phòng cũng giống như cá tính của hắn, dán giấy tường màu kem có hoa văn, trang trí thêm vài tấm áp phích và đèn led nhấp nháy, nhìn đơn giản nhưng cũng rất thú vị.

Tử Hạ giống như đã thành thói quen, nhanh chóng dỡ đồ trong túi ra, rửa sạch tất cả rau củ cùng với thịt sống vừa mới mua. Cảnh Minh nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu cũng lon ton ra phụ giúp mặc dù phụ là ít phá là nhiều, bị Tử Hạ đuổi về chỗ ngồi thì cười hì hì chữa cháy.

“Em được mẹ chiều quá thành ra hơi vụng về. Bình thường toàn ăn đồ mua sẵn từ siêu thị, không thì cũng ra nhà hàng. Khách sạn đãi ngộ hai bữa rồi nên giờ việc ăn uống không quan trọng lắm, cũng không có thứ gì đặc biệt muốn ăn đến mức phải lăn vào bếp.”

“Học nấu nướng một chút cũng ổn, sau này có những lúc ở một mình không ai chăm sóc thì vẫn có thể sống tốt.” Tử Hạ giống như đang cười nhạo chính mình. “Đồ ngoài tiệm nhiều khi không đảm bảo chất lượng, rau phun thuốc, thịt ôi thiu ngâm hóa chất rồi cho dầu mỡ vào nướng lên cũng ngon hết, nhưng hấp thụ xong chẳng mấy mà sinh bệnh.” 

Dứt lời, Tử Hạ tự cảm thấy bản thân hớ hênh, cậu là minh chứng sống cho việc ít đi ăn ngoài tiệm, mấy năm nay đều lúi húi xó bếp, thế mà vẫn cứ bệnh tật đầy người. Có lẽ một khi tử thần đã nhắm trúng thì có dùng trăm phương ngàn kế tránh né cũng vẫn sẽ bị tóm gọn.

Cảnh Minh vừa xếp bát vừa cười nói. “Giờ mà có người nguyện ý nấu cho thì ngày nào em cũng về nhà, không ai rủ được em đi ăn nhà hàng nữa đâu.”

“Cậu cũng đến tuổi kết hôn rồi, mau tìm bạn gái đi thôi.” Tử Hạ cười đáp.

“Em có nhiều người thích lắm đấy, cả đồng nghiệp và khách hàng đều yêu mến em.” Mặt Cảnh Minh vênh lên, bày ra bộ dáng tự luyến. “Nhưng mà em không có thích họ, mà người em thích thì hình như chẳng để ý đến em.”

Nước trong nồi chẳng mấy đã sôi sùng sục, Tử Hạ đổ đồ ăn vào, mấy viên thả lẩu nhanh chóng nổi lên, không hiểu sao lại làm Tử Hạ liên tưởng tới người sắp chết đuối cố ngoi lên kêu cứu.

“Vẫn nên yêu bản thân mình hơn, hoặc yêu người thương mình hơn bản thân họ, như vậy sẽ bớt khổ đau.”

“Người yêu rồi nói gì cũng đúng.” Tay Cảnh Minh nhanh thoăn thoắt vớt mấy viên thả lẩu đã chín vào bát Tử Hạ, rót cho cậu một chén rượu rồi đổ thêm rau cải vào nồi, đột nhiên nói:

“Tử Hạ, anh có hạnh phúc không?”

Hình như đã lâu lắm rồi mới có người hỏi Tử Hạ cảm thấy như thế nào, cậu hơi ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không rồi lại cụp mắt xuống, chỉ mỉm cười lật rau trong nồi.

Bầu không khí bỗng chốc hơi trùng xuống, Cảnh Minh tự rót cho mình một ly rồi giơ lên, hướng về phía Tử Hạ muốn cụng với cậu.

“Cảnh Liêm mà không làm anh vui thì nói với em. Hoặc bất kỳ đứa khốn kiếp nào dám làm anh dâu của em đau khổ thì anh nhớ mách, em sẽ thay trời hành đạo, cho chúng nó một trận.”

Động tác của Tử Hạ khựng lại, câu nói này sao lọt qua tai lại quen thuộc đến như vậy. Có lẽ là anh em sinh đôi nên hai người họ vẫn có chút gì đó rất giống nhau nhỉ. Đôi mắt to tròn của Tử Hạ ngước lên, nhìn sâu vào khuôn mặt của người đối diện, hình ảnh Cảnh Liêm xếp lên chồng chéo nhưng chẳng trùng khớp dù chỉ một li. Bởi vì người nói câu này với cậu là Cảnh Liêm của mười chín năm về trước, mà hiện tại, người ấy đã chẳng còn muốn vì cậu mà thay trời hành đạo giống như ngày nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net