Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kirishima này, em đã về thăm bố mẹ khi năm mới sắp đến đấy.

Họ có vẻ không nhiệt tình lắm khi em trở về. Nhưng em vẫn giúp gia đình dọn dẹp đón năm mới.

Con trai của bố mẹ rất xinh xắn. Em ấy trắng hồng và có đôi mắt to. Mẹ bế bé trên tay suốt. Có lẽ bà rất yêu bé.

Đoạn em lên phòng mình xem thử thì thấy mọi thứ vẫn như vậy. Chiếc giường, tủ quần áo, bàn học, cửa sổ, tất cả phủ một lớp bụi dày. Trông hoang sơ thật.

À Kirishima này, anh nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta làm tình là trên chiếc giường này ấy?

Em vẫn nhớ như in cái ngày đó.

Ngày chúng ta còn nhỏ, thật vụng về chạm vào nhau...

___________

Đêm giao thừa, bố mẹ ngồi trong kotatsu xem pháo hoa. Em bé vẫn ở trong lòng mẹ.

Từ nhà của em có thể xem pháo hoa trực tiếp đấy, Kirishima!

Giá như anh ở đây xem với em nhỉ?

Ôi, đã 0 giờ rồi!

Mong Kirishima sẽ gặp nhiều may mắn trong năm mới.

Em đã chắp tay rất thành khẩn vào thời khắc thiêng liêng ấy. Nên là Kirishima phải hạnh phúc nha.

___________

Buổi sáng em dậy rất trễ, đã hơn 10 giờ rồi. Thế mà chẳng có ai gọi em...

Em đi xuống nhà.

Nó vắng người.

Cả nhà đã đi rồi.

Đi lễ chùa này.

Đi thăm họ hàng này.

Mà không có em.

Ra họ chẳng coi em là gì nữa rồi.

Ôi...

Em tủi thân quá, Kirishima...

.

Em phải đi thôi.

Quay về nhà trọ nhỏ.

Em có để lại lời chúc năm mới bố mẹ đặt trên bàn.

Hy vọng họ sẽ nhận được.

___________

Em không còn cảm thấy muốn đến trường nữa, Kirishima ạ.

Áo quần của em không lủng chỗ này cũng rách chỗ kia.

Mẹ chỉ gửi cho em phí học tập và tiền trọ, còn số tiền em có để ăn cũng ít dần đi. Có lẽ việc lo cho em bé tốn kém rất nhiều.

Những người xung quanh sẽ nghĩ sao về em nhỉ?

Một tên đồng tính rách nát à...?

Em đã cố an ủi mình nhiều lần bằng cách xem lại ảnh chúng ta chụp chung với nhau hồi tốt nghiệp. Cũng có khá hơn nhiều nhưng em cần thêm thời gian trấn tĩnh.

Sau đó em nghỉ học hai ngày. Nhưng đừng lo. Trong hai ngày đó em đã lấy lại tinh thần rồi! Em sẽ tiếp tục đi học và sẽ đi làm thêm nữa.

Cứ cố gắng chắc chắn sẽ kiếm ra tiền, Kirishima nhỉ?

Em sẽ vượt qua thôi.

_____________

Em làm trong siêu thị, quán cà phê và đôi lúc được thuê sửa mái nhà. Mọi chuyện đều ổn cho đến khi em nhận ra mình hình như không còn khỏe mạnh nữa.

Hôm đó em được phân cho công việc đóng gói rất nhiều túi hàng để vận chuyển đi cơ sở khác của siêu thị. Khi làm xong cũng đã mất khá nhiều thời gian và em không thể đứng dậy nổi.

Em đã rất cố gắng nhưng không thể nhúc nhích được. Em phải bám vào quầy hàng gần đó. Nhưng vẫn chưa được, em bám vào rất nhiều chỗ. Chật vật một lúc mới đứng dậy được thì hàng hóa trên kệ rơi xuống.

Thế là em bị chủ siêu thị đuổi việc.

Em đi về nhà với đôi chân nặng trĩu, em chỉ bước được từng bước nhỏ.

Về đến nơi em đi ngủ ngay. Em nghĩ mình chỉ bị cứng khớp khi ngồi một tư thế quá lâu.

Khoảng hai hôm sau, em phát hiện da mình nổi đỏ lên từng mảng ở ngực, sau lưng cũng có. Trông chúng rất khó coi.

Em sợ nhưng chưa biết làm thế nào đành đánh liều lên lớp.

Đến giữa buổi mọi người nhìn nhìn em. Em nghĩ mảng đỏ kia chỉ nổi trên người nhưng không ngờ bây giờ đã lan ra mặt.

Em rất sợ. Em đã chạy khỏi đó khi nghe một cậu hét lên: Nó bị HIV đó!!

Em lấy hết tiền mà mình có, đi bộ đến bệnh viện. Lúc lê đôi chân nặng nề của mình trên đường, em thấy rất sợ.

Liệu em có ổn không, Kirishima?

____________

Em đã đợi rất lâu mới gặp được bác sĩ.

Bác sĩ bảo em bị dẫn đến viêm da tiết bã.

Bác sĩ có đưa thuốc nhưng em không đủ tiền (đã là năm thứ hai em bỏ mua bảo hiểm y tế), chỉ mua được một ống kem thuộc loại corticosteroid.

Sau đó em lại đi bộ về nhà, ghé qua một quầy tạp hóa (em không hề muốn vào siêu thị chút nào) để mua loại xà phòng nhẹ như được chỉ định.

Em thấy đau rát mỗi một giây còn phải bước đi. Nhưng bước chân em không nhanh lên được. Nó chỉ chậm thật chậm, giống như muốn hành hạ em càng lâu càng tốt.

.

Thật đau quá... Kirishima...

_____________

Em không mường tượng nổi cấp độ nguy hiểm bệnh của mình. Bởi lúc bác sĩ nói gì nghe cũng không hiểu cho lắm. Chỉ thấy trên sổ khám bệnh ghi gì thì làm theo đấy.

Nhưng em sẽ ổn thôi, Kirishima. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Chỉ cần em cố gắng hơn nữa.

.

Kirishima nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.

Lúc năm mới em đã gửi cho Kirishima một thiệp chúc mừng năm mới đến nhà bố mẹ anh.

Không biết anh có nhận chưa?

...

_________________

Em rất buồn, Kirishima.

Em trở nên chậm chạp đi rất nhiều anh ạ.

Em cố gắng bôi thuốc vào những vết đỏ rát trên da nhưng thuốc sớm hết và em không còn tiền mua nữa.

Em khóc nhiều lắm. Em đã trở nên rất mít ướt từ ngày chúng ta không còn ở bên cạnh nhau, nhưng dạo gần đây em khóc nhiều hơn. Nhưng em nghĩ chuyện này cũng là một điều tốt. Khóc như vậy có cảm giác trút được nhiều nỗi buồn mà.

Em sẽ cố gắng hơn nữa. Và em sẽ khỏi bệnh. Lúc đó khi Kirishima gặp lại em, anh có thể đến bên em lúc nào anh cần, nói chuyện với em một cách bình thường như trước kia hai ta vẫn từng làm.

.

Chắc sẽ vui lắm.

____________

Bệnh của em mỗi ngày một tệ hơn.

Tháng trước em gửi thư cho mẹ. Em báo rằng em không còn đi học nữa, em sẽ đi làm kiếm thêm thu nhập.

Mẹ không hồi âm. Tháng nay mẹ không gửi tiền học phí nữa. Chỉ còn tiền thuê nhà và ăn.

Kirishima này...

Nếu em xấu xí đi thì anh có còn mến em nữa không?

Hôm nay nhìn mình trong gương, em đã rất sợ hãi.

Những vết viêm do lâu ngày không được bôi thuốc đã lở loét xấu xí, trên mặt, trên ngực, lưng và lác đác một ít ở những chỗ khác. Mắt em trông sâu hoắm, đen ngòm. Cử chỉ của em chậm chạp và ngắt quãng cứ như một xác sống vật vờ.

Em không muốn thế. Em không muốn.

.

Kirishima, xin anh.

Đến lúc em gặp lại anh, anh hãy nói 'em trông xinh lắm'.

Anh nhé?

_____________

Do không đi làm được nên em bắt đầu thiếu hụt nhiều thứ.

Ban đầu là thiếu tiền điện và tiền nước. Em trả tiền nợ cũ và xin chủ nhà từ nay cắt điện ở chỗ em đi. Em có thể dùng năng lực của mình. Dù yếu lắm rồi nhưng vẫn duy trì được. Còn nước em đã quyết định sẽ tiết kiệm lại (mặc dù chuyện này không tốt cho bệnh viêm da của em, Kirishima).

Sau đó chuyện tệ hại hơn nữa đến là em thiếu đồ ăn. Nên lúc này em phải ra ngoài làm việc.

Trong tình trạng sức khỏe thế này chẳng ai muốn thuê em. Em đã phải đi rất rất nhiều nơi để kiếm việc làm. Em khoác áo che kín cả người, hôm qua mua thêm một cái bịt mặt.

Trông em bí ẩn ghê lắm, Kirishima!

______________

Cũng đã lâu em không xem TV. Hôm nay em cắm TV cũ ở phòng trọ của mình vào người, xem một bộ phim dài hai tiếng chiếu vào cuối tuần.

Bộ phim, khá cũ và có lẽ không mấy giá trị vì diễn xuất của các diễn viên rất kỳ cục, kể về chuyện tình yêu của Jack và Jenny. Hai người đã có hứa hẹn với nhau từ nhỏ, khi Jack vô tình lạc vào khu vườn rộng lớn nhà Jenny. Nhưng rồi hai người dần lớn lên và có nhiều sóng gió trong cuộc đời buộc họ phải xa nhau. Sau cùng họ nhận ra rằng, tình yêu chân thực nhất là tình cảm mà mình dành cho đối phương. Và rồi họ quay về bên nhau.

Em thích nhất là đoạn khi hai người gặp lại. Jenny vùi cả người cô ấy vào lòng Jack, giống như trong đó không bao giờ có gì nguy hiểm, an toàn và ấm áp. Jack nói với cô: 'Đừng sợ, anh đã ở đây rồi.' Thật là một câu nói đốn tim.

Câu nói đó cũng thắt chặt tim em, Kirishima. Anh nhớ không?

Kirishima này, liệu có khi nào hai ta sau cùng cũng quay về bên nhau không nhỉ?

Giống Jenny và Jack ấy?

_____________

Em làm công việc khuân vác khá thường xuyên, Kirishima ạ. Nhưng em khuân đồ cực chậm.

Ông chủ xưởng xi măng gần nhà trọ lắc đầu ngao ngán nhưng ông cũng cho em làm thêm hai hôm nữa.

Em không thể lấy nhiều tiền lương như những người khuân vác khác. Nên em thường bị đói. Hình dạng của em vẫn như đã kể trên nhưng đã gầy tới mức lộ cả xương sườn ở hai bên.

Nhưng em không tức giận, em chưa cố gắng mà, sức khỏe ngày xưa của em mạnh hơn thế này nhiều.

Em sẽ cố gắng hơn nữa!

_____________

Em mới phát hiện ra là cách nhà trọ của em chừng một cây số có một khu chung cư khang trang, đẹp đẽ. Nó được tô màu lam trông rất hiện đại và sạch sẽ. Những người sống ở đây trông cũng khá thanh nhã và có lẽ là giàu có nữa.

Từ đây đi quẹo qua một con đường lớn trải nhựa sạch sẽ chừng hai cây số là trường đại học của Kirishima.

Có lẽ cũng chính vì vậy mà Kirishima mới thuê chung cư ở đây, phải không?

Em đã vui sướng biết chừng nào khi thấy anh bước ra từ chung cư số 20 ở tầng hai.

Ôi lâu rồi không gặp lại Kirishima.

Em lại mít ướt nữa rồi...

Em muốn đến gặp anh quá, nhưng bộ dạng này không xinh, sẽ xấu hổ lắm.

Còn Kirishima đã trở nên trưởng thành cực kỳ rồi. Tóc anh ngắn hơn, không có giống chàng người rừng ngày xưa nữa. Bờ vai và tấm lưng đã rộng hơn.

Tim em đập nhanh quá.

Nhìn anh thật xao xuyến.

_______________

Hôm đó có gió to nhưng em vẫn ghé qua chung cư của Kirishima. Hôm nay là chủ nhật, chắc anh không ra ngoài.

Rồi em rất buồn khi thấy Bakugou.

Cậu ấy đi ra từ phòng của anh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trông xinh đẹp và quyến rũ vô cùng.

Cậu ấy lấy đồ người giao hàng mang đến. Và khi người giao hàng đã rời đi, cậu ấy vẫn đứng trước cửa xem gói hàng. Chỉ một chốc thôi Kirishima đã đi ra, anh không mặc áo, ôm ngang eo Bakugou rồi kéo cậu ấy vào nhà.

Có lẽ hai người sống cùng nhau nhỉ.

.

Thật hạnh phúc.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net