Trở về quá khứ (3) Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lang thang trên con đường quen thuộc trở về nhà cùng với đôi mắt sưng húp vì khóc, bất chợt cô dừng lại, định quay đi khi thấy thân ảnh quen thuộc. Làm sao cô có thể đối mặt với anh đây, hiện tại cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật rằng con tim anh không còn hình bóng cô. Nỗi đau nó vẫn còn âm ỉ nơi con tim. Chợt một giọng nói quen thuộc vang lên:

_Anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta nói chuyện được chứ.

Không đợi cô trả lời, anh ra lệnh. Đi theo anh


Đôi chân gầy gò, không còn chút nhựa sống lủi thủi đi theo bóng dáng anh. Dặn lòng là không được theo anh, không cần nghe một lời giải thích nào từ anh, nhưng đâu đó trong lòng cô nhen nhóm một hy vọng rằng mình đã trách lầm anh. Một lần nữa con tim cô lại thắng.

Cô đứng lặng và không nói gì. Giọng nói anh vang lên pha chút đau khổ:

_Anh xin lỗi!!!


Ba từ xin lỗi sao mà có thể dễ dàng nói ra như vậy, xin lỗi có mang anh trở về với em, xin lỗi có mang con người ngày xưa của em trở về, xin lỗi có trao lại niềm tin của em đối với anh. Xin lỗi chẳng là gì cả, đó chỉ là những từ giúp cho những con người nhu nhược cảm thấy thoải mái hơn khi tạo ra vô số vết thương cho tâm hồn một ai đó. Xin lỗi chẳng làm được cái tích sự gì khi anh chỉ nói suông, anh hãy hành động để chứng tỏ sự xin lỗi của anh đi, anh hãy từ bỏ cô ấy và trở về để chuộc lỗi với em đi, anh đừng nói ra một cách dễ dàng như vậy khi anh chẳng làm được việc gì để chứng minh cho sự xin lỗi của anh.

_T/b à, em hãy nói gì đi. Đừng im lặng như thế, anh sẽ điên lên mất nếu em cứ im lặng như thế này - Anh nói trong khi hai tay bám vào hai bả vai của cô.

_Anh muốn em nói gì? Giọng nói tựa hồ chỉ để mình nghe thấy.

_Nói gì cũng được, em hãy trách anh như khi anh lỡ hẹn, em hãy la mắng anh như khi anh không dẫn em đi chơi, em hãy đánh anh như khi anh lén lút hôn trộm bờ môi em. Hay giết anh nếu điều đó làm em vui.

_Anh không có gì giải thích với em sao? - Giọng cô nhẹ nhàng pha chút thất vọng vang lên


Cô không biết tại sao mình lại hỏi anh một câu ngớ ngẩn như vậy, sự thật chẳng phải đã rành rành như thế rồi sao, sao cô lại hỏi anh câu đó, không lẽ đâu đó trong tâm hồn cô vẫn còn ngọn lửa hy vọng, dù chỉ 0.1% cơ hội cô vẫn mong mình hiểu lầm, vẫn cho anh cơ hội dù là lời nói dối cô vẫn tin anh, vẫn mong anh trở lại như ngày xưa, vẫn hy vọng anh còn dành cho cô vị trí nào đó trong trái tim. Nhưng sự thật vẫn chỉ có một.

_Anh và cô ấy đã quen nhau được 2 tháng, cô ấy là con gái duy nhất của tập đoàn y dược Han , con gái của sếp, em biết mà. Ông ấy nói mình đã già và muốn tìm người thừa kế. Nếu anh và cô ấy kết hôn thì ông ấy sẽ giao quyền điều hành tập đoàn cho anh và trước sau gì tài sản của tập đoàn cũng thuộc về anh.


Không để cô nói câu nào, anh tiếp tục.

_Có thể em không tin nhưng anh chán cái cảnh phải sống trong nghèo khổ, anh ghét cái cảm giác bị bọn chủ nợ đeo bám vì số tiền khốn kiếp mà ông bố nghiện rượu anh vay, anh ghét cảnh sống phải xem sắc mặt của người khác, anh ghét phải sống trong khu nhà ổ chuột, anh ghét bị người khác chèn ép, anh ghét phải sống cuộc sống người không ra người, sống như một cho chó, luôn trốn chạy và lo sợ. ANH GHÉT SỰ NGHÈO KHỔ. Anh muốn đổi đời và giàu sang bằng mọi giá.


Cùng một con người sao lại khác xa như vậy, mới ít phút trước thôi giọng nói của anh có chút xót xa, đau khổ, tận sâu trong đôi mắt màu nâu ẩn chứa sự tuyệt vọng, thống khổ không nói nên lời. Vậy mà bây giờ đó là lời nói của kẻ ham muốn danh vọng, khao khát chiến thắng cùng với ánh mắt độc ác, tàn khốc. Thật xa lạ, con người này thật xa lạ với cô, chẳng phải là người cô yêu nữa rồi.

_Kể cả đánh đổi em? Khó khăn lắm cô mới nói được một câu.

_Đúng! Không có gì có thể ngăn cản bước chân và tham vọng của anh.

_Thì ra anh đánh đổi tình yêu để lấy sự nghiệp tiền tài sao, có phải đây là phần chìm trong tính cách mà anh cố giấu em không, những thứ phù phiếm đó quan trọng với anh vậy sao? Người con trai em yêu đâu phải như vậy, người con trai em yêu rất tình cảm, rất xem trọng hai chữ tình yêu, không bao giờ đem hạnh phúc của mình và của người khác ra làm trò đùa. Anh đang nói đùa với em đúng không? Anh không phải như vậy? Người con trai em yêu không phải như vậy?


Cô tức giận thậm chí hét lên với anh như không thể tin rằng những gì cô hiểu anh quá ít, những gì cô biết về anh quá cạn. Những thứ đó chẳng qua chỉ là anh cố tình cho cô biết, chẳng phải cô quá ngây thơ khi đặt hết niềm tin vào anh, tin những gì anh nói. Trái tim cô quá phụ thuộc vào tình yêu của anh, không để cho lý trí của cô một lần được cảm nhận con người anh. Cô đã sai, đã sai thật rồi.

_Không! Làm sao em hiểu được những gì anh phải trải qua chứ. Đối với một thằng đàn ông là sự nhục nhã và xúc phạm danh dự. Em không thể biết được cảm giác của anh khi mọi người cứ thì thầm sau lưng, nó khốn nạn lắm em biết không?. Em có thể hiểu được cảm giác mọi người sợ sệt, xa lánh mình không? Em có hiểu được cảm giác không dám nhìn mặt mọi người không? Em không hiểu, em không hiểu gì hết!!!

_Em biết, em biết hết. Em hiểu cảm giác của anh. Chỉ cần được đi cùng anh, được nắm lấy bàn tay của anh, dù đi đến nơi gian khổ, khó khăn như thế nào em cũng chịu được, dù chủ nợ có đeo bám chỉ cần được chạy cùng anh thì em cũng có sức mạnh để chạy tiếp, dù sống trong khu nhà ổ chuột không chút hơi ấm chỉ cần được anh ôm trong vòng tay em cũng yên giấc và cảm thấy an toàn, dù có cực thế nào em cũng chịu được, được đi cùng anh cho dù xuống địa ngục em cũng cam lòng. Hãy từ bỏ, chúng ta có thể làm lại từ đầu. Đừng buông tay em! Đừng buông tay em!


Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, trong giọng nói mang chút xót xa, đau khổ cùng với âm thanh năn nỉ. Cô hy vọng anh có thể quay đầu để anh trở về bên cô, trở về với con người thật của chính mình, để anh không trở thành ác quỷ của tiền tài danh vọng. Để hai người cùng nhau cố gắng và bắt đầu lại cuộc đời. Thế nhưng mọi chuyện có đơn giản như vậy?

Anh tiến lại và ôm cô vào lòng. Hơi ấm quen thuộc, cái ôm vững trải giúp cô bớt chơ vơ, lạc lõng giữa thế giới này. Anh có biết cô thèm cảm giác anh ôm như thế này, cô muốn mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh, được cảm nhận mùi hương cùng hơi ấm quen thuộc toát ra từ con người anh. Cô cảm thấy thời gian như ngừng trôi, không gian chỉ có anh và cô. Cô ước, ước giây phút này ngưng đọng mãi mãi để cô được anh ôm thật lâu, cảm nhận hơi ấm anh thật dài. Giọng nói của anh kéo cô trở về thực tại.

_Anh xin lỗi. Anh không thể. Giữa sự nghiệp và tình yêu anh chỉ được chọn một. Sự tham lam không có vị trí cho tình yêu. Em hãy tìm một người đàn ông yêu em hơn anh và đừng khốn nạn như anh. ANH YÊU EM.


Nói xong, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật lâu, thật dài để cô cảm nhận lần cuối sự ngọt ngào từ bờ môi và hơi ấm từ cơ thể anh. Có phải đây là ân huệ cuối cùng anh dành cho cô, một nụ hôn lưu luyến, nụ hôn cuối cùng anh dành cho cô. Một cử chỉ ngọt ngào mà trước kia anh hay dành tặng cho cô khi cô giận dỗi, thậm chí cũng vì nó mà cô đã hờn anh chỉ vì anh bất ngờ hôn cô, nhưng sao bây giờ nó xa vời và khó khăn quá. Cô không muốn, cô không muốn như thế!. Môi anh luyến tiếc rời khỏi môi cô, anh quay đi kèm theo câu nói "Mai anh sẽ dọn qua nhà cô ấy, em đừng qua nhà tìm anh. Anh cũng hy vọng em sẽ không làm phiền chúng tôi" và nhanh chóng lao đi.

_Không! Đừng buông tay em, đừng buông tay em. Xin anh đấy. Anh đừng đi, đừng đi mà. Anh đi thì em biết phải sống sau đây.


Cô vừa nói, vừa khóc, vừa đập tay vào cửa kính với hy vọng nhỏ nhoi rằng anh sẽ động lòng, sẽ thương hại và trở về bên cô. Thế nhưng cho dù cô có la hét đến khan cả giọng, có khóc đến sưng cả mắt, có cố chạy theo bóng dáng anh đến vấp ngả dưới lòng đường, tay chân chi chít vết thương đang rỉ máu thì anh cũng không quay lại, bóng dáng anh khuất dần, khuất dần trong màn đêm tối tăm. Còn lại nơi đây thân ảnh bé nhỏ đang thấm dần nỗi đau, lạc lõng giữa biển người rộng lớn, chẳng định hướng được cuộc đời, chẳng biết phải đi hướng nào và bước đi ra sao. Kim chỉ nam của cuộc đời cô đã mất, định hướng nào cho tương lai phía trước?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net