02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ái [2]

———

sớm mai thức dậy, luda vẫn được ôm gọn trong lòng người phụ nữ đã cùng em trải qua một đêm hoan ái vô cùng mãnh liệt. nhịp thở đều đều vẫn vang lên ở sau tai, thân thể ấm nóng vẫn dán chặt lấy cơ thể của em, còn cả, vật đó, còn nằm nguyên ở bên trong chưa hề rút ra.

luda nhíu mày, khắp người đau nhức, đặc biệt là phần hông. em thề, chị ta là quỷ, không thể nào mà họ đã xài hết sạch hộp bao trong vòng hôm qua được, đã thế ở lần cuối, chị ta còn không thèm xài!

giờ thì luda phải nhớ lại xem đây có phải là ngày an toàn của mình hay không. nếu không thì chị ta chết chắc.

- bạn nhỏ, đừng cựa quậy nữa...

lực siết ở eo của em tăng lên, khuôn mặt của người kia cũng vùi vào bả vai của em mà dụi dụi. luda tức giận, vùng ra khỏi cái ôm, nhưng dưới eo nhức mỏi kinh khủng, khiến em không tài nào thoát khỏi vòng tay của chị ta được.

- cựa quậy thêm là em sẽ mệt hơn đấy. ngủ thêm một tí, hôm nay tôi được nghỉ.

- nhưng tôi phải đi làm, chị cút ra đi.

lúc sắp thoát khỏi người phụ nữ nọ, luda bị một lực mạnh kéo trở về, vật đang cương cứng ở bên trong kia theo đà mà thúc lên một cái khiến em điếng hết cả người.

- tôi nói rồi, em sẽ mệt đấy.

———

- hạ sĩ kim, làm gì mà thẫn thờ ra thế?

người đang cầm khối rubik ngước mắt lên một cái, điệu bộ vô cùng nhàm chán nhìn tệp hồ sơ vừa được đồng nghiệp mình thả xuống bàn. jiyeon thở dài một cái, tay cầm hồ sơ lên xem.

- đám người đó quả thật là nằm trong đường dây buôn bán chất cấm ở khu vực seoul.

- lấy cung thế nào rồi?

- chúng khai rằng chỉ biết đồng bọn ở seoul, những chỗ khác thì không biết. nhưng hyunjung vừa đi tình báo về, báo cáo ghi rằng có vài tụ điểm đáng nghi ở khu vực busan.

- được, tôi với cậu đến đó một chuyến.

jiyeon quẳng khối rubik lên bàn, tay với lấy áo khoác đang được vứt bừa bãi trên ghế.

- này, hôm qua cậu đã đi đâu vậy, tôi và dayoung tìm cậu mệt chết đi được.

- đi về nhà.

- trong cái bộ dạng te tua đó?

- vì ai tôi mới như thế? ai đời đi tình báo mà say xỉn đến bỏ tôi một mình chọi với một đám như thế không?!

người đồng nghiệp nghiêng người né cú đá giận dữ từ jiyeon, miệng cười giã lã.

- thôi nào, xin lỗi, hôm qua vui quá nên mới vậy.

- lần sau đi đến mấy chỗ đó tôi sẽ đi một mình.

jiyeon ngồi lên phía ghế phụ, mệt mỏi nhắm mắt, để cho cô bạn kia hôm nay sẽ lái xe. khi jiyeon ngã đầu tựa lên ghế, đồng nghiệp kia đã dễ dàng thấy được vết cắn nho nhỏ màu đỏ tía ở gần xương quai xanh của chị, vội vàng chồm tới và kéo cổ áo chị xuống xem.

- vcl cái gì đây???!!!!

- làm cái đéo gì đấy!?

- má ơi, jiyeon lớn rồi, tôi phải nhắn cho hyunjung biết mới được.

- sojung, còn không mau lái xe? hay cậu muốn tôi đạp cậu khỏi đây?

- nào, bình tĩnh. tôi lái xe nhưng mà cậu có chuyện phải kể cho tôi nghe đấy.

sojung vừa khởi động xe vừa mỉm cười khoái chí, kim jiyeon dám nói hôm qua đi về nhà vậy mà trên cổ lại có một dấu đỏ. vậy chắc là cậu ta về nhà ai đó rồi chứ không thể nào là nhà cậu ta được.

- rồi, kể đi.

- chẳng có gì cả.

- đừng có xạo, bây giờ tôi mới để ý, trên người của cậu ngoài mùi nước hoa thì còn có mùi lavender nữa.

- tôi đổi nước hoa.

- nước hoa này để lại dấu trên người cậu à?

jiyeon gào lên một cái, biết thế nào thì sojung cũng sẽ chẳng buông tha cho mình đâu, nên đành phải đem chuyện tối hôm qua ra kể cho cô bạn phiền phức này nghe. sojung vừa lái xe vừa nghe jiyeon kể, vừa dứt câu chuyện thì không nhịn được cười.

- nhưng mà may thật.

- may?

- tôi cứ tưởng cậu yếu nên không có nảy sinh ham muốn với ai.

- đm dừng xe lại ngay!

- thôi thôi, hạ sĩ kim bớt giận đi.

———

luda đã trải qua một ngày làm việc trong trạng thái không thể nào mệt mỏi hơn.

đồng nghiệp của em cũng khá là lo lắng khi mà em cứ ngồi ở đó, trông vô cùng không ổn. nghiên cứu sinh xuất sắc lee luda trông có vẻ xao nhãng hơn mọi ngày, đã thế còn mặc một bộ đồ chả giống như kiểu của em tí nào.

có ai lại đi mặc áo len cao cổ trong cái thời tiết này không?

- luda à, chị ổn không?

luda ngước lên, nhìn người em đồng nghiệp đang hướng đến mình một ánh mắt vô cùng lo lắng. luda mỉm cười yếu ớt, lắc đầu, ý nói không sao.

- yeonjung à, hôm nay em mua đồ ăn giúp chị nhé? chị hơi mệt nên muốn ăn ở phòng mình.

- được, nhưng mà trông chị không ổn thật đấy, còn nữa, áo quần như thế này là sao đây? chị bệnh à?

- à... ừ... chị nghĩ thế...

- thật là... em sẽ mua thêm thuốc, chị cứ về phòng đi.

luda gật đầu, nằm dài lên bàn mà nhắm mắt một chút. cho đến khi nghe tiếng đóng cửa rời đi của yeonjung, luda mới được bộc phát cơn giận trong người.

- chết tiệt, đồ khốn đó! đã nói là mình cần phải đi làm mà còn đè ra!

cái áo này nóng chết đi được, nhưng nếu không phải là cái áo này thì đống dấu hôn ngay cổ em sẽ phơi ra cho thiên hạ thấy mất. lúc đó thì một chút tôn nghiêm cũng không còn.

em phải gặp lại chị ta để tính sổ, nhưng chết tiệt, đến cả tên chị ta em còn không biết thì phải làm sao?

con mẹ nó, hay em lại đến quán bar hôm trước, nhưng trông chị ta có vẻ như là sẽ chẳng quay trở lại nơi đó đâu.

em vò rối mái tóc, lee luda ơi là lee luda, sau này đừng có mà thử mấy cái thể loại này nữa, mệt mỏi chết khiếp.

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net