Chuyến ra khơi đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi Erika đã rời tàu, tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ: "Phải rồi, mình là thuyền trưởng, mình làm được." .Tôi trở lại đứng trước mọi người:
- Xin chào các bạn, mình là Wilhelmina Brautschwit von Freidrich, từ hôm nay mình sẽ là thuyền trưởng của Admiral Graf Spee, rất mong được mọi người giúp đỡ!
Sau khi tôi dứt lời, một tràng pháo tay giòn giã vang lên làm tôi thấy thực sự bình tâm. Mọi người trở về vị rí của mình, tôi thì lên đài chỉ huy.Một cô gái với mái tóc xõa dài màu hồng lên đài chỉ huy ngay sau tôi, chào tôi theo nghi thức:
-Thuyền phó, Katherine Bayern von Freiburg, xin được trình diện thuyền trưởng.
Giọng nói của cô ấy chứa đựng đầy sự nghiêm nghị.
Tôi cũng chào cô ấy đúng theo nghi thức và đáp lại:
- Xin chào, mình là Wilhelmina, rất vui được gặp cậu, hy vọng ta sẽ làm việc cùng nhau thật tốt.
Lát sau có 3 người khác bước vào phòng, họ cũng đứng nghiêm chào và sau đó một trong số họ đứng ra giới thiệu cả nhóm với tôi:
- Guten tag, mình là Kassrine, lái tàu, kia là Katherina, liên lạc viên và đây là Sophia, hoa tiêu.
Sau khi cô ấy giới thiệu mọi người, tất nhiên là tôi chào lại họ, dù tôi cũng không ưa mấy cái thao tác rườm rà ấy lắm.
- Xin chào mọi người, rất hân hạnh được làm quen.

Bất chợt, một con mèo ú từ đâu nhảy lên trụ hải bàn và nằm luôn ở đó làm tôi giật mình.
- Con mèo này của ai vậy?
Sophia liền trả lời:
- Đó là Ferdinand, con mèo này được chị Erika gửi lên tàu đó, chị ấy nói là con mèo có thể giúp ích khi mình gặp nguy hiểm.
Khi nghe đến tên Erika, tôi lại thấy bực mình vì cô ấy biết tôi không thích mèo mà lại còn gửi cho tôi con mèo béo ú này nữa chứ.
Thấy tôi không ưa con mèo, Kasserine liền đến trụ la bàn, bế con mèo lên và ôm nó vào lòng, tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại có thể thích con mèo béo ú ấy chứ, trông thấy mà ghét.
Bỗng có tiếng còi từ tàu Admiral Hipper, tôi liền lấy ống nhòm chạy ra ban công nhìn sang thì thấy Erika đang lấp ló sau cửa kính cabin và cũng đang cầm ống nhòm nhìn sang, tôi vẫy chào và được cô ấy đáp lại, 1 cử chỉ hiếm thấy ở bà chị hai của tôi. Tôi tự hỏi là với chiều cao 1m57 thì làm sao cô ấy lại vượt qua được kì thi tuyển chứ, trong khi tôi đang suy nghĩ thì thuyền phó tới vỗ nhẹ vào vai tôi và nói:
- Thuyền trưởng, ta khởi hành thôi, Admiral Hipper và Tirpitz đã bắt đầu di chuyển rồi.
Tôi giật mình và lập tức vào vị trí chỉ huy
- Chuẩn bị khởi hành! Tốc độ 20 knots! Tiến ta khỏi cảng và nhập vào đội hình.
Liên lạc viên Katherina báo cáo:
- Các bộ phận đều báo về xác nhận tình trạng tốt.
Thuyền phó Kasserine đưa cho tôi bản kế hoạch hành quân, theo đó, Hạm đội gồm có Graf Spee, Admiral Hipper và Tirpitz . Sau khi rời cảng, chúng tôi sẽ đi về phía bắc, đích đến được giữ bí mật và sẽ được thông báo sau khi xuất phát 12 giờ đồng hồ, các tàu phải tuyệt đối giữ im lặng radio trong khoảng thời gian đó,chỉ được phép liên lạc với nhau bằng cờ hiệu hoặc đèn. Admiral Hipper sẽ dẫn đầu đội hình, theo sau là Admiral Spee và Tirpitz di chyển sau cùng.
- Tốt, ra khơi nào.
Con tàu dần tăng tốc và rời cảng trong tiếng ồn ào của mọi người, tôi nhìn ra cửa sổ và thấy người dân Wilhelshaven đang vẫy chào chúng tôi, tôi và tất cả mọi người trong phòng chỉ huy cũng chào họ.
Tôi lấy cái mũ thuyền trưởng mà Erika đưa cho và đội lên đầu.
Đoàn tàu nối đuôi nhau từng chiếc một và đi đến đường chân trời tạo ra một khung cảnh rất đẹp, khung cảnh mà lần đầu tiên tôi được thấy.
Bất ngờ mạn phải tối sầm đi và một con tàu to đùng che hết mạn phải tàu của tôi, tôi nhận ra tàu đó là Bismarck. Nghe nói Bismark được giao cho một kế hoạch hành quân riêng.
Trên ban công đài chỉ huy có một cô gái quý tộc với mái tóc đỏ nhìn tôi với vẻ mặt tự đắc - Lisa von Freiburg. Lisa là con gái ngài Graf Sebastian von Freiburg nên từ nhỏ cô ấy đã là một thiên tài hàng hải, vì thế chuyện cô ấy được lên Bismarck là hoàn toàn dễ hiểu, nhưng tôi không biết vì sao Kasserine lại không được lên Bismarck, cô ấy cũng rất giỏi mà.
Tôi liếc nhìn Kasserine và thấy cô ấy nhìn Lisa với anh mắt không mấy thiện cảm, tôi bèn lại gần hỏi thăm cô ấy nhưng cô ấy quay đi:
- Đó là chuyện riêng, xin thuyền trưởng đừng bận tâm.
Thấy cô ấy không muốn trả lời tôi đành lui lại và cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Hết tập 2  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#akatsuki