Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

File bí mật này có tổng cộng 85 tấm ảnh. Có rất nhiều cô gái bị Bành Phi chụp ảnh khỏa thân trong tình trạng rõ ràng là thiếu tỉnh táo, bởi vì tất cả họ đều có vẻ vô hồn, hoặc nằm ngây đơ trong những tư thế hết sức kỳ quặc. Lộ mặt, lộ ngực, lộ mọi vùng nhạy cảm.

Số ảnh chụp này một khi lộ ra ngoài thì danh tiếng của các cô gái sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Và chẳng hề ngạc nhiên khi trong đấy có cả ảnh của Dương Vũ Đằng – cậu trông trẻ hơn bây giờ rất nhiều, tầm mười lăm mười sáu là cùng.

"Điểm yếu mà Cao Hàn Chương đã nói với San San." Trương Chí ngộ ra với sự bẽ bàng và lợm người khủng khiếp. "Bành Phi dùng ảnh nóng để uy hiếp người khác, bắt họ phải làm theo ý mình? Cậu ta chụp ảnh của Dương Vũ Đằng, đó là lý do Dương Vũ Đằng giết cậu ta sao?"

Mọi thứ dường như đã mở ra trước mắt. Đều trở nên hợp lý và dễ dàng đến không ngờ. Nhưng lạ thay khi Diệp Hạo Đình lại không tin vậy. Lời khai của Lý San San tới quá đúng lúc. Dương Vũ Đằng giết Bành Phi, hoặc giả là Ân Bình vẫn có thể giải thích được, nhưng còn Cao Hàn Chương thỉ sao? Động cơ để Dương Vũ Đằng giết hại anh ta là gì? Chẳng lẽ vì Cao Hàn Chương cũng biết được bí mật này từ Bành Phi?

Một điểm quan trọng hơn tất cả, Diệp Hạo Đình nghe tiếng nói của lý trí vang lên, đi cùng với giọng nói của chính anh ta, thoát khỏi lồng ngực. "Nếu Dương Vũ Đằng giết Bành Phi vì những bức ảnh, thì tại sao cậu ta không xóa chúng đi, mà vẫn để lại đó?"

Mắt Trương Chí mở to. "Đúng. Thường thì tâm lý con người sẽ muốn che giấu tội ác hoặc cái xấu của bản thân."

"Có ba giả thuyết cho trường hợp này." Diệp Hạo Đình giơ ngón trỏ lên. "Một: Dương Vũ Đằng đã giết Bành Phi vì nóng giận tức thời, không có kế hoạch từ trước. Cũng có khả năng cậu ta thậm chí không hề biết tới sự tồn tại của những tấm ảnh này nên không xóa chúng; hoặc là sau khi giết Bành Phi đã rơi vào hoảng loạn tột độ, cậu ta chỉ biết bỏ chạy." Rồi anh ta giơ ngón giữa lên, hai ngón tay xương xương tạo thành chữ V. "Hai: Dương Vũ Đằng giết Bành Phi có chủ đích, và mạo hiểm để lại những bức ảnh này để đánh lừa chúng ta. Nhưng giả thuyết này lại mâu thuẫn với việc sát hại Cao Hàn Chương. Cậu ta cố tình thả cho những bức ảnh này như một bằng chứng bất lợi cho mình, sau đó lần nữa ra tay với Cao Hàn Chương – một người có lẽ chỉ biết một chút bí mật này – để bịt đầu mối? Giết tận hai người, rồi giết Ân Bình, để lại quá nhiều rủi ro. Trong khi rõ ràng cậu ta không có bất cứ một chứng cứ ngoại phạm thật sự nào cả. Cậu ta muốn chết hay sao? Đã muốn chết như vậy sao lại làm giả hiện trường khi giết Cao Hàn Chương?"

"Theo anh phân tích, Dương Vũ Đằng làm vậy không phải vừa ngu ngốc lại vừa thông minh sao?" Mặt cảnh sát Trương dúm lại như bánh bao úng.

"Giả thuyết thứ ba." Diệp Hạo Đình lại giơ thêm một ngón tay. "Dương Vũ Đằng không phải người giết Bành Phi, mà là một kẻ khác. Kẻ này chắc chắn biết việc Dương Vũ Đằng bị chụp ảnh nóng, đã dùng nó hòng đánh lạc hướng điều tra, dẫn dắt mọi sự nghi ngờ về phía Dương Vũ Đằng."

"Hung thủ giết Bành Phi, giết Cao Hàn Chương, giết cả Ân Bình." Trương Chí lẩm bẩm. "Ba người này chắc chắn phải có mối liên hệ với nhau."

"Còn một điểm quan trọng tôi vẫn luôn nghĩ tới." Diệp Hạo Đình nghiêng người về phía trước, các ngón tay chụm lại tạo thành hình tam giác, chiếc cằm sắc bén tựa lên, ánh mắt anh ta như xuyên thủng cả bức tường đối diện. "Một cô gái như Ân Bình sẽ cam chịu làm kẻ thứ ba sao?"

"Ý anh là?"

"Ân Bình rất xem trọng bản thân, cũng rất kiêu ngạo. Cô ấy nuôi giấc mộng trở thành một ca sĩ, trong trường và trên mạng cũng luôn có rất nhiều người theo đuổi và săn đón cô ấy." Những kết luận này Diệp Hạo Đình đã đúc kết được qua quá trình thẩm vấn, nghiên cứu lý lịch, lối sống của nạn nhân, và phương pháp suy nghĩ logic. "Một cô gái nổi tiếng như vậy sao lại chấp nhận yêu đương trong bóng tối với một kẻ như Bành Phi? Có thể thấy cậu ta là một người không có đặc điểm gì nổi trội, không phải về giá thế, học thức cũng không, tính cách nóng nảy và ngang ngược, lối suy nghĩ gia trưởng, còn thường xuyên mắc nợ và đang trong một mối quan hệ đồng tính. Có thể giả định rằng họ cực kỳ hợp nhau về mặt tình dục, vì tôi không nghĩ giữa hai người này sẽ có được sự hòa hợp về tâm hồn, từ đó Ân Bình bị kích thích và trở nên mê đắm Bành Phi; nhưng cảm giác kích thích và mê đắm đó sẽ kéo dài tận hai năm sao? Ân Bình có rất nhiều sự lựa chọn, chưa kể cô ấy luôn căm ghét và ganh đua ngầm với Dương Vũ Đằng, cô ấy chắc chắn sẽ muốn vượt trội hơn, chứ không phải thấp kém hơn cậu ta."

Có một số người vì trả thù một người khác, đã chọn cách quyến rũ đối tượng của đối phương. Tuy nhiên ngay sau đó, họ sẽ chọn cách công khai, chứ không phải giấu giếm. Vì cảm giác bị phản bội là điều mà người trả thù mong muốn.

Nhưng trong suốt hai năm, Ân Bình im lặng và hoàn toàn phục tùng Bành Phi. Mọi sự chỉ chấm dứt khi chính Dương Vũ Đằng vô tình phát hiện.

Dựa theo mạch suy luận này, Trương Chí cũng dần ngộ ra những điều mà ngay từ đầu gã không mấy để tâm. Điều tra viên chính là như thế, chỉ với cái nhìn sắc bén và nhạy cảm với từng tiểu tiết, mới đạt được chân tướng. "Chẳng lẽ Ân Bình cũng bị Bành Phi uy hiếp?"

Diệp Hạo Đình quay sang Trương Chí, đôi mắt ưng tối đi, anh ta gật đầu. "Những tấm ảnh này có giá trị rất lớn đối với Bành Phi. Cậu ta không chỉ dùng nó làm phương tiện, mà có thể là bằng chứng cho thấy chiến thắng của cậu ta. Cậu ta không chỉ lưu ảnh trong di động cá nhân, chắc chắn sẽ có thêm những bản sao khác nhằm đảm bảo và sưu tập."

"Có thể là máy tính, là USB, đĩa ghi dữ liệu, ổ lưu trữ đám mây." Trương Chí liệt kê, chiếc di động vật chứng trong tay gã tưởng chừng đang nóng lên. Gã lập tức bật dậy khỏi ghế, hai mắt sáng lên. "Tôi sẽ liên lạc với thân nhân của Bành Phi ngay lập tức, hỏi xem họ có giữ máy tính hay những thứ như thế không. Nếu lưu trên mạng, có thể nhờ chuyên viên của tổ điều tra an ninh mạng kiểm tra thử xem."

"Khoan đã." Trước khi Trương Chí rời khỏi văn phòng, Diệp Hạo Đình vội lên tiếng ngăn cản. "Trong số những vật dụng cá nhân của Ân Bình, tôi nhớ có di động."

"Nó bị ngấm nước nên đã hư hỏng hoàn toàn." Trương Chí hiểu ngay. "Nhưng có thể khôi phục dữ liệu trong ổ cứng."

"Của Cao Hàn Chương thì sao?"

"Di động vẫn luôn ở trong balo của nạn nhân. Không hư hỏng gì."

"Chúng ta sẽ kiểm tra di động của cả hai người này." Diệp Hạo Đình nói thêm, mặt mày dịu xuống. "Và tôi muốn cậu tới phòng pháp y để kiểm tra giúp tôi một vật chứng quan trọng. Hãy tận dụng, không lãng phí thời gian."

Mọi quyết định của đội trưởng Diệp luôn có lý do, Trương Chí không lãng phí thời gian thêm nữa mà chỉ gấp rút làm theo lệnh.

Khoảng một ngày sau trung tâm giám định gửi báo cáo mới.

Khi Trương Chí tới tìm vị đội trưởng, Diệp Hạo Đình đang đứng trước bảng trắng, bên trên là sơ đồ hóa nội dung vụ án. Ảnh chụp bốn nạn nhân – bao gồm Bành Phi, Đỗ Vĩ, Cao Hàn Chương, Ân Bình – được ghim lên bằng đinh đầu tròn màu đỏ, những sợi chỉ mảnh nối từ các hiện trường tới mọi đầu mối quan trọng. Ngón tay anh ta lướt dọc theo các ghi chú được tỉ mỉ viết nên bằng bút lông đen. Gương mặt điển trai đanh thép, chiếc cằm nhẵn nhụi bén tới mức tưởng chừng có thể rọc được cả giấy. Đôi mắt xám đen đang lay chuyển rất nhanh – trông chúng không hề nhẹ nhõm mà tràn ngập lo âu, cảm xúc hiếm khi hiện diện ở vị đội trưởng.

Trương Chí buộc phải gõ lên cửa ba lần thì Diệp Hạo Đình mới nhìn sang.

"Đã có báo cáo xét nghiệm của Cao Hàn Chương."

Vì Trương Chí tích cực đốc thúc, trung tâm giám định rốt cuộc cũng có kết quả cuối cùng. Gã bước tới và đưa tập kết quả cho Diệp Hạo Đình.

Đội trưởng đã từng nói việc xác minh thời điểm Cao Hàn Chương tử vong trước hay sau khi Ân Bình chết là hết sức quan trọng. Nhưng họ cũng buộc phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt thất bại. Thứ nhất là thời gian phát hiện tử thi xảy ra khá muộn, càng muộn thì việc xác định thời gian tử vong chính xác càng khó khăn. Thứ hai là môi trường xung quanh. Trong một số trường hợp thực tế thì khi phát hiện thi thể trong phòng kín, chỉ tầm hai đến ba ngày đã có hiện tượng phình đen và chảy nước. Còn trong rừng thì có khi chưa đến ba ngày đã bị giòi ăn hoặc bị thú hoang hủy hoại. Cao Hàn Chương cùng với Ân Bình chính là như vậy. Khác biệt về điều kiện tự nhiên khiến sự phân hủy cũng xảy ra chênh lệch. Thứ ba họ chỉ là sở cảnh sát thuộc tỉnh, trong khi những công việc điều tra lại quá phức tạp. Vụ án này tuy là vụ án lớn vì tính đến nay đã có tận bốn nạn nhân, nhưng không thể điều động quá nhiều nhân lực, thiết bị phục vụ cho công tác điều tra hay năng lực của bác sĩ pháp y cũng còn nhiều hạn chế.

Diệp Hạo Đình chỉ lật nhanh đến tờ kết quả.

"Bành Phi chết vào ngày 12, Ân Bình và Cao Hàn Chương có cùng kết luận là chết vào khoảng ngày 13 hoặc 14. Cao Hàn Chương có thể tử vong sau Ân Bình một ngày."

"Vết đâm và phỏng đoán ngoại hình của hung thủ?"

"Vì ở hiện trường không để lại bất cứ một dấu chân nào, hung thủ đã tỉ mỉ xóa sạch cũng như trước khi chúng ta phát hiện ra thi thể của Cao Hàn Chương thì ở đấy đã có hai trận mưa nhỏ, tổ pháp y không thể xác định chiều cao và cân nặng của hắn. Họ chỉ có thể dựa vào hướng tấn công và cách đâm, cho ra kết luận là hung thủ thấp hơn nạn nhân, dùng lực không nhiều, không có kinh nghiệm, có thể là phụ nữ cũng có thể là đàn ông." Trương Chí nói. "Dựa theo báo cáo khám nghiệm thì Ân Bình chắc chắn không phải người giết Cao Hàn Chương. Nhưng hung khí ở hiện trường cho thấy đó là của Ân Bình. Cô ấy thường xuyên đeo găng nên không lưu lại dấu vân tay trên cán dao, chỉ có một ít sợi vải tổng hợp dính cùng với vết máu khô. Chúng tôi xác minh nguồn gốc hung khí dựa vào lời khai của thân nhân. Con dao đó là quà tặng của người yêu cũ Ân Bình."

"Vết máu trên dao thật sự là do lúc gây án?"

"Chính xác là do gây án." Nhiều tội phạm vẫn tin rằng việc bôi máu lên hung khí hoặc các đồ vật có thể đánh lừa công tác điều tra, thực tế phòng pháp y có thể giám định vết máu đó xuất hiện vì nguyên nhân gì cũng như nó là ngụy tạo hay là thật dựa vào mô đàn hồi của tạng hoặc của da nạn nhân. Trương Chí xác nhận. "Hung thủ đã dùng con dao đó để giết Cao Hàn Chương. Chúng tôi cũng vừa tìm được chiếc găng còn lại của Ân Bình. Sau khi kiểm tra DNA, thì có thể chắc chắn vết máu trên găng tay là của Cao Hàn Chương. Và cả Bành Phi."

"Cả Bành Phi sao?"

"Đúng vậy. Dấu máu rất nhỏ, không phải giọt bắn mà bị dây phải."

"Chiếc găng tìm thấy ở đâu?"

"Hạ nguồn con thác. Nhờ mắc vào sỏi đá hai bên bờ nên mới tìm được."

Diệp Hạo Đình thả tập hồ sơ xuống. Vẫn đứng, hai tay chống lên bàn làm việc, anh ta ngả người về phía trước, đầu cúi xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Ở bên cạnh, Trương Chí khẽ hỏi với mối rầu rĩ và cả áp lực. "Sếp ơi, Ân Bình rõ ràng không thể giết Cao Hàn Chương. Hung thủ chỉ có thể là những ai không có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm Cao Hàn Chương bị sát hại. Vào ngày 13 và ngày 14, San San và Bối Bối đang ở khu trại, có thể làm chứng cho nhau. Hai người này có thể loại trừ. La Ngọc Tú thì bị lạc, rơi xuống hố. Vậy chỉ còn Lâm Tử Hoành và Dương Vũ Đằng. Một trong hai người họ là hung thủ." Gã nói tới đây thì chà sát mạnh vào gáy. "Nhưng có một điều tôi nghĩ hoài không hiểu được: là nếu hung thủ giết cả Ân Bình lẫn Cao Hàn Chương thì rõ ràng hắn phải biết cảnh sát chúng ta sẽ khám nghiệm tử thi và phát hiện ra Cao Hàn Chương chết sau Ân Bình. Việc hung thủ cố gắng đổ tội cô ấy gần như là thừa thãi."

Bởi kẻ chết rồi sao có thể sống lại và tiếp tục tàn sát?

Diệp Hạo Đình mở mắt ra.

"Nhưng muốn lấy được găng tay và con dao của Ân Bình không phải việc đơn giản. Dao có thể ăn cắp trong lúc cô ấy sơ suất; găng tay thì không." Bởi vì Ân Bình có chứng OCD rất nặng, không bao giờ tháo găng. Hung thủ cũng là dựa vào điểm này mà đeo găng của cô ấy để giết Cao Hàn Chương, bởi một con dao là không đủ thuyết phục. "Tôi tin rằng hung thủ đã có được hai thứ này ngay thời điểm đẩy Ân Bình ngã xuống thác."

"Liệu rằng có tới hai hung thủ?" Trương Chí khoanh tay trước ngực, mặt mày trầm ngâm. "Hung thủ thứ nhất giết Bành Phi rồi tới Ân Bình, hung thủ thứ hai trùng hợp giết Cao Hàn Chương. Cả hai tên này đều không biết gì nhau, dẫn tới sự cố chênh lệch khoảng thời gian tử vong?" Gã hỏi. "Dương Vũ Đằng giết Bành Phi và Ân Bình, Lâm Tử Hoành lại giết Cao Hàn Chương. Có khả năng này lắm chứ?"

"Động cơ để Dương Vũ Đằng giết Bành Phi và Ân Bình có thể lý giải." Diệp Hạo Đình nhăn mày. "Còn Lâm Tử Hoành thì sao? Giết Cao Hàn Chương có lợi gì cho cậu ta?"

Đúng vậy, Trương Chí chống cằm nghĩ, Lâm Tử Hoành chẳng có bất cứ một mối liên hệ nào với những người trong nhóm thám hiểm, ngoại trừ Bối Bối. Anh có chứng cớ ngoại phạm khi Ân Bình và Bành Phi chết, chỉ là không chứng minh được việc Cao Hàn Chương quyết định rời đi một mình vì sợ Dương Vũ Đằng vướng chân. Anh cũng có vẻ là người tốt, không chỉ cứu Dương Vũ Đằng, Bối Bối, còn giúp cả La Ngọc Tú. Anh ta còn đang thực tập ở một bệnh viện danh tiếng, là bác sĩ tương lai. Nhân phẩm lẫn xuất thân đều quá xuất sắc. Lâm Tử Hoành sẽ luôn là người cuối cùng cảnh sát buộc phải đưa vào diện nghi phạm nếu họ không còn bất cứ một lựa chọn hay manh mối nào khả dĩ hơn.

Chẳng lẽ Lâm Tử Hoành giết Cao Hàn Chương vì Dương Vũ Đằng – một người anh chỉ mới vừa biết vài ngày?

"Chưa kể hung thủ thứ hai có được găng tay và con dao ấy bằng cách nào?" Diệp Hạo Đình vẫn không ngẩng đầu lên. Tư thế anh ta giữ nguyên, toàn bộ sức nặng chịu trên đôi vai cùng cánh tay rắn chắc, như thể lồng một bộ khung sắt bất khả xâm phạm.

"Có thể là lừa gạt đơn giản?" Trương Chí xoa cằm. "Lừa cho Ân Bình cởi đôi găng trắng ra, hung thủ ăn cắp một chiếc. Sau đó giết Cao Hàn Chương, dàn cảnh đổ tội cho cô ấy."

"Cho là Ân Bình bị lừa và tháo găng ra, cậu đừng quên cô ấy có một cặp găng cũ. Cặp màu hồng." Diệp Hạo Đình nhắc lại. "Sau khi nhận quà từ Lâm Tử Hoành, vì quá thích nên cô ấy đã thay ngay vào. Nếu găng tay trắng bị mất, cô ấy sẽ đeo lại cặp găng trước đó. Như lời cậu vừa nói, hung thủ thứ nhất giết Ân Bình hoàn toàn không có ý định giết Cao Hàn Chương, hành động độc lập với hung thủ thứ hai mới dẫn đến tình huống chênh lệch thời điểm tử vong, dĩ nhiên sẽ không tháo găng hay thay găng cho cô ấy. Vậy khi chết, Ân Bình vẫn sẽ đeo cặp màu hồng. Nhưng lúc chúng ta phát hiện ra thi thể, cô ấy đeo một bên màu trắng."

Điều này chứng minh hung thủ giết Ân Bình và Cao Hàn Chương phải là một. Hắn giết Ân Bình, lấy một chiếc găng bên tay phải và dao của cô; dùng chúng để làm hung khí giết Cao Hàn Chương. Điểm khó lý giải duy nhất là vì sao đã biết rõ thời điểm Cao Hàn Chương tử vong không làm giả được, hung thủ vẫn làm những việc như Trương Chí đã nhận xét: là quá thừa thãi như vậy? Rốt cuộc hung thủ muốn đánh lạc hướng cảnh sát, hay hắn thật sự thiếu kinh nghiệm và kiến thức để thiết lập một cái bẫy tinh vi hơn?

Bất giác Diệp Hạo Đình nghĩ tới cách hung thủ chôn xác Cao Hàn Chương quá nông, một vài cơn mưa đã khiến cái xác lộ ra, bị thú hoang và giòi bọ dày xéo – theo phân tích thông thường chắc chắn sẽ quy hung thủ vào diện tội phạm nghiệp dư hoặc là nữ.

Là nữ. Diệp Hạo Đình mở mắt ra. Anh ta đột ngột hỏi. "Còn việc tôi nhờ anh báo với phòng pháp y thì sao?"

"Hai sợi dây thừng mà Đỗ Vĩ dùng để leo xuống vách núi đó thật sự có vết cẳt từ trước."

Ngay lúc đầu, qua lời khai của La Ngọc Tú và công tác điều tra của đồn cảnh sát khu vực, trường hợp của Đỗ Vĩ được xét vào diện tai nạn. Mọi sự tập trung của tổ chuyên án đều dồn vào Bành Phi, Cao Hàn Chương, và Ân Bình. Nhưng Diệp Hạo Đình vẫn luôn cảm thấy cái chết của Đỗ Vĩ quá trùng hợp.

"Vết cắt cực kỳ tinh vi. Chỉ vừa đủ để khi chịu một độ căng và sức nặng phù hợp thì mới đứt." Trương Chí nói. "Đó là nguyên nhân vì sao mà cảnh sát khu vực lúc ấy đã nhầm lẫn đây là tai nạn. Họ tin rằng dây thừng vì không chịu nổi trọng tải của Đỗ Vĩ, lại bị đá ở bên sườn núi cứa trúng, dẫn tới tình huống dây bị đứt và nạn nhân ngã chết."

Kết luận này rất vô lý. Đỗ Vĩ đã là hướng dẫn viên với hơn bốn năm kinh nghiệm, dù không có bằng cấp chính quy. Anh ta hiểu rõ khu rừng như lòng bàn tay vì anh ta xuất thân từ trong bản. Anh ta có thể chủ quan, nhưng dây bảo hộ anh ta tự chuẩn bị phải đủ chắc chắn. Ít nhất trước khi lên đường anh ta đã từng kiểm tra. Dây chão cũng là loại bền chắc, không dễ đứt như những loại dây khác đến thế. Quả nhiên, linh cảm và phán đoán của Diệp Hạo Đình là chính xác.

Đây đích thị là một vụ án mạng liên hoàn.

"Hung thủ giết Đỗ Vĩ để chắc rằng tất cả bọn họ đều không thể thoát. Vì anh ta là người duy nhất có khả năng và biết đường để thoát khỏi khu rừng đó." Diệp Hạo Đình từ từ thẳng người dậy. Vóc dáng cao lớn ngược sáng, cái bóng của anh ta đổ trên bức tường trắng tạo thành vết mực xám. Điều quan trọng là hung thủ đã ra tay lúc nào? Tại sao lại chọn dây thừng? Tại sao lại chọn cách giết ngẫu nhiên và dễ thất bại như vậy? Anh ta đưa tay lên ấn thái dương, sau đó chuyển chủ đề. "Đã tìm được máy tính của Bành Phi chưa?"

"Đã tìm được. Hiện đang ở bên tổ điều tra an ninh." Trương Chí báo. "Họ bẻ khóa xong rồi. Đang chờ anh."

"Đi." Diệp Hạo Đình nhấc chiếc áo khoác jeans vẫn luôn vắt trên lưng ghế và mặc vào. Đôi mắt ưng rực sáng. "Chúng ta phải xem thử có ảnh chụp gì liên quan tới Ân Bình không."

Chuyên viên tiếp nhận chỉ thị của Diệp Hạo Đình là em họ của Trương Chí. Cậu chàng có thể nói là có năng lực nhất phòng ban, từng lập chiến công khi truy bắt thành công một nhóm hacker chuyên ăn cắp thông tin cá nhân của người dùng qua di động.

"Máy tính của Bành Phi không sử dụng phần mềm bảo mật nào cả, nên em chỉ cần bẻ khóa đơn giản là xong." Trương Duy Tân gõ lách tách trên bàn phím mấy giây rồi mở file lên. "Hầu hết các tệp tin bình thường. Chỉ có duy nhất một file ẩn trong ổ E là đáng nói." Cậu đứng dậy và nhường ghế cho Diệp Hạo Đình. "Chắc đây là thứ mà sếp đang tìm."

Diệp Hạo Đình không ngồi xuống, chỉ đưa USB chứa dữ liệu được phục hồi trong di động của Ân Bình và di động của Cao Hàn Chương cho Trương Chí xem qua; anh chống tay lên bàn, nhíu mày một cách tập trung khi bắt đầu kiểm tra các file ảnh và video Trương Duy Tân vừa nói. Phần lớn giống với những gì họ đã từng thấy trước đây – Dương Vũ Đằng và các cô gái bị cưỡng ép chụp ảnh khỏa thân – mãi cho tới khi anh lướt xuống và tìm thấy file con tên "Ân Bình".

Đôi mắt hí của Trương Chí cũng chú ý tới. Gã lẩm bẩm đầy căng thẳng. "Đúng thật là cả Ân Bình cũng không thoát."

Bên trong file con có 12 tấm ảnh đủ mọi góc độ và thấy rõ mặt. Ân Bình cũng trong tình trạng thiếu tỉnh táo, bởi vì mắt cô gái nhắm nghiền, một tay ở trên gối một tay rơi bên giường, tóc tai xõa tung. Cô hoàn toàn trần truồng, nhơ nhớp; gò má, tai, cổ đều có dấu hiệu ửng đỏ do rượu, nhưng cũng có thể là do vừa hoạt động tình dục.

Diệp Hạo Đình tìm thấy một đoạn phim dài hai phút, lập tức đeo tai nghe vào.

Bối cảnh trong video khá hạn chế vì góc quay gần, chỉ thấy Ân Bình nằm trên chiếc giường đôi trải drap màu trắng. Không có cửa sổ và nguồn sáng duy nhất hẳn là từ những bóng đèn vàng trên tường. Dựa vào cách bài trí vừa đơn giản vừa trung lập, Diệp Hạo Đình đoán đây là phòng khách sạn. Sự tương đồng với các đoạn phim trước đó đã cho thấy Bành Phi có thói quen đưa các cô gái tới đây để hành sự. Và trong suốt lúc quay, Bành Phi vẫn mặc quần áo. Gã ta chỉ kéo khóa quần xuống và nằm đè lên người Ân Bình khi cưỡng hiếp cô. Ống kính luôn cẩn thận tránh mặt gã, chứng tỏ có kẻ thứ ba cầm máy chứ không phải lắp đặt sẵn.

Diệp Hạo Đình cẩn thận theo dõi mọi chi tiết, lắng nghe tất cả những âm thanh đang phát ra trong đoạn phim. Giả sử một người đàn ông bình thường, trước những hình ảnh đồi trụy và dung tục thế này thì chắc chắn sẽ không nén được sự kích thích. Nhưng dưới mắt nhìn của điều tra viên, thứ Diệp Hạo Đình nhìn thấy lúc này chỉ có sự thật, bằng chứng và những câu đố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net