28. Long distance, huge love ( SamHoon)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Samuel có một anh người yêu, họ yêu nhau được hơn 1 năm rồi

Vậy mà sắp tới đây, số lần mà họ gặp mặt nhau chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay, còn lại đều nhìn nhau qua màn hình máy tính hoặc điện thoại.

Vì sao hả? Là vì họ yêu xa, cách nhau tận nửa vòng trái đất.

Một người ở Hàn, một người ở Mỹ, ngay cả giờ giấc cũng chênh lệch rất nhiều.

Lúc Samuel nhận được tin mình sẽ sang Mỹ du học, cậu đã tự nhốt mình trong phòng cả mấy ngày trời. Đồng ý rằng du học sẽ tốt cho tương lai của cậu, nhưng mà rời xa Jihoon- anh người yêu bé nhỏ, cậu lại không đành lòng, không làm được...

Cả năm trời cứ mở mắt dậy là sẽ lập tức gọi cho Jihoon, đồ ăn sáng cũng mua thêm một phần cho Jihoon, qua nhà đợi Jihoon cùng đi học, rồi những ngày nghỉ, những buổi đi chơi cùng nhau, những cái ôm, cái hôn... không biết từ khi nào mà chúng trở thành những thứ không thể thiếu trong vòng tuần hoàn của cuộc đời Samuel.

Vậy mà nghĩ tới cảnh phải rời xa anh, tim cậu như tan nát, thiệt sự là rất đau lòng.

Cậu đem chuyện nói với Jihoon, anh vẫn mỉm cười đáng yêu như thường lệ, còn nhẹ nhàng nói.

" Không sao mà, anh không sao, anh sẽ chờ Sammie mà, anh sẽ không có quên Sammie đâu"

Jihoon của cậu là đồ ngốc, thà anh tỏ ra buồn bã một chút thôi, để cậu còn có thể ôm chặt anh vào lòng, đằng này cứ cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy... sau này cậu đi mất rồi, thì ai sẽ ôm anh, an ủi mỗi khi anh buồn đây?

Vậy đó, Samuel 17 tuổi mang tâm trạng buồn bã , bước chân sang đất Mỹ du học.

Khoảng thời gian đầu, cậu vật vờ không khác gì xác chết, đi ra đường, nhìn đâu cũng thấy hình bóng của Jihoon, nói chung là nhớ anh đến phát điên.

SM : Jihoonie... em nhớ anh

SM : Mà chắc bây giờ anh chưa ngủ dậy đâu ha

SM :  em muốn hôn anh..

SM :  khi nào ngủ dậy lập tức call video cho em nha, phải nói chuyện với anh thì em mới ngủ được

SM :  Anh mà không call em chết mất...

Jihoon đang ngủ, nghe tiếng tin nhắn tới liền bật dậy, vồ lấy chiếc điện thoại.

Mới 5h sáng, vậy là Samuel chuẩn bị đi ngủ sao?

Anh vội bấm nút gọi, rồi im lặng chờ Samuel nhấc máy.

Samuel đang vật vờ như người mất hồn, thấy Jihoon gọi đến, mặt mày liền tươi cười hớn hở, bấm nút nhận cuộc gọi.

" Jihoonieeee, em nhớ anh sắp chết rồi" Samuel vừa nhìn thấy mặt người yêu, đã kêu gào thảm thiết.

Jihoon liền bật cười, có phải là lần đầu họ call video đâu chứ, mà lúc nào Sammie của anh cũng phản ứng thái quá như vậy.

" Biết rồi biết rồi, anh biết Samuel nhớ anh nên mới dậy sớm để nói chuyện nè" Jihoon chu chu mỏ, nói giọng đáng yêu.

Samuel chỉ hận không thể một tay xuyên qua màn hình laptop, kéo anh ra mà hôn cho thỏa thích.

3 tháng không được bobo Jihoonie rồi mà...

" Em đã làm xong bài tập chưa nè" Jihoon chống cằm, tiếp tục hỏi.

" Em làm xong rồi, hôm nay ít bài lắm" Samuel gật gù, dịu dàng trả lời.

Cuộc trò chuyện video của họ vô cùng đơn giản, chỉ là hỏi thăm người kia hôm nay thế nào, ăn uống có đầy đủ không, có chuyện gì thú vị không.... vậy mà vẫn đủ để kéo hai trái tim của hai con người ở xa lại gần nhau hơn..

" Babe, hôm nay là thứ 7, anh được nghỉ đúng không?" Samuel hỏi

" Uhm, hôm nay anh được nghỉ"

Samuel liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 11h tối, ngày mai cậu lại có buổi họp nhóm rất sớm, bây giờ mà không ngủ thì ngày mai sẽ chẳng thể nào dậy nổi.

" Em ngủ đây người yêu, mệt quá trời rồi.... yêu anh, em tắt máy nhé" Samuel ngáp ngắn ngáp dài, định kết thúc cuộc gọi.

" Khoan... em ngủ đi... anh nằm ngắm em ngủ một tí thôi... rồi anh tắt máy nha" Jihoon thấy Samuel nói vậy, vội lí nhí lên tiếng.

Aisss... nói ra câu này ngại chết đi được....

Samuel bật cười, anh người yêu của cậu dễ thương ghê..

" Em biết rồi, vậy em ngủ nhé... à khoan... đưa mặt anh lại gần camera đi" Samuel dịu dàng trả lời.

Jihoon không hiểu tại sao tự nhiên Samuel lại kêu mình làm vậy, nhưng vẫn đưa mặt lại gần hơn.

Samuel nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, okay, thấy được rõ ràng khuôn mặt của anh rồi. Cậu không một chút ngần ngại, tiến tới, hôn chụt một phát lên màn hình máy tính - ngay tại vị trí có môi của Jihoon.

" Okay, giờ em ngủ ngon rồi" Samuel toét miệng cười, rồi nhanh chóng đắp chăn, nhắm mắt lại.

Jihoon đơ ra một lúc, rồi bật cười thành tiếng... aigoo.... phải chi Samuel thật sự hôn mình được nhỉ :<

Samuel có vẻ đã rất mệt rồi, mới nằm xuống thôi mà đã chìm ngay vào giấc ngủ.

Jihoon chăm chú nhìn vào điện thoại..

Samuel của anh gầy đi nhiều quá..

Samuel của anh vốn dĩ rất kén ăn mà, lúc ở Hàn còn có anh ép ăn, qua bên đấy chắc lại làm biếng, lại bỏ bữa chứ gì...

Trong suốt cả buổi nói chuyện, Samuel lúc nào cũng bảo rất nhớ anh, còn anh chỉ mỉm cười. Không phải Jihoon không nhớ Samuel, rất nhớ nữa là đằng khác, vậy mà không hiểu sao anh lại không thể mở miệng nói với cậu rằng

" Sammie, anh thật sự nhớ em, nhớ lắm"

Nhìn Samuel một lúc, chả hiểu sao nước mắt của Jihoon bắt đầu tuôn, chỉ là cậu đang ở rất gần trước mặt, nhưng anh lại không thể chạm vào, cảm giác đó thật sự rất đau lòng...

Lúc trước đi học, cả hai lúc nào cũng dính lấy nhau, nay Samuel đi rồi, anh lúc nào cũng thui thủi một mình, nhìn bạn bè xung quanh có đôi có cặp, tủi thân đến phát khóc.

Ban đầu chỉ là những tiếng thút thít nhỏ, nhưng càng nhìn Samuel, Jihoon lại càng khóc to hơn, ấm ức mà khóc thành tiếng.

Samuel đang ngủ say, nghe tiếng khóc liền giật mình tỉnh dậy, nhìn vào máy tính thì thấy anh người yêu đang khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, còn đang cố gắng cắn chặt chăn để giảm đi âm lượng.

" Jihoonie, sao vậy? Có chuyện gì vậy, anh bị đau ở đâu sao? Hay ai chọc Jihoon của em, sao lại khóc" Samuel hốt hoảng hỏi.

Jihoon đang tủi thân, nghe thấy Samuel đang ân cần quan tâm mình, lại càng khóc to hơn.

" Hức... Samuel... anh nhớ em... có thể bay về cho anh ôm một xíu thôi được không... một xíu thôi"

Tim Samuel như bị ai bóp nghẹt, lúc trước anh chỉ cần hơi mếu máo thôi, cậu đã đến ôm chặt anh vào lòng, còn đằng này, anh khóc nức nở như vậy, cậu chỉ có thể bất lực ngồi nhìn...

Cậu cứ tưởng anh vô tư lắm, rằng anh sẽ không buồn đâu, nhưng mà cái con người ngốc nghếch đó chỉ đang cố tỏ ra rằng mình mạnh mẽ lắm thôi...

Jihoon của Samuel đúng là đồ ngốc...

" Anh... đừng khóc mà... em thật sự đau lòng lắm.... ngoan... 6 tháng nữa thôi.. em sẽ về mà, nhé" Samuel cuống quít dỗ dành Jihoon.

Jihoon cố gắng dừng khóc, lấy tay xoa xoa lên màn hình điện thoại, tưởng tượng rằng Samuel đang nằm kế bên..

" Anh biết mà... anh sẽ chờ Samuel mà.. chỉ là anh nhớ Sammie quá thôi...anh xin lỗi, làm em thức giấc rồi" Jihoon thút thít nói.

Nếu có một điều ước, Samuel sẽ ước rằng mình có phép thuật, đùng một cái thôi sẽ bay về với anh ngay lập tức.

" Em yêu anh, em yêu Jihoon của em.." Samuel mỉm cười dịu dàng

" Anh yêu Sammie nhiều hơn đó :<, tại em mà mắt anh sưng lên rồi đây" Jihoon nhăn mặt.

" Em hát cho anh nghe nha, chịu hong?" Samuel biết người yêu vẫn còn buồn, nên muốn làm cho anh vui trở lại.

Jihoon gật gật đầu, ôm chặt lấy cái gối ôm bên cạnh.

Samuel bắt đầu hát, hát hết bài này đến bài nọ.

Hát xong nhìn lại vào màn hình, anh người yêu đã ngủ mất rồi.

Ừ nhỉ, bên đấy chỉ mới sáng sớm thôi, mà Jihoon của cậu lại là chúa lười, cuối tuần toàn ngủ nướng tới tận trưa, lúc còn ở Hàn Quốc, cậu toàn phải đạp xe sang tận nhà để gọi anh dậy.

Samuel dịu dàng mỉm cười, tiến tới hôn vào màn hình một lần nữa, rồi nằm xuống.

" Ngủ ngon Jihoonie... em sẽ về với anh mà, nhanh thôi..."

" Em yêu anh.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net